Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 957: Anh dám bị thương, em sẽ tái giá (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay sau đó cả năm người thừa lúc làn đạn bay tới tấp, Long Quân Triệt và Hoắc Vân Hi không chú ý lẻn vào, mượn các thành viên LR cùng cây đại thụ làm đà yểm trợ, từ cánh khác của rừng cây nhanh chóng vòng ra đằng sau của binh đoàn MX.
Vì không để cho Long Quân Triệt phát hiện ra bọn họ cho nên Long Tư Hạo quyết định tự anh sẽ ra quân làm mồi nhử thu hút sự chú ý của Long Quân Triệt.
Anh nhìn về phía Lăng Hàn Dạ: “Chăm sóc tốt vợ tôi, chỉ cần cô ấy thiếu một nửa sợi tóc, tôi liền hỏi tội cậu.”
“Vợ cậu thì cậu đi mà chăm sóc.” Lăng Hàn Dạ không muốn mua nợ, lắc mình một cái chạy đến một gốc cây, trực tiếp cướp lấy sung trường của một thành viên LR mà nả đạn, theo quán tính cánh tay bị dựt lùi về vài li.
Tốc độ nhanh cộng vói uy lực của súng trường rất lớn, phía đối diện không ngừng vọng lại tiếng kêu thảm thiết.
“A a...”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo để cho Lăng Hàn Dạ chăm sóc cô, bèn lo lắng: “Tư Hạo, anh muốn Lăng Hàn Dạ chăm sóc em, anh là muốn làm gì?”
Long Tư Hạo cầm súng lục trong tay, lên nòng, cúi đầu hôn lên môi cô, mỉm cười nói: “Hiểu Hiểu, trận này anh và Long Quân Triệt không thể không chiến, ông ta bắt cóc anh hai lần, cũng đã đến lúc tính sổ lão rồi, nơi này hết sức nguy hiểm, trước tiên anh sẽ cho người đưa em về trước, nếu như Long Quân Triệt đã hứa không làm thương em, thì chắc chắn ông ta sẽ không làm em bị thương.”
Trong lòng anh rất nghi ngờ lời Long Quân Triệt nói sẽ không làm Lê Hiểu Mạn bị thương, nhưng bây giờ là thời khắc nguy cấp, anh cũng không dư thừa tâm tư để suy nghĩ nguyên nhân tại sao Long Quân Triệt không làm tổn thương Hiểu Hiểu của anh.
Đối với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đưa Hiểu Hiểu của anh ra khỏi đây.
Sau đó anh hạ lệnh cho tất cả mọi người lui về phía sau.
Sau khi tất cả mọi người đều lui về phía sau năm mét, ẩn núp tốt xong, anh mới nhìn về phía Khâu Đặc và Uva, phân phó nói: “Mang phu nhân rời đi, phải bảo đảm sự an toàn của cô ấy.”
Dứt lời, anh nhìn về phía Âu Dương Thần, bởi vì thương tích của Âu Dương Thần quá nặng, cũng không thích hợp để ở lại.
Anh trầm giọng nói: “Anh là ân nhân cứu mạng của Hiểu Hiểu, tôi phải bảo đảm sự an toàn cho anh, anh cũng cùng rời đi đi.”
Âu Dương Thần quét mắt nhìn Lê Hiểu Mạn bên cạnh mình, dường như anh ta không có dị nghị gì với quyết định này.
nhưng Lê Hiểu Mạn thì lại bất đồng, cô có dị nghị rất lớn, cô không muốn tách khỏi anh, đặc biệt là trong tình cảnh nguy cấp như thế này, cô càng không thể nào tách ra khỏi anh.
“Tư Hạo.” Cô nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt kiên định: “Em không đi, nếu phải đi thì cũng là em và anh cùng đi.”
Long Tư Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Hiểu Hiểu, em cứ yên tâm đi, anh sẽ không để cho mình bị thương, em ở chỗ này ngược lại sẽ khiến anh bị phân tâm, nghe lời anh, em rời khỏi chỗ này với Khâu Đặc và Uva trước đi, bọn họ đều là tinh anh cuả LR, có thể bảo đảm sự an toàn cho em.”
“Em không đi.” Lần này Lê Hiểu Mạn rất bướng bỉnh, cô đưa tay ra ôm chặt lấy Long Tư Hạo: “Em không đi, Tư Hạo, em không đi, em không muốn tách ra khỏi anh nữa đâu.”
Trước khi Long Tư Hạo tìm được cô, lúc cô và Âu Dương Thần lần lượt gặp phải tình cảnh nguy hiểm, cô cũng cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại anh nữa, nhưng mỗi lần sau khi sống sót, trong lòng cô càng ngày càng kiên định một chuyện, chỉ cần có thể gặp lại anh, cô sẽ không bao giờ tách khỏi anh nữa đâu, không muốn giây nào phút nào cả.
Long Tư Hạo chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn đang ôm chặt lấy mình, anh dịu dàng mỉm cười cưng chiều nói: “Hiểu Hiểu, em đang ép anh phải đánh em ngất xỉu hay sao?”
Dứt lời, anh liền giơ tay lên.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, cô đi ra khỏi lồng ngực anh, cô vừa nhìn anh vừa cắn chặc môi dưới: “Em đi là được chứ gì, nhưng anh nhớ phải cẩn thận đấy, nếu như anh dám thiếu nửa cọng tóc, em sẽ tái giá.”
Long Tư Hạo giật giật khóe miệng: “Anh sẽ không để cho em có cơ hội này.”
Dứt lời, anh lại nhìn về phía Khâu Đặc và Uva: “Bảo vệ phu nhân cho tốt.”
“Dạ!” Hai người lên tiếng đáp lại rồi mang Lê Hiểu Mạn rút lui về phía sau, chờ đợi thời cơ để rời đi, cùng rút lui theo bọn họ còn có Âu Dương Thần, cùng với mười thành viên của LR khác.
Lúc này, Lạc Thụy đã mang Hỏa Mâm Côi, Conhen, Xích Xà, Hắc Ưng thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trên thân cây ở trên đỉnh đầu của binh đoàn MX.
Năm người bọn họ đứng ở trên một thân cây, Lạc Thụy nhìn xuống dưới một tàng cây lấy không cao lắm có gò đất nổi lên thuận tiện cho việc ẩn núp, rồi nhìn binh đoàn lính đánh thuê MX đang bò lổm ngổm trên đất, anh ta nhìn về phía bốn người Hỏa Mâm Côi, Conhen, Xích Xà, Hắc Ưng, ra dấu động tác tay với bọn họ.
Sau khi bốn người hội ý xong, bọn họ nhìn anh ta rồi gật đầu, sau đó bọn họ hướng họng súng xuống dưới, nhắm ngay chuỗi lựu đạn chày mà binh đoàn lính đánh thuê MX đang treo ở bên hông.
Ngay sau đó cả năm người thừa lúc làn đạn bay tới tấp, Long Quân Triệt và Hoắc Vân Hi không chú ý lẻn vào, mượn các thành viên LR cùng cây đại thụ làm đà yểm trợ, từ cánh khác của rừng cây nhanh chóng vòng ra đằng sau của binh đoàn MX.
Vì không để cho Long Quân Triệt phát hiện ra bọn họ cho nên Long Tư Hạo quyết định tự anh sẽ ra quân làm mồi nhử thu hút sự chú ý của Long Quân Triệt.
Anh nhìn về phía Lăng Hàn Dạ: “Chăm sóc tốt vợ tôi, chỉ cần cô ấy thiếu một nửa sợi tóc, tôi liền hỏi tội cậu.”
“Vợ cậu thì cậu đi mà chăm sóc.” Lăng Hàn Dạ không muốn mua nợ, lắc mình một cái chạy đến một gốc cây, trực tiếp cướp lấy sung trường của một thành viên LR mà nả đạn, theo quán tính cánh tay bị dựt lùi về vài li.
Tốc độ nhanh cộng vói uy lực của súng trường rất lớn, phía đối diện không ngừng vọng lại tiếng kêu thảm thiết.
“A a...”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo để cho Lăng Hàn Dạ chăm sóc cô, bèn lo lắng: “Tư Hạo, anh muốn Lăng Hàn Dạ chăm sóc em, anh là muốn làm gì?”
Long Tư Hạo cầm súng lục trong tay, lên nòng, cúi đầu hôn lên môi cô, mỉm cười nói: “Hiểu Hiểu, trận này anh và Long Quân Triệt không thể không chiến, ông ta bắt cóc anh hai lần, cũng đã đến lúc tính sổ lão rồi, nơi này hết sức nguy hiểm, trước tiên anh sẽ cho người đưa em về trước, nếu như Long Quân Triệt đã hứa không làm thương em, thì chắc chắn ông ta sẽ không làm em bị thương.”
Trong lòng anh rất nghi ngờ lời Long Quân Triệt nói sẽ không làm Lê Hiểu Mạn bị thương, nhưng bây giờ là thời khắc nguy cấp, anh cũng không dư thừa tâm tư để suy nghĩ nguyên nhân tại sao Long Quân Triệt không làm tổn thương Hiểu Hiểu của anh.
Đối với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đưa Hiểu Hiểu của anh ra khỏi đây.
Sau đó anh hạ lệnh cho tất cả mọi người lui về phía sau.
Sau khi tất cả mọi người đều lui về phía sau năm mét, ẩn núp tốt xong, anh mới nhìn về phía Khâu Đặc và Uva, phân phó nói: “Mang phu nhân rời đi, phải bảo đảm sự an toàn của cô ấy.”
Dứt lời, anh nhìn về phía Âu Dương Thần, bởi vì thương tích của Âu Dương Thần quá nặng, cũng không thích hợp để ở lại.
Anh trầm giọng nói: “Anh là ân nhân cứu mạng của Hiểu Hiểu, tôi phải bảo đảm sự an toàn cho anh, anh cũng cùng rời đi đi.”
Âu Dương Thần quét mắt nhìn Lê Hiểu Mạn bên cạnh mình, dường như anh ta không có dị nghị gì với quyết định này.
nhưng Lê Hiểu Mạn thì lại bất đồng, cô có dị nghị rất lớn, cô không muốn tách khỏi anh, đặc biệt là trong tình cảnh nguy cấp như thế này, cô càng không thể nào tách ra khỏi anh.
“Tư Hạo.” Cô nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt kiên định: “Em không đi, nếu phải đi thì cũng là em và anh cùng đi.”
Long Tư Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Hiểu Hiểu, em cứ yên tâm đi, anh sẽ không để cho mình bị thương, em ở chỗ này ngược lại sẽ khiến anh bị phân tâm, nghe lời anh, em rời khỏi chỗ này với Khâu Đặc và Uva trước đi, bọn họ đều là tinh anh cuả LR, có thể bảo đảm sự an toàn cho em.”
“Em không đi.” Lần này Lê Hiểu Mạn rất bướng bỉnh, cô đưa tay ra ôm chặt lấy Long Tư Hạo: “Em không đi, Tư Hạo, em không đi, em không muốn tách ra khỏi anh nữa đâu.”
Trước khi Long Tư Hạo tìm được cô, lúc cô và Âu Dương Thần lần lượt gặp phải tình cảnh nguy hiểm, cô cũng cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại anh nữa, nhưng mỗi lần sau khi sống sót, trong lòng cô càng ngày càng kiên định một chuyện, chỉ cần có thể gặp lại anh, cô sẽ không bao giờ tách khỏi anh nữa đâu, không muốn giây nào phút nào cả.
Long Tư Hạo chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn đang ôm chặt lấy mình, anh dịu dàng mỉm cười cưng chiều nói: “Hiểu Hiểu, em đang ép anh phải đánh em ngất xỉu hay sao?”
Dứt lời, anh liền giơ tay lên.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, cô đi ra khỏi lồng ngực anh, cô vừa nhìn anh vừa cắn chặc môi dưới: “Em đi là được chứ gì, nhưng anh nhớ phải cẩn thận đấy, nếu như anh dám thiếu nửa cọng tóc, em sẽ tái giá.”
Long Tư Hạo giật giật khóe miệng: “Anh sẽ không để cho em có cơ hội này.”
Dứt lời, anh lại nhìn về phía Khâu Đặc và Uva: “Bảo vệ phu nhân cho tốt.”
“Dạ!” Hai người lên tiếng đáp lại rồi mang Lê Hiểu Mạn rút lui về phía sau, chờ đợi thời cơ để rời đi, cùng rút lui theo bọn họ còn có Âu Dương Thần, cùng với mười thành viên của LR khác.
Lúc này, Lạc Thụy đã mang Hỏa Mâm Côi, Conhen, Xích Xà, Hắc Ưng thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trên thân cây ở trên đỉnh đầu của binh đoàn MX.
Năm người bọn họ đứng ở trên một thân cây, Lạc Thụy nhìn xuống dưới một tàng cây lấy không cao lắm có gò đất nổi lên thuận tiện cho việc ẩn núp, rồi nhìn binh đoàn lính đánh thuê MX đang bò lổm ngổm trên đất, anh ta nhìn về phía bốn người Hỏa Mâm Côi, Conhen, Xích Xà, Hắc Ưng, ra dấu động tác tay với bọn họ.
Sau khi bốn người hội ý xong, bọn họ nhìn anh ta rồi gật đầu, sau đó bọn họ hướng họng súng xuống dưới, nhắm ngay chuỗi lựu đạn chày mà binh đoàn lính đánh thuê MX đang treo ở bên hông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.