Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 133: Anh nói, không tránh thai…(2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nâng mắt giận dữ nhìn anh, thấy anh nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên như đang yếu ớt cười, dưới ánh đèn vàng cam, khuôn mặt anh tuấn của anh càng thêm mị hoặc mê người.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, một người đàn ông vĩ đại anh tuấn mê người như vậy, giờ phút này lại ôm cô ngủ, cô thật sự không nghĩ ra, anh sao lại như thế?
Cô sẽ không khờ dại nghĩ anh coi trọng mình, dù sao, anh vĩ đại, cao quý bất phàm như vậy, mà cô chỉ là một cô gái đã kết hôn không thể khiến người ta yêu thích.
Có lẽ, anh chỉ đồng cảm, thương hại cô, bố thí cho cô chút ấm áp thôi.
Trái tim Lê Hiểu Mạn vì ý thức được điểm này mà nhói lên.
“Long... Long Tư Hạo... Buông...” Cô nhỏ giọng gọi Long Tư Hạo, thấy anh chẳng những không phản ứng lại, còn ra vẻ ngủ say, hô hấp vững vàng.
Cô hơi híp mắt, đẩy anh: “Long Tư Hạo...”
Dù cô đẩy như thế nào cũng không đẩy anh ra được, dù cô có giãy dụa thế nào cũng không giãy khỏi cái ôm của anh
Cuối cùng cô đơn giản cũng không từ chối, mang theo chút tức giận nặng nề ngủ trong lòng anh, dù sao cô cũng đã kết hôn, anh còn độc thân, có hại cũng chẳng phải mình cô.
Cô ở trong lòng anh tìm vị trí thoải mái nhất để ngủ, khóe môi mang theo mỉm cười, tay ôm lấy cổ anh.
...
Hôm sau.
Lê Hiểu Mạn trợn mắt mở mắt, hiện ra trước mắt cô là khuôn mặt anh tuấn của Long Tư Hạo, giờ phút này khuôn mặt đó mang theo nụ cười mị hoặc, đôi mắt hẹp dài đen như mực sâu thẳm nóng bỏng nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo mà giật mình sửng sốt một hồi, lập tức rời khỏi cái ôm của Long Tư Hạo, vén chăn lên xuống giường.
Chăn vừa được kéo lên, thân hình trần trụi của Long Tư Hạo đập thẳng vào mắt cô.
“A...” Cô hét lên một tiếng, lập tức nghiêng người đi, cắn môi: “Long Tư Hạo, anh mau mặc quần áo vào!”
Cô vừa dứt lời, lưng chợt cứng đờ, bị Long Tư Hạo từ sau lưng bế lên, hơi thở của anh như tấm lưới vô hình xiết chặt lấy cô, cô chợt có lỗi giác không thể trốn được.
“Anh...” Lê Hiểu Mạn thở dốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lập tức ửng đỏ, đôi mi dài của cô không ngừng rung động, giống như chú bướm đang muốn bay không ngừng vỗ đôi cánh của mình.
Cô không thể tiếp tục cùng anh như vậy, thân phận giữa bọn họ không cho phép bọn họ như vậy.
Mặc kệ Hoắc Vân Hy đối với cô như thế nào, cô phải có nguyên tắc và điểm then chốt của mình, chuyện ngoại tình gì đó, cô thật sự không hy vọng lại phát sinh trên người mình lần nữa.
Đó là điểm then chốt của đạo đức căn bản nhất, cô tuyệt đối không thể lại chạm đến.
Cô nhíu mày, dùng hết toàn lực mới đẩy được Long Tư Hạo ra.
Cô nhặt áo tắm trên đất lên che, nghiêng người đi, ngữ khí lãnh đạm: “Long Tư Hạo, nếu anh muốn chơi trò mập mờ mời đi tìm người khác, tôi thật sự không chơi nổi, tôi không muốn vì anh mà đeo tội danh ngoại tình trên lưng, xin anh đừng làm những chuyện hoang đường này với tôi nữa.”
Dứt lời, cô đang chuẩn bị vào phòng tắm liền bị Long Tư Hạo kéo cổ tay giữ lại.
“Long tổng, anh buông tay giùm!” Lê Hiểu Mạn liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, nâng mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, bất ngờ chạm đến đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, đôi mắt kia chiết xạ một tia ánh sáng lạnh giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng cô.
Cô cứng người, nhíu mày, ngữ khí xa cách: “Long tổng, xin lỗi! Dừng ở đây được không? Tôi thực sự không theo nổi.”
Đôi mắt Long Tư Hạo híp lại, buông tay cô ra, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh ngạnh, đưa tay nắm cằm cô: “Thật không hổ là người vợ hiền của Hoắc Vân Hy, vì nó mà ngay cả chết cũng không sợ.”
Nói xong lời này, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, nhếch môi, kiên nghị mà lạnh lùng, xoay người khoác áo tắm trước mặt Lê Hiểu Mạn rồi rời khỏi phòng.
Thấy anh đi rồi, chân mày Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt, hóa ra chuyện cô che trước người Hoắc Vân Hy tối qua anh còn nhớ rõ, nhưng cô cũng không phải vì Hoắc Vân Hy, mà là vì anh, cô không muốn anh vì Hoắc Vân Hy mà đeo tội danh giết người trên lưng.
Hơn nữa, bọn họ là anh em, cô càng không thể khiến bọn họ vì cô mà xung đột.
Đứng một hồi, cô mới xoay người vào phòng tắm, đã thấy trong phòng tắm đặt sẵn quần áo cho mình, toàn là những nhãn hiệu đắt tiền.
Cô càng nhíu chặt mày, sao Long Tư Hạo đối với cô tốt như vậy?
Lê Hiểu Mạn nâng mắt giận dữ nhìn anh, thấy anh nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên như đang yếu ớt cười, dưới ánh đèn vàng cam, khuôn mặt anh tuấn của anh càng thêm mị hoặc mê người.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, một người đàn ông vĩ đại anh tuấn mê người như vậy, giờ phút này lại ôm cô ngủ, cô thật sự không nghĩ ra, anh sao lại như thế?
Cô sẽ không khờ dại nghĩ anh coi trọng mình, dù sao, anh vĩ đại, cao quý bất phàm như vậy, mà cô chỉ là một cô gái đã kết hôn không thể khiến người ta yêu thích.
Có lẽ, anh chỉ đồng cảm, thương hại cô, bố thí cho cô chút ấm áp thôi.
Trái tim Lê Hiểu Mạn vì ý thức được điểm này mà nhói lên.
“Long... Long Tư Hạo... Buông...” Cô nhỏ giọng gọi Long Tư Hạo, thấy anh chẳng những không phản ứng lại, còn ra vẻ ngủ say, hô hấp vững vàng.
Cô hơi híp mắt, đẩy anh: “Long Tư Hạo...”
Dù cô đẩy như thế nào cũng không đẩy anh ra được, dù cô có giãy dụa thế nào cũng không giãy khỏi cái ôm của anh
Cuối cùng cô đơn giản cũng không từ chối, mang theo chút tức giận nặng nề ngủ trong lòng anh, dù sao cô cũng đã kết hôn, anh còn độc thân, có hại cũng chẳng phải mình cô.
Cô ở trong lòng anh tìm vị trí thoải mái nhất để ngủ, khóe môi mang theo mỉm cười, tay ôm lấy cổ anh.
...
Hôm sau.
Lê Hiểu Mạn trợn mắt mở mắt, hiện ra trước mắt cô là khuôn mặt anh tuấn của Long Tư Hạo, giờ phút này khuôn mặt đó mang theo nụ cười mị hoặc, đôi mắt hẹp dài đen như mực sâu thẳm nóng bỏng nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo mà giật mình sửng sốt một hồi, lập tức rời khỏi cái ôm của Long Tư Hạo, vén chăn lên xuống giường.
Chăn vừa được kéo lên, thân hình trần trụi của Long Tư Hạo đập thẳng vào mắt cô.
“A...” Cô hét lên một tiếng, lập tức nghiêng người đi, cắn môi: “Long Tư Hạo, anh mau mặc quần áo vào!”
Cô vừa dứt lời, lưng chợt cứng đờ, bị Long Tư Hạo từ sau lưng bế lên, hơi thở của anh như tấm lưới vô hình xiết chặt lấy cô, cô chợt có lỗi giác không thể trốn được.
“Anh...” Lê Hiểu Mạn thở dốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lập tức ửng đỏ, đôi mi dài của cô không ngừng rung động, giống như chú bướm đang muốn bay không ngừng vỗ đôi cánh của mình.
Cô không thể tiếp tục cùng anh như vậy, thân phận giữa bọn họ không cho phép bọn họ như vậy.
Mặc kệ Hoắc Vân Hy đối với cô như thế nào, cô phải có nguyên tắc và điểm then chốt của mình, chuyện ngoại tình gì đó, cô thật sự không hy vọng lại phát sinh trên người mình lần nữa.
Đó là điểm then chốt của đạo đức căn bản nhất, cô tuyệt đối không thể lại chạm đến.
Cô nhíu mày, dùng hết toàn lực mới đẩy được Long Tư Hạo ra.
Cô nhặt áo tắm trên đất lên che, nghiêng người đi, ngữ khí lãnh đạm: “Long Tư Hạo, nếu anh muốn chơi trò mập mờ mời đi tìm người khác, tôi thật sự không chơi nổi, tôi không muốn vì anh mà đeo tội danh ngoại tình trên lưng, xin anh đừng làm những chuyện hoang đường này với tôi nữa.”
Dứt lời, cô đang chuẩn bị vào phòng tắm liền bị Long Tư Hạo kéo cổ tay giữ lại.
“Long tổng, anh buông tay giùm!” Lê Hiểu Mạn liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, nâng mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, bất ngờ chạm đến đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, đôi mắt kia chiết xạ một tia ánh sáng lạnh giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng cô.
Cô cứng người, nhíu mày, ngữ khí xa cách: “Long tổng, xin lỗi! Dừng ở đây được không? Tôi thực sự không theo nổi.”
Đôi mắt Long Tư Hạo híp lại, buông tay cô ra, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh ngạnh, đưa tay nắm cằm cô: “Thật không hổ là người vợ hiền của Hoắc Vân Hy, vì nó mà ngay cả chết cũng không sợ.”
Nói xong lời này, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, nhếch môi, kiên nghị mà lạnh lùng, xoay người khoác áo tắm trước mặt Lê Hiểu Mạn rồi rời khỏi phòng.
Thấy anh đi rồi, chân mày Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt, hóa ra chuyện cô che trước người Hoắc Vân Hy tối qua anh còn nhớ rõ, nhưng cô cũng không phải vì Hoắc Vân Hy, mà là vì anh, cô không muốn anh vì Hoắc Vân Hy mà đeo tội danh giết người trên lưng.
Hơn nữa, bọn họ là anh em, cô càng không thể khiến bọn họ vì cô mà xung đột.
Đứng một hồi, cô mới xoay người vào phòng tắm, đã thấy trong phòng tắm đặt sẵn quần áo cho mình, toàn là những nhãn hiệu đắt tiền.
Cô càng nhíu chặt mày, sao Long Tư Hạo đối với cô tốt như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.