Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 130: Anh yêu cầu, rời khỏi Hoắc gia!
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn giật mình, lấy lại chút ý thức, cô đang muốn nói không, Long Tư Hạo đã hôn lên môi cô.
Lê Hiểu Mạn khẽ giãy dụa, ánh mắt mơ màng liếc anh: “Long... Long Tư Hạo... Đây là trong xe, không... Không thể...”
Long Tư Hạo hơi rời môi ra, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tình sắc mang theo ý cười nhìn cô: “Được thôi, chúng ta đến khách sạn.”
Dứt lời, anh rời khỏi cánh môi cô, đưa tay mặc quần áo vào giúp cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô ửng đỏ, đôi mi thanh tú nhíu lại, thân thể của anh chắc chắn có vấn đề, vì sao lại biến thành như vậy? Dọa chết người.
Cô ngượng ngùng không dám nhìn Long Tư Hạo, rũ mắt xuống hơi né tránh: “Để tôi tự mặc đi!”
Bọn họ cũng không phải vợ chồng, anh thay cô làm chuyện thân mật như vậy đúng là không thích hợp, dù chuyện thân mật hơn bọn họ cũng đã làm, nhưng như vậy vẫn không được.
Long Tư Hạo không dừng tay, thu lại ánh mắt sắc bén, nhu hòa nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Ai làm người đó chịu, ai cởi đương nhiên người đó phải mặc lại.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, nhíu mày nhìn anh: “Nhưng như vậy không ổn đâu.”
“Tôi không biết chuyện này còn không ổn hơn việc hôn em cơ đấy.”
Dứt lời, Long Tư Hạo nhẹ nhàng thay cô mặc quần áo, lại khoác tạm âu phục lên mới đạp chân ga, khỏi động xe.
Mà Lê Hiểu Mạn còn ngồi trên đùi anh.
Thấy anh khởi động xe, Lê Hiểu Mạn định xuống dưới lại bị anh một tay ôm eo giữ lại.
“Long Tư Hạo, để tôi xuống.” Cô nâng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo một tay ôm eo cô, một tay đánh lái xe, thản nhiên phun ra bốn chữ: “Cứ để vậy đi.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn ở trong lòng anh giãy dụa từ chối, thấy anh vẫn không buông tay, cô híp mắt, nhướn mày nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi còn chưa ly hôn, anh ôm như vậy thật sự không ổn, hơn nữa, như vậy anh cũng không tiện lái xe đúng không?”
Long Tư Hạo vẫn ôm cô, đôi mắt sâu thẳm híp lại, thâm trầm trói chặt cô, đôi môi mỏng mím lại: “Vậy mau ly hôn đi, ngày mai dọn khỏi Hoắc gia.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn vì lời Long Tư Hạo mà nâng mắt lên kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn tôi ngày mai rời khỏi Hoắc gia?”
Long Tư Hạo ôm eo cô hơi xiết chặt, rũ mắt nhìn cô, hơi cong môi: “Sao nào? Còn muốn ở lại Hoắc gia?”
Lê Hiểu Mạn cụp mắt, ngẩng lên nhìn Long Tư Hạo, híp mắt: “Đương nhiên không muốn.”
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo hiện lên ý cười, khuôn mặt tuấn mĩ nhu hòa, cúi đầu hôn lên môi cô, đôi môi mỏng cong lên: “Vậy thì tốt.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, liếc nhìn đôi mắt đầy ý cười của Long Tư Hạo, đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa mắc bẫy.
Cô nhíu mày nhìn anh hỏi: “Vừa rồi không phải anh muốn tôi đồng ý một chuyện sao? Là chuyện gì?”
Long Tư Hạo cong môi, ánh mắt nóng rực nhìn cô, thanh âm trầm thấp vang lên: “Em vừa mới đồng ý còn gì.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn giật mình, lấy lại chút ý thức, cô đang muốn nói không, Long Tư Hạo đã hôn lên môi cô.
Lê Hiểu Mạn khẽ giãy dụa, ánh mắt mơ màng liếc anh: “Long... Long Tư Hạo... Đây là trong xe, không... Không thể...”
Long Tư Hạo hơi rời môi ra, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tình sắc mang theo ý cười nhìn cô: “Được thôi, chúng ta đến khách sạn.”
Dứt lời, anh rời khỏi cánh môi cô, đưa tay mặc quần áo vào giúp cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô ửng đỏ, đôi mi thanh tú nhíu lại, thân thể của anh chắc chắn có vấn đề, vì sao lại biến thành như vậy? Dọa chết người.
Cô ngượng ngùng không dám nhìn Long Tư Hạo, rũ mắt xuống hơi né tránh: “Để tôi tự mặc đi!”
Bọn họ cũng không phải vợ chồng, anh thay cô làm chuyện thân mật như vậy đúng là không thích hợp, dù chuyện thân mật hơn bọn họ cũng đã làm, nhưng như vậy vẫn không được.
Long Tư Hạo không dừng tay, thu lại ánh mắt sắc bén, nhu hòa nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Ai làm người đó chịu, ai cởi đương nhiên người đó phải mặc lại.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, nhíu mày nhìn anh: “Nhưng như vậy không ổn đâu.”
“Tôi không biết chuyện này còn không ổn hơn việc hôn em cơ đấy.”
Dứt lời, Long Tư Hạo nhẹ nhàng thay cô mặc quần áo, lại khoác tạm âu phục lên mới đạp chân ga, khỏi động xe.
Mà Lê Hiểu Mạn còn ngồi trên đùi anh.
Thấy anh khởi động xe, Lê Hiểu Mạn định xuống dưới lại bị anh một tay ôm eo giữ lại.
“Long Tư Hạo, để tôi xuống.” Cô nâng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo một tay ôm eo cô, một tay đánh lái xe, thản nhiên phun ra bốn chữ: “Cứ để vậy đi.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn ở trong lòng anh giãy dụa từ chối, thấy anh vẫn không buông tay, cô híp mắt, nhướn mày nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi còn chưa ly hôn, anh ôm như vậy thật sự không ổn, hơn nữa, như vậy anh cũng không tiện lái xe đúng không?”
Long Tư Hạo vẫn ôm cô, đôi mắt sâu thẳm híp lại, thâm trầm trói chặt cô, đôi môi mỏng mím lại: “Vậy mau ly hôn đi, ngày mai dọn khỏi Hoắc gia.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn vì lời Long Tư Hạo mà nâng mắt lên kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn tôi ngày mai rời khỏi Hoắc gia?”
Long Tư Hạo ôm eo cô hơi xiết chặt, rũ mắt nhìn cô, hơi cong môi: “Sao nào? Còn muốn ở lại Hoắc gia?”
Lê Hiểu Mạn cụp mắt, ngẩng lên nhìn Long Tư Hạo, híp mắt: “Đương nhiên không muốn.”
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo hiện lên ý cười, khuôn mặt tuấn mĩ nhu hòa, cúi đầu hôn lên môi cô, đôi môi mỏng cong lên: “Vậy thì tốt.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, liếc nhìn đôi mắt đầy ý cười của Long Tư Hạo, đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa mắc bẫy.
Cô nhíu mày nhìn anh hỏi: “Vừa rồi không phải anh muốn tôi đồng ý một chuyện sao? Là chuyện gì?”
Long Tư Hạo cong môi, ánh mắt nóng rực nhìn cô, thanh âm trầm thấp vang lên: “Em vừa mới đồng ý còn gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.