Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 613: Ăn no, đã nghĩ vận động... (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một bát mì thật lớn, Lê Hiểu Mạn đều ăn hết, ngay cả nước lèo cũng uống sạch không chừa một giọt.
Động tác Long Tư Hạo dịu dàng giúp cô lau sạch khóe môi, sau đó cầm bát lên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.”
Lê Hiểu Mạn thấy thế, đưa tay kéo anh lại, nhưng cánh tay đưa ra của cô cũng là cánh tay bị thương, mà cánh tay cô kéo anh cũng là cánh tay anh bị thương, hai con người đều bị thương đồng loạt nhăn mày, Lê Hiểu Mạn đau đến mặt trắng ra mấy phần.
Long Tư Hạo thấy mặt mũi cô trắng bệch, anh liền đặt bát xuống sau đó ngồi cạnh cô, ánh mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô, sâu thẳm trong tròng mắt lướt qua tia đau lòng cùng phẫn nộ, sắc mặ trầm xuống nói: “Biết đau? Lần sau chớ dại mà nắm mảnh bát vỡ, nắm ngay máy cưa í, một phát cắt xuống, không hề lao lực.”
Tuy rằng ngoài miệng thì anh độc mồm như vậy, nhưng đau lòng lại dật đầy đáy mắt, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay bị thương của cô, đưa đến bên môi thổi thổi.
Bởi vì những hành động này của anh mà trong lòng Lê Hiểu Mạn sinh ra một tia ấm áp, ánh mắt mấy phần ôn nhu nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh có lương tâm hay không?”
Long Tư Hạo nheo nheo mắt, ánh mắt hờ hững liếc qua người cô, môi mỏng hơi mím: “Không có, lương tâm của anh đã bị một người phụ nữ không có lương tâm trộm đi.”
Sâu sắc liếc anh một cái, Lê Hiểu Mạn rủ mi mắt, dù không cần hỏi cô cũng biết người phụ nữ không có lương tâm mà Long Tư Hạo nói đến chính là cô.
Cô chậm rãi rút lại bàn tay đang bị Long Tư Hạo nắm, lúc này mới nhớ đến anh còn chưa được thoa thuốc, liền nhanh chóng cầm lấy thuốc, không nói hai lời cởi cúc áo sơ mi anh ra.
Long Tư Hạo thấy cô thay anh tháo cúc áo, anh híp mắt nhìn cô sâu lắng, môi mỏng hơi hơi mím, âm thanh trầm thấp êm tai: “Mới vừa ăn no đã nghĩ vận động là muốn giảm béo?”
Mắt thấy người đàn ông đẹp trai trước mặt lại khôi phục bản tính không đứng đắn như trước kia, khóe môi Lê Hiểu Mạn giật giật, nâng mắt liếc anh một cái, không nói gì, tiếp tục sự nghiệp cởi áo.
Nếu nhỡ mồm nói ra gì đó sẽ bị anh lợi dụng sơ hở, thế thì không bằng cô không nói.
Long Tư Hạo cũng không ngăn cản cô, anh chỉ cụp mắt nhìn cô một cách dịu dàng, những đường nét lạnh lùng cứng rắn trên gương mặt đẹp trai cũng nhẹ nhàng hạ xuống, khóe môi vẽ ra vệt cười mê người, âm thành trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn: “Lê Hiểu Mạn, em có cảm thấy chúng ta đang quay trở lại thời điểm trước đây, những tháng ngày chúng ta ở chung hay không...”
Nói đến đây, bàn tay to lớn trắng nõn của anh khẽ vuốt gương mặt bé nhỏ thanh lịch và cảm động của cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu đi mấy phần, ánh mắt mang theo vài phần nóng rực nhìn cô: “Chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể quay trở lại như trước đây.”
Bởi vì những lời anh nói, mà động tác trên tay Lê Hiểu Mạn hơi ngừng lại, bên trong con ngươi trong suốt chạy qua những cảm xúc phức tạp, ngẩng đầu nhìn anh giây lát, sau đó nhanh chóng rủ mắt tầm mắt rơi vào vết bỏng trên ngực anh.
Một mảnh đỏ sậm, khiến cõi lòng cô run lên, đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia đau lòng .
Không do dự, cô dựa theo những lời Quý Vũ Tình đã dạy mình, trước tiên xử lí vết thương bằng thuốc sát trùng, sau đó đem thuốc trị bỏng bôi bên trên băng gạt, rồi dán lên vị trí vết bỏng ở ngực anh.
Xử lí tốt vết thương ở ngực, tiếp đến là xử lí vết bỏng ở lưng, vốn dĩ cô đã ngừng khóc từ lâu thế nhưng chỉ bằng một giây nước mắt cứ như mưa dội rơi xuống.
Vết bỏng trên lưng so với phần ngực nghiêm trọng hơn rất nhiều, một mảng bỏng lớn đều đã bị bong da cả ra, tim cô đau đến buốt nhức, đôi mắt trong suốt tràn đầy hổ thẹn.
Đang lúc bôi thuốc thì, cô cảm giác rõ ràng anh bởi vì đau đớn mà cả người cứng đờ.
Cắn chặt môi dưới, thanh âm cô mang theo hổ thẹn nhỏ giọng nói: “Long Tư Hạo, xin lỗi!”
Nghe được lời xin lỗi của cô, cả người Long Tư Hạo run lên, xoay người, đôi mắt hẹp dài có chút không dám tin tưởng nhìn ánh mắt mờ mịt của cô: “Em xin lỗi anh? Có phải là anh nghe nhầm, đúng không?”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, mắt nước tuôn xuống như mưa, nghẹn tiếng nói: “Long Tư Hạo, xin lỗi, xin lỗi, em... Là em nhất thời mất khống chế, cho nên...”
Long Tư Hạo thu lại ánh nhìn, đáy mắt ôn nhu nhìn cô, âm thanh trầm thấp hỏi: “ Tại sao mất khống chế?”
Một bát mì thật lớn, Lê Hiểu Mạn đều ăn hết, ngay cả nước lèo cũng uống sạch không chừa một giọt.
Động tác Long Tư Hạo dịu dàng giúp cô lau sạch khóe môi, sau đó cầm bát lên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.”
Lê Hiểu Mạn thấy thế, đưa tay kéo anh lại, nhưng cánh tay đưa ra của cô cũng là cánh tay bị thương, mà cánh tay cô kéo anh cũng là cánh tay anh bị thương, hai con người đều bị thương đồng loạt nhăn mày, Lê Hiểu Mạn đau đến mặt trắng ra mấy phần.
Long Tư Hạo thấy mặt mũi cô trắng bệch, anh liền đặt bát xuống sau đó ngồi cạnh cô, ánh mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô, sâu thẳm trong tròng mắt lướt qua tia đau lòng cùng phẫn nộ, sắc mặ trầm xuống nói: “Biết đau? Lần sau chớ dại mà nắm mảnh bát vỡ, nắm ngay máy cưa í, một phát cắt xuống, không hề lao lực.”
Tuy rằng ngoài miệng thì anh độc mồm như vậy, nhưng đau lòng lại dật đầy đáy mắt, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay bị thương của cô, đưa đến bên môi thổi thổi.
Bởi vì những hành động này của anh mà trong lòng Lê Hiểu Mạn sinh ra một tia ấm áp, ánh mắt mấy phần ôn nhu nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh có lương tâm hay không?”
Long Tư Hạo nheo nheo mắt, ánh mắt hờ hững liếc qua người cô, môi mỏng hơi mím: “Không có, lương tâm của anh đã bị một người phụ nữ không có lương tâm trộm đi.”
Sâu sắc liếc anh một cái, Lê Hiểu Mạn rủ mi mắt, dù không cần hỏi cô cũng biết người phụ nữ không có lương tâm mà Long Tư Hạo nói đến chính là cô.
Cô chậm rãi rút lại bàn tay đang bị Long Tư Hạo nắm, lúc này mới nhớ đến anh còn chưa được thoa thuốc, liền nhanh chóng cầm lấy thuốc, không nói hai lời cởi cúc áo sơ mi anh ra.
Long Tư Hạo thấy cô thay anh tháo cúc áo, anh híp mắt nhìn cô sâu lắng, môi mỏng hơi hơi mím, âm thanh trầm thấp êm tai: “Mới vừa ăn no đã nghĩ vận động là muốn giảm béo?”
Mắt thấy người đàn ông đẹp trai trước mặt lại khôi phục bản tính không đứng đắn như trước kia, khóe môi Lê Hiểu Mạn giật giật, nâng mắt liếc anh một cái, không nói gì, tiếp tục sự nghiệp cởi áo.
Nếu nhỡ mồm nói ra gì đó sẽ bị anh lợi dụng sơ hở, thế thì không bằng cô không nói.
Long Tư Hạo cũng không ngăn cản cô, anh chỉ cụp mắt nhìn cô một cách dịu dàng, những đường nét lạnh lùng cứng rắn trên gương mặt đẹp trai cũng nhẹ nhàng hạ xuống, khóe môi vẽ ra vệt cười mê người, âm thành trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn: “Lê Hiểu Mạn, em có cảm thấy chúng ta đang quay trở lại thời điểm trước đây, những tháng ngày chúng ta ở chung hay không...”
Nói đến đây, bàn tay to lớn trắng nõn của anh khẽ vuốt gương mặt bé nhỏ thanh lịch và cảm động của cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu đi mấy phần, ánh mắt mang theo vài phần nóng rực nhìn cô: “Chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể quay trở lại như trước đây.”
Bởi vì những lời anh nói, mà động tác trên tay Lê Hiểu Mạn hơi ngừng lại, bên trong con ngươi trong suốt chạy qua những cảm xúc phức tạp, ngẩng đầu nhìn anh giây lát, sau đó nhanh chóng rủ mắt tầm mắt rơi vào vết bỏng trên ngực anh.
Một mảnh đỏ sậm, khiến cõi lòng cô run lên, đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia đau lòng .
Không do dự, cô dựa theo những lời Quý Vũ Tình đã dạy mình, trước tiên xử lí vết thương bằng thuốc sát trùng, sau đó đem thuốc trị bỏng bôi bên trên băng gạt, rồi dán lên vị trí vết bỏng ở ngực anh.
Xử lí tốt vết thương ở ngực, tiếp đến là xử lí vết bỏng ở lưng, vốn dĩ cô đã ngừng khóc từ lâu thế nhưng chỉ bằng một giây nước mắt cứ như mưa dội rơi xuống.
Vết bỏng trên lưng so với phần ngực nghiêm trọng hơn rất nhiều, một mảng bỏng lớn đều đã bị bong da cả ra, tim cô đau đến buốt nhức, đôi mắt trong suốt tràn đầy hổ thẹn.
Đang lúc bôi thuốc thì, cô cảm giác rõ ràng anh bởi vì đau đớn mà cả người cứng đờ.
Cắn chặt môi dưới, thanh âm cô mang theo hổ thẹn nhỏ giọng nói: “Long Tư Hạo, xin lỗi!”
Nghe được lời xin lỗi của cô, cả người Long Tư Hạo run lên, xoay người, đôi mắt hẹp dài có chút không dám tin tưởng nhìn ánh mắt mờ mịt của cô: “Em xin lỗi anh? Có phải là anh nghe nhầm, đúng không?”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, mắt nước tuôn xuống như mưa, nghẹn tiếng nói: “Long Tư Hạo, xin lỗi, xin lỗi, em... Là em nhất thời mất khống chế, cho nên...”
Long Tư Hạo thu lại ánh nhìn, đáy mắt ôn nhu nhìn cô, âm thanh trầm thấp hỏi: “ Tại sao mất khống chế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.