Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 463: Ai cũng không cướp được tôi. (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không phải cậu cũng hy vọng bị phá hỏng sao? Như vậy cậu có thể không cần cưới người phụ nữ mình không yêu.” Long Quân Triệt nhìn Hoắc Vân Hy đầy thâm ý, sau đó xoay người đi ra khỏi gian phòng.
Thấy thế, Hoắc Vân Hy nhìn theo ông ta hồi lâu, cũng rời khỏi phòng.
Lê Hiểu Mạn mới ra khỏi thang máy đã gặp Long Tư Hạo.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện ra vẻ kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh: “Tư Hạo... Anh...”
Long Tư Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Em đi đâu vậy?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh có chút cứng nhắc, giống như đang tức giận chuyện gì, hiển nhiên Lê Hiểu Mạn cũng nhận ra, cô khẽ nhíu mày, nhìn anh nói: “Em... Em mới vừa gặp được một người quen, sau đó...
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm cô: “Sau đó thì sao?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh nhíu chặt mày, không biết có nên nói mình đã gặp Hoắc Vân Hy hay không.
Cô biết anh rất để bụng chuyện của Hoắc Vân Hy, nếu như cô nói, không biết anh có hiểu lầm gì không?
Cô ngước mắt, thấy sắc mặt anh trầm lãnh hơn, khí thế quanh thân có chút chèn ép người khác, lòng cô khẽ run lên, lúc này mới mặc kệ mọi thứ mà nói: “Vừa rồi em gặp phải Hoắc Vân Hy. “
Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, môi mỏng khẽ mím, chăm chú nhìn cô: “Còn gì nữa?”
Đáy mắt trong suốt của Lê Hiểu Mạn hiện lên sự chán ghét đối với Hoắc Vân Hy, môi hồng khẽ mím: “Anh ta còn nói nhảm vài câu với em.”
Hàng chân mày thanh tú của cô khẽ nhíu, Long Tư Hạo nheo mắt, không hỏi nhiều thêm nữa, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp: “Được rồi, anh biết rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trước đi, có chuyện gì về rồi nói sau.
Dứt lời, bàn tay trắng nõn của anh nắm chặt tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô, kéo cô đi thẳng vào phòng yến tiệc.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Long Tư Hạo, thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh là sự nhu hòa, cô khẽ nhíu mày, đi đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm: “Tư Hạo, anh không tức giận sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo chất chứa tình cảm nhìn cô, khẽ cong khóe môi: “Đương nhiên anh tức giận.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đang định lên tiếng, Long Tư Hạo lại tiếp tục nói: “Chẳng qua là, có tức giận cũng là tức giận với Hoắc Vân Hy, không giận dữ với em.”
“Tư Hạo...”
Lê Hiểu Mạn xúc động nhìn anh, đang định lên tiếng, đột nhiên một giọng nói nũng nịu truyền đến.
“Anh Tư Hạo...”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn khẽ run, xoay người lại, nhìn thấy một bóng người màu đỏ rực đang nhào đến.
Mà phương hướng cô ta nhào đến chính là chỗ Long Tư Hạo.
Lúc thân hình tinh tế màu đỏ rực sắp nhào vào lòng Long Tư Hạo, anh khẽ nghiêng người tránh đi, do quán tính nên bóng người kia lập tức nhào ra ngoài.
Lúc cô ta sắp ngã xuống nền, Long Tư Hạo duỗi cánh tay ra, nắm chặt cổ tay cô ta kéo lên.
Mà cô ta nhân dịp Long Tư Hạo kéo mình, thuận thế xoay một vòng ưu nhã, chiếc váy dạ hội màu đỏ xòe ra xinh đẹp, rất hợp với tư thế duyên dáng của cô ta, trong nháy mắt tạo thành một cảnh đẹp mắt, thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Cô ta cười quyến rũ, tiến sát vào lòng Long Tư Hạo, cánh tay thon dài mềm mại vòng lên cổ Long Tư Hạo, nhướng mày kiều mỵ nhìn anh: “Anh Tư Hạo, trúng kế rồi, anh không muốn để cho em ôm anh, nhưng em đã ôm được rồi, hôn một cái cho thích hợp với tình hình được chứ? Có rất nhiều người đang xem đó!”
Dứt lời, đôi môi đỏ tươi của cô ta chu về phía Long Tư Hạo.
Thấy thế, Long Tư Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn vài phần, giọng nói trầm lãnh: “Dinah, dừng trò đùa ở đây được rồi.”
Anh lập tức lạnh lùng đẩy cô ấy ra.
Bóng dáng đỏ rực kia chính là em gái của Lăng Hàn Dạ - Lăng Dinah, hôm nay cô ấy đến buổi hôn lễ cùng anh trai Lăng Hàn Dạ của mình.
Hôn lễ lần này của Hoắc Vân Hy, tất cả các khách mời đều là do Lý Tuyết Hà cùng Hạ Lâm quyết định.
Hầu hết đều là danh môn vọng tộc, Lăng gia cùng Hoắc gia nổi danh, khách mời hiển nhiên cũng thuộc dạng như thế.
Đẩy Lăng Dinah ra, Long Tư Hạo liền đưa mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang ở bên cạnh, thấy hàng chân mày thanh tú của cô khẽ nhíu, dường như sợ cô hiểu lầm, anh cầm chặt bàn tay tinh tế nhỏ bé của cô, ánh mắt dịu dàng: “Hiểu Hiểu, cô ấy là em gái của Lăng Hàn Dạ, lúc trước em đã gặp qua hai lần.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh cười dịu dàng, đang định nói cô đã sớm biết Lăng Dinah là em gái của Lăng Hàn Dạ, thì giọng nói hài hước của Lăng Hàn Dạ đã vang lên.
“Long thiếu gia, thật sự không ngờ nha! Thì ra anh cũng sợ bị hiểu lầm, tôi còn tưởng rằng cậu không sợ trời không sợ đất chứ, xem ra vị Long phu nhân trong tương lai này chính là khắc tinh của anh rồi, không biết cô ấy có trừng trị được cậu trở nên dễ bảo hơn không?”
Anh ấy đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, tỉ mỉ đánh giá cô, đôi mắt màu nâu hiện lên ý cười, nhướng mày nhìn về phía Long Tư Hạo: “Nhưng mà cậu đổ bởi một người phụ nữ xinh đẹp thế này cũng đáng.”
Dứt lời, anh ấy lại nhìn Lê Hiểu Mạn với ánh mắt thưởng thức.
Lê Hiểu Mạn bị anh ấy nhìn đến nỗi lúng túng.
“Không phải cậu cũng hy vọng bị phá hỏng sao? Như vậy cậu có thể không cần cưới người phụ nữ mình không yêu.” Long Quân Triệt nhìn Hoắc Vân Hy đầy thâm ý, sau đó xoay người đi ra khỏi gian phòng.
Thấy thế, Hoắc Vân Hy nhìn theo ông ta hồi lâu, cũng rời khỏi phòng.
Lê Hiểu Mạn mới ra khỏi thang máy đã gặp Long Tư Hạo.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện ra vẻ kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh: “Tư Hạo... Anh...”
Long Tư Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Em đi đâu vậy?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh có chút cứng nhắc, giống như đang tức giận chuyện gì, hiển nhiên Lê Hiểu Mạn cũng nhận ra, cô khẽ nhíu mày, nhìn anh nói: “Em... Em mới vừa gặp được một người quen, sau đó...
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm cô: “Sau đó thì sao?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh nhíu chặt mày, không biết có nên nói mình đã gặp Hoắc Vân Hy hay không.
Cô biết anh rất để bụng chuyện của Hoắc Vân Hy, nếu như cô nói, không biết anh có hiểu lầm gì không?
Cô ngước mắt, thấy sắc mặt anh trầm lãnh hơn, khí thế quanh thân có chút chèn ép người khác, lòng cô khẽ run lên, lúc này mới mặc kệ mọi thứ mà nói: “Vừa rồi em gặp phải Hoắc Vân Hy. “
Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, môi mỏng khẽ mím, chăm chú nhìn cô: “Còn gì nữa?”
Đáy mắt trong suốt của Lê Hiểu Mạn hiện lên sự chán ghét đối với Hoắc Vân Hy, môi hồng khẽ mím: “Anh ta còn nói nhảm vài câu với em.”
Hàng chân mày thanh tú của cô khẽ nhíu, Long Tư Hạo nheo mắt, không hỏi nhiều thêm nữa, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp: “Được rồi, anh biết rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trước đi, có chuyện gì về rồi nói sau.
Dứt lời, bàn tay trắng nõn của anh nắm chặt tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô, kéo cô đi thẳng vào phòng yến tiệc.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Long Tư Hạo, thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh là sự nhu hòa, cô khẽ nhíu mày, đi đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm: “Tư Hạo, anh không tức giận sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo chất chứa tình cảm nhìn cô, khẽ cong khóe môi: “Đương nhiên anh tức giận.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đang định lên tiếng, Long Tư Hạo lại tiếp tục nói: “Chẳng qua là, có tức giận cũng là tức giận với Hoắc Vân Hy, không giận dữ với em.”
“Tư Hạo...”
Lê Hiểu Mạn xúc động nhìn anh, đang định lên tiếng, đột nhiên một giọng nói nũng nịu truyền đến.
“Anh Tư Hạo...”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn khẽ run, xoay người lại, nhìn thấy một bóng người màu đỏ rực đang nhào đến.
Mà phương hướng cô ta nhào đến chính là chỗ Long Tư Hạo.
Lúc thân hình tinh tế màu đỏ rực sắp nhào vào lòng Long Tư Hạo, anh khẽ nghiêng người tránh đi, do quán tính nên bóng người kia lập tức nhào ra ngoài.
Lúc cô ta sắp ngã xuống nền, Long Tư Hạo duỗi cánh tay ra, nắm chặt cổ tay cô ta kéo lên.
Mà cô ta nhân dịp Long Tư Hạo kéo mình, thuận thế xoay một vòng ưu nhã, chiếc váy dạ hội màu đỏ xòe ra xinh đẹp, rất hợp với tư thế duyên dáng của cô ta, trong nháy mắt tạo thành một cảnh đẹp mắt, thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Cô ta cười quyến rũ, tiến sát vào lòng Long Tư Hạo, cánh tay thon dài mềm mại vòng lên cổ Long Tư Hạo, nhướng mày kiều mỵ nhìn anh: “Anh Tư Hạo, trúng kế rồi, anh không muốn để cho em ôm anh, nhưng em đã ôm được rồi, hôn một cái cho thích hợp với tình hình được chứ? Có rất nhiều người đang xem đó!”
Dứt lời, đôi môi đỏ tươi của cô ta chu về phía Long Tư Hạo.
Thấy thế, Long Tư Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn vài phần, giọng nói trầm lãnh: “Dinah, dừng trò đùa ở đây được rồi.”
Anh lập tức lạnh lùng đẩy cô ấy ra.
Bóng dáng đỏ rực kia chính là em gái của Lăng Hàn Dạ - Lăng Dinah, hôm nay cô ấy đến buổi hôn lễ cùng anh trai Lăng Hàn Dạ của mình.
Hôn lễ lần này của Hoắc Vân Hy, tất cả các khách mời đều là do Lý Tuyết Hà cùng Hạ Lâm quyết định.
Hầu hết đều là danh môn vọng tộc, Lăng gia cùng Hoắc gia nổi danh, khách mời hiển nhiên cũng thuộc dạng như thế.
Đẩy Lăng Dinah ra, Long Tư Hạo liền đưa mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang ở bên cạnh, thấy hàng chân mày thanh tú của cô khẽ nhíu, dường như sợ cô hiểu lầm, anh cầm chặt bàn tay tinh tế nhỏ bé của cô, ánh mắt dịu dàng: “Hiểu Hiểu, cô ấy là em gái của Lăng Hàn Dạ, lúc trước em đã gặp qua hai lần.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh cười dịu dàng, đang định nói cô đã sớm biết Lăng Dinah là em gái của Lăng Hàn Dạ, thì giọng nói hài hước của Lăng Hàn Dạ đã vang lên.
“Long thiếu gia, thật sự không ngờ nha! Thì ra anh cũng sợ bị hiểu lầm, tôi còn tưởng rằng cậu không sợ trời không sợ đất chứ, xem ra vị Long phu nhân trong tương lai này chính là khắc tinh của anh rồi, không biết cô ấy có trừng trị được cậu trở nên dễ bảo hơn không?”
Anh ấy đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, tỉ mỉ đánh giá cô, đôi mắt màu nâu hiện lên ý cười, nhướng mày nhìn về phía Long Tư Hạo: “Nhưng mà cậu đổ bởi một người phụ nữ xinh đẹp thế này cũng đáng.”
Dứt lời, anh ấy lại nhìn Lê Hiểu Mạn với ánh mắt thưởng thức.
Lê Hiểu Mạn bị anh ấy nhìn đến nỗi lúng túng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.