Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 830: Anh không, đánh giá tình yêu
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“À.” Tiểu Nghiên Nghiên đáp, ngẩng đầu cười nhìn cô: “Mẹ muốn ba cũng hôn mẹ đúng không, mẹ ghen tị với tình cảm ba dành cho con sao.”
Lê Hiểu Mạn bây giờ cảm thấy vô cùng khó khăn và áy náy, cô không hiểu được lòng mình, cô nhìn Tiểu Nghiên Nghiên không nói gì rồi sau đó ra khỏi phòng ngủ đi tới thư phòng.
Thấy Long Tư Hạo đang bận rộn trước máy tính, cô đóng cửa lại, sau đó mang theo tâm trạng áy náy đi tới bên cạnh anh.
“Chồng.”
Nghe thấy giọng cô hơi trầm khàn, Long Tư Hạo hơi ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy vành mắt cô đỏ, đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt tự trách, bàn tay ấm áp của anh kéo lấy eo cô, ánh mắt cưng chiều lo lắng nhìn cô: “Vợ, sao lại sắp khóc thế này, cảm thấy chồng để vợ cô đơn quá sao?”
Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi dưới, lắc đầu nhìn Long Tư Hạo: “Không phải, là do em làm chuyện không tốt.”
Long Tư Hạo cười, kéo cô vào trong ngực, để cô ngồi lên hai chân mình, ánh mắt thâm tình khóa lấy gương mặt xinh đẹp của cô: “Vợ nói anh nghe xem mình đã làm gì không tốt.”
Dứt lời, anh cố ý làm vẻ mặt giận: “Có phải vợ làm chuyện gì có lỗi với chồng đúng không, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cực sẽ bị phạt.”
“Chồng tốt như vậy, sao em lại nỡ làm gì có lỗi được.” Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn anh, cảm thấy có lỗi nói: “Tư Hạo, em có việc giấu anh.”
Thấy cô có gì đó khang khác, Long Tư Hạo không cười nữa, sắc mặt nghiêm túc hơn hỏi: “Hiểu Hiểu, em giấu anh chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn rũ mắt, đôi mắt đẫm lệ áy náy nói: “Em giấu anh chuyện tối hôm qua Sophie ở ngôi nhà trong rừng, nếu như tối qua em nói cho ông xã, để cho anh đưa cô ấy đi, nhất định cô ấy sẽ không sao, là do em hại cô ấy.”
Nghe cô nói tối qua Sophie ở trong căn nhà bị phá, đáy mắt Long Tư Hạo nổi lên vài phần lệ khí: “Hiểu Hiểu, em nói rõ xem sao Sophie lại ở trong căn nhà đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Cô ấy bị giang hồ bắt đi.” Hốc mắt Lê Hiểu Mạn ướt đẫm, khuôn mặt đầy vẻ tự trách: “Là em hại cô ấy.”
Nghe thấy Sophie bị bắt đi, Long Tư Hạo híp chặt đôi mắt hẹp dài: “Hiểu Hiểu, trước nói rõ đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn tự trách nhìn anh: “Tư Hạo, tối hôm qua là em làm cô ấy bị giật rồi ngất đi, cô ấy vì vậy mới bị bắt đi, tóm lại, là em hại cô ấy, em chính là tội đồ, em không đánh được anh yêu.”
“Hiểu Hiểu.” Nhìn cô tự trách khiến Long Tư Hạo đau lòng, anh nhẹ nâng gương mặt cô lên, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô: “Anh không cho phép em nói như vậy, trên đời này trừ anh ra không ai có thể đánh giá tình yêu của anh, cô gái ngốc, rốt cuộc là có chuyện gì, nói hết ra cho chồng, được chứ?”
Lê Hiểu Mạn vì trong lòng cảm thấy có lỗi và tự trách nên càng không muốn nói chuyện Sophie phá hủy chuyện của cô nói cho Long Tư Hạo nghe.
Bất kể Sophie có xấu tính như thế nào, nhưng cô bị những người giang hồ kia bắt đi, nhất định có liên quan đến việc gọi cho cô, vậy nên cô cũng có phần trách nhiệm.
Long Tư Hạo thấy cô không nói gì, cũng biết cô lại đang giả vờ không biết rồi.
Anh thử dò xét hỏi: “Hiểu Hiểu, chuyện tốt qua với Sophie có liên quan đến người thân bí dẫn em đến rừng cây ngoại ô nên em vì tự cứu mới làm cô ấy bị giật hôn mê phải không?”
Long Tư Hạo nói những thứ này là căn cứ từ lời của Lê Hiểu Mạn mà suy đoán.
Sophie và người thần bí, hẳn là quen biết.
Nếu Sophie như lời Hiểu Hiểu nói là đi tới chỗ đó, thì nhất định là đi cùng người thần bí.
Hiểu Hiểu nói làm cô bị ngất đi, nhất định là vì muốn tự cứu mình. Giờ cô áy này hẳn là vì cảm thấy Sophie vì cô làm cho bị ngất đi nên mới bị như vậy.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đoán đúng, kinh ngạc nói: “Tư Hạo, anh..”
Nhìn vẻ mặt của cô, Long Tư Hạo biết mình đoán không sai.
Anh thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nếu anh đã đoán đúng, em có nên giấu nữa không em tự hiểu, cho dù em không nói, anh cũng có rất nhiều cách để biết. Nhưng anh muốn nghe em nói, anh muốn biết tất cả, đồ ngốc, đừng ôm hết trách nhiệm lên người mình.”
“Tư Hạo.”
Lê Hiểu Mạn nhào vào ngực ôm lấy anh, nói hết chuyện tối qua cho Long Tư Hạo.
Sau khi nghe xong, lệ khí trong mắt Long Tư Hạo tăng lên vài phần, nếu không phải vì Sophie ác giả ác báo, chỉ nội việc cô ta muốn hủy hoại Hiểu Hiểu, anh chỉ hận không thể cho cô xuống địa ngục.
Anh nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô còn tự trách, anh dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Hiểu Hiểu, em không cần phải áy náy và tự trách, chuyện này không liên quan đến em, cô ta là gieo gió gặt bão mà thôi.”
Lê Hiểu Mạn khóc: “Mặc dù cô ấy gieo gió gặt bão, nhưng vẫn là em hại cổ, nếu không phải em làm cô ấy bị giật hôn mê, làm cô ấy bị mất năng lực phản kháng thì có lẽ sẽ không bị.. Trinh tiết là thứ tối trọng của phụ nữ, em hại cô ấy không còn trong trắng, như vậy so với giết cô ấy còn khó chịu hơn, em không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên thế này. Em chỉ muốn dạy dỗ cô ấy một chút, để cho cô ấy chịu lạnh ở đó một đêm vậy mà cô ấy lại bị...”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn dù thế nào trong tâm vẫn luôn thiện lương, ánh mắt đau lòng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh không cho phép em được áy náy và tự trách như vậy nữa, ngốc, em chẳng lẽ đã quên chuyện tối qua là do Sophie bày ra để hại em sao, nếu không phải em cơ trí thoát một kiếp, giờ còn có thể ở đây đau lòng cho cô ta, nếu như đổi lại là em, cô ta hẳn sẽ không hề thương hại mà chỉ hả hê, cười nhạo, châm chọc em, Hiểu Hiểu, cô ta là ác giả ác báo, em không cần phải tự trách nữa.”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo vì khuyên cô mà nói rất nhiều, trong lòng cảm động: “Tư Hạo, cảm ơn anh.”
Long Tư Hạo hôn lên trán cô, ôm chặt lấy cô: “Vợ chồng mà nói cảm ơn gì chứ, trong lòng em khó chịu, anh đương nhiên sẽ lắng nghe khuyên nhủ em. Huống chi, em không hề làm gì sai.”
“Ai nói không sai, em đã giấu anh chuyện Sophie.”
Đáy mắt Long Tư Hạo xoẹt qua tia lạnh lẽo: “Hiểu Hiểu, cho dù tối qua em nói anh biết, anh cũng sẽ không đưa cô ta đi đâu.”
Dứt lời, ngón tay thon dài của anh lau nước mắt cho cô, khuôn mặt tuấn mỹ hơi trầm xuống: “Rơi lệ vì một người hãm hại mình em cảm thấy đáng không. Nước mắt của em là để cảm động vì anh, giờ em lãng phí nước mắt như vậy, sau này cảm động không khóc được thì phải làm sao?”
“À.” Tiểu Nghiên Nghiên đáp, ngẩng đầu cười nhìn cô: “Mẹ muốn ba cũng hôn mẹ đúng không, mẹ ghen tị với tình cảm ba dành cho con sao.”
Lê Hiểu Mạn bây giờ cảm thấy vô cùng khó khăn và áy náy, cô không hiểu được lòng mình, cô nhìn Tiểu Nghiên Nghiên không nói gì rồi sau đó ra khỏi phòng ngủ đi tới thư phòng.
Thấy Long Tư Hạo đang bận rộn trước máy tính, cô đóng cửa lại, sau đó mang theo tâm trạng áy náy đi tới bên cạnh anh.
“Chồng.”
Nghe thấy giọng cô hơi trầm khàn, Long Tư Hạo hơi ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy vành mắt cô đỏ, đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt tự trách, bàn tay ấm áp của anh kéo lấy eo cô, ánh mắt cưng chiều lo lắng nhìn cô: “Vợ, sao lại sắp khóc thế này, cảm thấy chồng để vợ cô đơn quá sao?”
Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi dưới, lắc đầu nhìn Long Tư Hạo: “Không phải, là do em làm chuyện không tốt.”
Long Tư Hạo cười, kéo cô vào trong ngực, để cô ngồi lên hai chân mình, ánh mắt thâm tình khóa lấy gương mặt xinh đẹp của cô: “Vợ nói anh nghe xem mình đã làm gì không tốt.”
Dứt lời, anh cố ý làm vẻ mặt giận: “Có phải vợ làm chuyện gì có lỗi với chồng đúng không, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cực sẽ bị phạt.”
“Chồng tốt như vậy, sao em lại nỡ làm gì có lỗi được.” Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn anh, cảm thấy có lỗi nói: “Tư Hạo, em có việc giấu anh.”
Thấy cô có gì đó khang khác, Long Tư Hạo không cười nữa, sắc mặt nghiêm túc hơn hỏi: “Hiểu Hiểu, em giấu anh chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn rũ mắt, đôi mắt đẫm lệ áy náy nói: “Em giấu anh chuyện tối hôm qua Sophie ở ngôi nhà trong rừng, nếu như tối qua em nói cho ông xã, để cho anh đưa cô ấy đi, nhất định cô ấy sẽ không sao, là do em hại cô ấy.”
Nghe cô nói tối qua Sophie ở trong căn nhà bị phá, đáy mắt Long Tư Hạo nổi lên vài phần lệ khí: “Hiểu Hiểu, em nói rõ xem sao Sophie lại ở trong căn nhà đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Cô ấy bị giang hồ bắt đi.” Hốc mắt Lê Hiểu Mạn ướt đẫm, khuôn mặt đầy vẻ tự trách: “Là em hại cô ấy.”
Nghe thấy Sophie bị bắt đi, Long Tư Hạo híp chặt đôi mắt hẹp dài: “Hiểu Hiểu, trước nói rõ đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn tự trách nhìn anh: “Tư Hạo, tối hôm qua là em làm cô ấy bị giật rồi ngất đi, cô ấy vì vậy mới bị bắt đi, tóm lại, là em hại cô ấy, em chính là tội đồ, em không đánh được anh yêu.”
“Hiểu Hiểu.” Nhìn cô tự trách khiến Long Tư Hạo đau lòng, anh nhẹ nâng gương mặt cô lên, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô: “Anh không cho phép em nói như vậy, trên đời này trừ anh ra không ai có thể đánh giá tình yêu của anh, cô gái ngốc, rốt cuộc là có chuyện gì, nói hết ra cho chồng, được chứ?”
Lê Hiểu Mạn vì trong lòng cảm thấy có lỗi và tự trách nên càng không muốn nói chuyện Sophie phá hủy chuyện của cô nói cho Long Tư Hạo nghe.
Bất kể Sophie có xấu tính như thế nào, nhưng cô bị những người giang hồ kia bắt đi, nhất định có liên quan đến việc gọi cho cô, vậy nên cô cũng có phần trách nhiệm.
Long Tư Hạo thấy cô không nói gì, cũng biết cô lại đang giả vờ không biết rồi.
Anh thử dò xét hỏi: “Hiểu Hiểu, chuyện tốt qua với Sophie có liên quan đến người thân bí dẫn em đến rừng cây ngoại ô nên em vì tự cứu mới làm cô ấy bị giật hôn mê phải không?”
Long Tư Hạo nói những thứ này là căn cứ từ lời của Lê Hiểu Mạn mà suy đoán.
Sophie và người thần bí, hẳn là quen biết.
Nếu Sophie như lời Hiểu Hiểu nói là đi tới chỗ đó, thì nhất định là đi cùng người thần bí.
Hiểu Hiểu nói làm cô bị ngất đi, nhất định là vì muốn tự cứu mình. Giờ cô áy này hẳn là vì cảm thấy Sophie vì cô làm cho bị ngất đi nên mới bị như vậy.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đoán đúng, kinh ngạc nói: “Tư Hạo, anh..”
Nhìn vẻ mặt của cô, Long Tư Hạo biết mình đoán không sai.
Anh thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nếu anh đã đoán đúng, em có nên giấu nữa không em tự hiểu, cho dù em không nói, anh cũng có rất nhiều cách để biết. Nhưng anh muốn nghe em nói, anh muốn biết tất cả, đồ ngốc, đừng ôm hết trách nhiệm lên người mình.”
“Tư Hạo.”
Lê Hiểu Mạn nhào vào ngực ôm lấy anh, nói hết chuyện tối qua cho Long Tư Hạo.
Sau khi nghe xong, lệ khí trong mắt Long Tư Hạo tăng lên vài phần, nếu không phải vì Sophie ác giả ác báo, chỉ nội việc cô ta muốn hủy hoại Hiểu Hiểu, anh chỉ hận không thể cho cô xuống địa ngục.
Anh nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô còn tự trách, anh dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Hiểu Hiểu, em không cần phải áy náy và tự trách, chuyện này không liên quan đến em, cô ta là gieo gió gặt bão mà thôi.”
Lê Hiểu Mạn khóc: “Mặc dù cô ấy gieo gió gặt bão, nhưng vẫn là em hại cổ, nếu không phải em làm cô ấy bị giật hôn mê, làm cô ấy bị mất năng lực phản kháng thì có lẽ sẽ không bị.. Trinh tiết là thứ tối trọng của phụ nữ, em hại cô ấy không còn trong trắng, như vậy so với giết cô ấy còn khó chịu hơn, em không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên thế này. Em chỉ muốn dạy dỗ cô ấy một chút, để cho cô ấy chịu lạnh ở đó một đêm vậy mà cô ấy lại bị...”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn dù thế nào trong tâm vẫn luôn thiện lương, ánh mắt đau lòng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh không cho phép em được áy náy và tự trách như vậy nữa, ngốc, em chẳng lẽ đã quên chuyện tối qua là do Sophie bày ra để hại em sao, nếu không phải em cơ trí thoát một kiếp, giờ còn có thể ở đây đau lòng cho cô ta, nếu như đổi lại là em, cô ta hẳn sẽ không hề thương hại mà chỉ hả hê, cười nhạo, châm chọc em, Hiểu Hiểu, cô ta là ác giả ác báo, em không cần phải tự trách nữa.”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo vì khuyên cô mà nói rất nhiều, trong lòng cảm động: “Tư Hạo, cảm ơn anh.”
Long Tư Hạo hôn lên trán cô, ôm chặt lấy cô: “Vợ chồng mà nói cảm ơn gì chứ, trong lòng em khó chịu, anh đương nhiên sẽ lắng nghe khuyên nhủ em. Huống chi, em không hề làm gì sai.”
“Ai nói không sai, em đã giấu anh chuyện Sophie.”
Đáy mắt Long Tư Hạo xoẹt qua tia lạnh lẽo: “Hiểu Hiểu, cho dù tối qua em nói anh biết, anh cũng sẽ không đưa cô ta đi đâu.”
Dứt lời, ngón tay thon dài của anh lau nước mắt cho cô, khuôn mặt tuấn mỹ hơi trầm xuống: “Rơi lệ vì một người hãm hại mình em cảm thấy đáng không. Nước mắt của em là để cảm động vì anh, giờ em lãng phí nước mắt như vậy, sau này cảm động không khóc được thì phải làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.