Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 557: Anh ơi, anh đẹp trai nhất (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn nụ cười dịu dàng của cậu bé, khuôn mặt như phấn điêu ngọc mài cũng nở nụ cười tủ ngọt ngào, giọng nói êm ắng mềm mại: “Anh, sau lưng em đâu có mắt đâu, nhưng mà em thấy trong hốc mắt anh có hai viên gọi là mắt đó, nếu như anh không mù thì có thể nhìn thấy em chứ.”
Mễ Tây đứng bên cạnh Tiểu Nghiên Nghiên nghe thấy, dáng vẻ trông như lạnh lung nhưng khóe môi lại không nhịn được hơi run run, tính cách của tiểu thư Amber càng lúc càng giống Boss nhà họ rồi, người không biết còn tưởng họ là cha con ruột ấy chứ.
Nghe thấy vậy, tuy khuôn mặt anh tuấn của tiểu Long Dập vẫn mang nụ cười ưu nhã nhưng trong đôi mắt ôn hòa hẹp dài, đen như bảo thạch đã ánh lên vẻ thâm trầm, giọng nói êm tai mang theo chút áy náy: “Sorry! Anh không nên đứng ở đây để bị vật thể không rõ đụng phải.”
“Vật thể không rõ?” Tiểu Nghiên Nghiên kéo dài mấy âm cuối của câu vật thể không rõ, cặp lông mày nho nhỏ khẽ giương lên, đôi mắt sáng trong lấp lánh như sao hơi nheo lại, ánh mắt ôn hòa để lộ chút sắc bén nhìn tiểu Long Dập, ngón tay be bé mịn màng chỉ vào chính mình, hỏi từng chữ: “Anh ~ nói ~ em ~ là ~ vật ~ thể ~ không ~ rõ?”
Tiểu Long Dập nhướn đôi mày kiếm, lịch sự cười cười: “Vừa rồi tưởng là thế.”
Núi này cao còn có núi kia cao hơn, tiểu Nghiên Nghiên tự nhận là không ai có thể biết độc mồm hơn cô bé, bây giờ lại gặp phải cao thủ rồi.
Khuôn mặt trắng mịn của cô bé vẫn giữ nụ cười ngọt ngào nhưng đôi mắt sáng trong đã nheo lại, nếu không phải đủ mạnh mẽ thì cô bé đã sớm khóc lóc như mấy đứa trẻ khác rồi.
Mễ Tây bên cạnh cô bé thấy tiểu Nghiên Nghiên đầy bá khí mà vẫn phải chịu thiệt, bèn rũ mắt xuống nhìn cô bé, khuôn mặt lạnh lùng lại có vẻ dịu dàng: “Tiểu thư Amber, không phải là cháu muốn đi tìm cô Lê sao?”
Anh ta vừa nói xong thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp chất phác của Hàn Cẩn Hi.
“Amber!”
“Nghiên Nghiên!”
Tiểu Nghiên nghiên khẽ cau mày, mặc dù trong long hơi ấm ức nhưng vẫn cười ngọt ngào nhìn Hàn Cẩn Hi và Lê Hiểu Mạn đang đi tới, êm giọng gọi: “Ba, mẹ!”
Hàn Cẩn Hi tới trước, liếc mắt nhìn Tiểu Long Dập, thấy một cậu bé hơn năm tuổi có vẻ ngoài xinh đẹp như thế nên không tránh khỏi nhìn nhiều một chút, lại cảm thấy khuôn mặt của cậu bé rất giống một người, nhưng lại không nhớ ra là giống ai.
Thu ánh mắt lại, anh cúi người bế tiểu Nghiên Nghiên lên, đôi mắt màu lam dịu dàng nhìn cô bé: “Amber, có đói không nào? Chúng ta đi ăn cơm nhé.”
Tiểu Nghiên nghiên nhìn Hàn Cẩn Hi rồi chớp chớp mắt: “Không phải là ba nói con nên giảm béo à?”
Hàn Cẩn Hi hơi híp mắt, dịu dàng nhìn cô bé: “Ăn đã rồi hẵng giảm, nếu không thì lấy đâu ra sức?”
Nghe thấy lời của Hàn Cẩn Hi, khóe môi của Lê Hiểu Mạn hơi nhếch lên, như thể bị người nào đó lây qua, ánh mắt của cô bất giác nhìn sang khuôn mặt của Long Dập.
Cậu bé rất đẹp trai, tuấn tú, làn da trắng hồng, mày kiếm như mực, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt khiến cô có cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến cô bất giác khẽ giật mình, trước mắt như hiện lên khuôn mặt điển trai của Long Tư Hạo.
Mắt cô có vấn đề à? Sao lại thấy cậu bé trước mắt này giống Long Tư Hạo như thế.
Long Tư Hạo kết hôn rồi sao? Còn có con nữa?
Lòng cô chợt đau xót, chốc lát như chợt bị tảng đá lớn đè nặng, khiến cô cảm thấy như sắp không hít thở nổi nữa.
Long Tư Hạo kết hôn? Anh kết hôn rồi sao? Kết hôn rồi sao?
Đôi tay mảnh khảnh của cô vô thức nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn ghim vào gan bàn tay, dù đau nhưng cũng không thể đau như trong lòng được.
Cho dù đã qua năm năm nhưng chưa bao giờ cô quên Long Tư Hạo, trái tim không ngày nào là không đau đớn vì anh.
Cô không muốn chạm đến vết sẹo anh gây ra cho cô, nhưng lại không tài nào tránh được.
Cô vẫn luôn nhớ đến anh, lần nào cũng khiến cô đau khổ.
Mắt cô đã hơi ửng hồng, đáy mắt có lớp hơi nước mờ mờ, nhưng cô vẫn cố gắng không để mình rơi nước mắt.
Cô đã tự nhủ mình phải kiên cường, phải quên người đàn ông từng nói không rời xa cô nhưng lại đã nhẫn tâm biến mất suốt năm năm trong cuộc đời cô.
Năm năm không thể quên được, cô có thể dùng mười năm để quên, mười năm không quên được thì cô sẽ dùng hai mươi năm.
Cho dù phải mất cả đời, cô cũng phải quên anh.
Lúc Lê Hiểu Mạn nhìn tiểu Long Dập chăm chăm thì tiểu Long Dập cũng cẩn thận đánh giá cô, thấy cô khá giống mẹ cậu bé, tuy cậu bé nhỏ tuổi nhưng dù trong lòng cảm thấy kinh ngạc cũng vẫn không biểu hiện lên khuôn mặt nhỏ bé anh tuấn chút nào.
Đôi mắt ngây thơ giấu diếm vẻ thâm trầm đã rơi lên đôi mắt trong veo càng nhìn càng thấy quen thuộc như đôi mắt của mẹ cậu kia.
Thấy cô đỏ mắt, lòng cậu bé cũng như có nỗi xúc động.
Cậu bé không muốn thấy cô đỏ mắt, cậu bé thấy đau lòng.
Đôi mày kiếm nho nhỏ của cậu chau lại, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa vẻ đau lòng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Dì ơi, dì sao thế?”
Thấy cậu bé nhìn mình bằng đôi mắt đẹp đẽ ẩn vẻ đau lòng, Lê Hiểu Mạn hơi bất ngờ, không hiểu sao trong lòng lại hơi mừng rỡ, đôi mắt nhìn cậu bé bất giác nhu hòa hẳn.
Cô hơi khom người, cười cười nhìn cậu bé: “Cháu tên gì thế? Mấy tuổi rồi?”
Hỏi xong những lời này, chẳng hiểu sao trong lòng Lê Hiểu Mạn lại thấy lo lắng, sợ rằng cậu bé nói mình họ Long.
Nếu như cậu bé mang họ Long thì chẳng phải chứng minh rằng cậu bé là con của Long Tư Hạo sao?
—— Huyên Huyên có chuyện muốn nói ——
Các bảo bối, anh trai ra sân rồi, các bảo bối chắc biết anh Long Dập là con của ai với ai rồi chứ? Huyên Huyên đã nhắc rất nhiều lần rồi đóoooooo! Chương ngày mai Long thiếu về nước rồi, anh sẽ gặp được Nghiên Nghiên hay là Long Dập trước đây? Ha ha.
Nhìn nụ cười dịu dàng của cậu bé, khuôn mặt như phấn điêu ngọc mài cũng nở nụ cười tủ ngọt ngào, giọng nói êm ắng mềm mại: “Anh, sau lưng em đâu có mắt đâu, nhưng mà em thấy trong hốc mắt anh có hai viên gọi là mắt đó, nếu như anh không mù thì có thể nhìn thấy em chứ.”
Mễ Tây đứng bên cạnh Tiểu Nghiên Nghiên nghe thấy, dáng vẻ trông như lạnh lung nhưng khóe môi lại không nhịn được hơi run run, tính cách của tiểu thư Amber càng lúc càng giống Boss nhà họ rồi, người không biết còn tưởng họ là cha con ruột ấy chứ.
Nghe thấy vậy, tuy khuôn mặt anh tuấn của tiểu Long Dập vẫn mang nụ cười ưu nhã nhưng trong đôi mắt ôn hòa hẹp dài, đen như bảo thạch đã ánh lên vẻ thâm trầm, giọng nói êm tai mang theo chút áy náy: “Sorry! Anh không nên đứng ở đây để bị vật thể không rõ đụng phải.”
“Vật thể không rõ?” Tiểu Nghiên Nghiên kéo dài mấy âm cuối của câu vật thể không rõ, cặp lông mày nho nhỏ khẽ giương lên, đôi mắt sáng trong lấp lánh như sao hơi nheo lại, ánh mắt ôn hòa để lộ chút sắc bén nhìn tiểu Long Dập, ngón tay be bé mịn màng chỉ vào chính mình, hỏi từng chữ: “Anh ~ nói ~ em ~ là ~ vật ~ thể ~ không ~ rõ?”
Tiểu Long Dập nhướn đôi mày kiếm, lịch sự cười cười: “Vừa rồi tưởng là thế.”
Núi này cao còn có núi kia cao hơn, tiểu Nghiên Nghiên tự nhận là không ai có thể biết độc mồm hơn cô bé, bây giờ lại gặp phải cao thủ rồi.
Khuôn mặt trắng mịn của cô bé vẫn giữ nụ cười ngọt ngào nhưng đôi mắt sáng trong đã nheo lại, nếu không phải đủ mạnh mẽ thì cô bé đã sớm khóc lóc như mấy đứa trẻ khác rồi.
Mễ Tây bên cạnh cô bé thấy tiểu Nghiên Nghiên đầy bá khí mà vẫn phải chịu thiệt, bèn rũ mắt xuống nhìn cô bé, khuôn mặt lạnh lùng lại có vẻ dịu dàng: “Tiểu thư Amber, không phải là cháu muốn đi tìm cô Lê sao?”
Anh ta vừa nói xong thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp chất phác của Hàn Cẩn Hi.
“Amber!”
“Nghiên Nghiên!”
Tiểu Nghiên nghiên khẽ cau mày, mặc dù trong long hơi ấm ức nhưng vẫn cười ngọt ngào nhìn Hàn Cẩn Hi và Lê Hiểu Mạn đang đi tới, êm giọng gọi: “Ba, mẹ!”
Hàn Cẩn Hi tới trước, liếc mắt nhìn Tiểu Long Dập, thấy một cậu bé hơn năm tuổi có vẻ ngoài xinh đẹp như thế nên không tránh khỏi nhìn nhiều một chút, lại cảm thấy khuôn mặt của cậu bé rất giống một người, nhưng lại không nhớ ra là giống ai.
Thu ánh mắt lại, anh cúi người bế tiểu Nghiên Nghiên lên, đôi mắt màu lam dịu dàng nhìn cô bé: “Amber, có đói không nào? Chúng ta đi ăn cơm nhé.”
Tiểu Nghiên nghiên nhìn Hàn Cẩn Hi rồi chớp chớp mắt: “Không phải là ba nói con nên giảm béo à?”
Hàn Cẩn Hi hơi híp mắt, dịu dàng nhìn cô bé: “Ăn đã rồi hẵng giảm, nếu không thì lấy đâu ra sức?”
Nghe thấy lời của Hàn Cẩn Hi, khóe môi của Lê Hiểu Mạn hơi nhếch lên, như thể bị người nào đó lây qua, ánh mắt của cô bất giác nhìn sang khuôn mặt của Long Dập.
Cậu bé rất đẹp trai, tuấn tú, làn da trắng hồng, mày kiếm như mực, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt khiến cô có cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến cô bất giác khẽ giật mình, trước mắt như hiện lên khuôn mặt điển trai của Long Tư Hạo.
Mắt cô có vấn đề à? Sao lại thấy cậu bé trước mắt này giống Long Tư Hạo như thế.
Long Tư Hạo kết hôn rồi sao? Còn có con nữa?
Lòng cô chợt đau xót, chốc lát như chợt bị tảng đá lớn đè nặng, khiến cô cảm thấy như sắp không hít thở nổi nữa.
Long Tư Hạo kết hôn? Anh kết hôn rồi sao? Kết hôn rồi sao?
Đôi tay mảnh khảnh của cô vô thức nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn ghim vào gan bàn tay, dù đau nhưng cũng không thể đau như trong lòng được.
Cho dù đã qua năm năm nhưng chưa bao giờ cô quên Long Tư Hạo, trái tim không ngày nào là không đau đớn vì anh.
Cô không muốn chạm đến vết sẹo anh gây ra cho cô, nhưng lại không tài nào tránh được.
Cô vẫn luôn nhớ đến anh, lần nào cũng khiến cô đau khổ.
Mắt cô đã hơi ửng hồng, đáy mắt có lớp hơi nước mờ mờ, nhưng cô vẫn cố gắng không để mình rơi nước mắt.
Cô đã tự nhủ mình phải kiên cường, phải quên người đàn ông từng nói không rời xa cô nhưng lại đã nhẫn tâm biến mất suốt năm năm trong cuộc đời cô.
Năm năm không thể quên được, cô có thể dùng mười năm để quên, mười năm không quên được thì cô sẽ dùng hai mươi năm.
Cho dù phải mất cả đời, cô cũng phải quên anh.
Lúc Lê Hiểu Mạn nhìn tiểu Long Dập chăm chăm thì tiểu Long Dập cũng cẩn thận đánh giá cô, thấy cô khá giống mẹ cậu bé, tuy cậu bé nhỏ tuổi nhưng dù trong lòng cảm thấy kinh ngạc cũng vẫn không biểu hiện lên khuôn mặt nhỏ bé anh tuấn chút nào.
Đôi mắt ngây thơ giấu diếm vẻ thâm trầm đã rơi lên đôi mắt trong veo càng nhìn càng thấy quen thuộc như đôi mắt của mẹ cậu kia.
Thấy cô đỏ mắt, lòng cậu bé cũng như có nỗi xúc động.
Cậu bé không muốn thấy cô đỏ mắt, cậu bé thấy đau lòng.
Đôi mày kiếm nho nhỏ của cậu chau lại, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa vẻ đau lòng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Dì ơi, dì sao thế?”
Thấy cậu bé nhìn mình bằng đôi mắt đẹp đẽ ẩn vẻ đau lòng, Lê Hiểu Mạn hơi bất ngờ, không hiểu sao trong lòng lại hơi mừng rỡ, đôi mắt nhìn cậu bé bất giác nhu hòa hẳn.
Cô hơi khom người, cười cười nhìn cậu bé: “Cháu tên gì thế? Mấy tuổi rồi?”
Hỏi xong những lời này, chẳng hiểu sao trong lòng Lê Hiểu Mạn lại thấy lo lắng, sợ rằng cậu bé nói mình họ Long.
Nếu như cậu bé mang họ Long thì chẳng phải chứng minh rằng cậu bé là con của Long Tư Hạo sao?
—— Huyên Huyên có chuyện muốn nói ——
Các bảo bối, anh trai ra sân rồi, các bảo bối chắc biết anh Long Dập là con của ai với ai rồi chứ? Huyên Huyên đã nhắc rất nhiều lần rồi đóoooooo! Chương ngày mai Long thiếu về nước rồi, anh sẽ gặp được Nghiên Nghiên hay là Long Dập trước đây? Ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.