Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 395: Bá đạo, chồng nói vợ nghe! (3)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh lập tức lôi kéo cô đi vào nhà ăn, ấn vai cô ngồi xuống cái ghế của mình, anh mới đi vào phòng bếp lấy phần thức ăn sáng dinh dưỡng dành riêng cho phụ nữ có thai bưng ra cho cô.
Khi anh mang phần ăn sáng dinh dưỡng đặt trước mặt cô, lòng cô thêm một lần nữa mềm ra vì cảm động. Hôm nay anh làm những món ăn sáng dinh dưỡng dành riêng cho phụ nữ có thai đều là những món ăn tối hôm qua cô đọc được trên vi tính của anh.
Hốc mắt đau xót, khóe mắt cô từ từ phủ một tầng hơi nước, hơi hơi khịt mũi, trong lòng cô nổi lên từng gợn sóng nhấp nhô, cuồn cuồn đánh vào tận sâu vào trong toàn bộ tâm hồn của cô, làm tầng hơi nước trong mắt cô ngày càng dày hơn, tưng giọt nước mắt trong suốt như hạt phê le chảy xuống má cô.
Nhìn thấy cô đột nhiên khóc, Long Tư Hạo lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, những ngón tay thon dài trắng nõn của anh giúp lau nước mắt cho cô, đôi mắt nhìn cô như muốn trói chặt cả người cô lại, ánh mắt thâm tình, âm thanh trầm thấp mang theo một tia lo lắng hỏi cô: ”Hiểu HIểu, tại sao em khóc?”
Lê Hiểu Mạn dùng tay lau nước mắt chảy xuống gò má cô, ngước mặt lên nhìn anh: “Em không sao!”
Long Tư Hạo nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn vào đôi mắt của cô, ánh mắt thâm tình yêu thương nhìn cô: “Ăn sáng trước đi, anh đi thu dọn đồ đạc.”
Dứt lời, anh lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn đi về hướng phòng ngủ, bước chân của anh có chút vội vàng, Lê Hiểu Mạn còn chưa kịp hỏi anh ăn sáng chưa?
Anh vội vàng gấp gáp giống như sợ cô sẽ không chịu chuyển nhà đi theo anh.
Nhìn thấy bóng dáng anh biến mất đi khỏi nhà ăn, Lê HIểu Mạn mới nhìn đến những món ăn trên bàn, cô bắt đầu ăn, dù sao cũng do anh dùng tâm của mình mà làm cho cô, nếu cô không ăn sẽ phụ một phen tâm ý của anh.
Hai ngày nay, bởi vì chuyện giữa anh và Sophie, cô đã nói rất nhiều câu làm tổn thương anh, cô không nghĩ tới anh còn có thể lo lắng cho cô như bây giờ.
Hít một hơi thật sâu, cô mang chuyện về tấm ảnh tạm thời để sau trong lòng mình, không muốn nghĩ đến nữa, không muốn làm rõ mọi chuyện nữa, tập trung ăn sáng.
Chờ cô ăn xong, Long Tư Hạo cũng đã thu dọn đò đạc xong. Bát đĩa cũng chính tay anh mang đi rửa dọn sạch sẽ. Kiểm tra tất cả mọi chuyện đã làm xong xuôi, Long Tư Hạo nắm bàn tay trắng nõn của cô, cô nhìn anh hỏi: ”Đến cuối cùng là anh muốn dẫn em đi đâu?”
Anh không nói lý do vì sao chuyển nhà, càng không nói cho cô biết bọn họ sẽ chuyển nhà tới đâu, vì vậy càng làm cho cô trong lòng vô cùng nghi ngờ.
Long Tư Hạo bỏ hành lý đang cầm trong tay xuống, ánh mắt nhìn cô, môi mỏng cong lên, âm thanh nhẹ nhàng cưng chiều nói: ” Anh đã nói, đi đến nơi rồi em sẽ biết!”
Thấy anh không muốn nói, Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt giận dữ trừng anh: ”Long Tư Hạo, anh có thể đừng ngang ngược như vậy được không? Cố hỏi qua ý kiến của em chưa? Cho dù phải chuyển nhà, em cũng muốn dọn đến nhà của mẹ em ở, em không muốn đi cùng anh đến nơi anh chọn.”
Không biết có phải do mang thai, tính tình của cô dạo này vô cùng nóng giận, cô không thể nào khống chế được tâm trạng của mình, lúc nào cũng muốn nổi nóng phát hỏa, luôn nói những câu đều làm tổn thương đến anh.
Nhưng có thể nguyên nhân sâu xa là do chuyện giữa anh và Sophie , trong lòng cô lúc nào cũng có cái gai, luôn đâm vào tim cô rất đau.
Cô vẫn canh cánh trong lòng, trong lòng cô có loại cảm giác khó chịu không thể nói ra tất cả oán giận tích tụ, đến nỗi cô luôn nói những lời nói cay nghiệt khó chịu với anh nhưng thật tâm cô không hề muốn nói những lời đó làm anh buồn.
Hình ảnh anh và Sophie chụp hình chung thân mật như một nhát dao đâm sâu thẳng vào trong tim cô, quên không được mà nhớ cũng không được, giống như một ngọn núi vô hình ngăn cách giữa anh và cô, làm cho cô và anh không thể nào có thể bên nhau vui vẻ được.
Sự việc đó như một cơn ác mộng đối với cô, lúc nào cũng làm cô mất ngủ, tuy rằng hiện tại vết thương so với lúc trước đã lành đi nhiều, nhưng vết thương này vô cùng sâu, cho dù sau này có lành lại cũng để lại trong tim cô một vết sẹo không bao giờ lành.
Mà vết sẹo này sẽ không bao giờ lành, lại không thể chạm đến nó, một khi chạm đến hoặc vạch trần ra thì sẽ đau đến chảy máu không ngừng.
Gương vỡ lại lành, cho dù có thể dán tấm gương lại nhưng mặt đằng sau của tấm gương đó mãi mãi đều nhìn thấy vết nứt đó.
Anh lập tức lôi kéo cô đi vào nhà ăn, ấn vai cô ngồi xuống cái ghế của mình, anh mới đi vào phòng bếp lấy phần thức ăn sáng dinh dưỡng dành riêng cho phụ nữ có thai bưng ra cho cô.
Khi anh mang phần ăn sáng dinh dưỡng đặt trước mặt cô, lòng cô thêm một lần nữa mềm ra vì cảm động. Hôm nay anh làm những món ăn sáng dinh dưỡng dành riêng cho phụ nữ có thai đều là những món ăn tối hôm qua cô đọc được trên vi tính của anh.
Hốc mắt đau xót, khóe mắt cô từ từ phủ một tầng hơi nước, hơi hơi khịt mũi, trong lòng cô nổi lên từng gợn sóng nhấp nhô, cuồn cuồn đánh vào tận sâu vào trong toàn bộ tâm hồn của cô, làm tầng hơi nước trong mắt cô ngày càng dày hơn, tưng giọt nước mắt trong suốt như hạt phê le chảy xuống má cô.
Nhìn thấy cô đột nhiên khóc, Long Tư Hạo lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, những ngón tay thon dài trắng nõn của anh giúp lau nước mắt cho cô, đôi mắt nhìn cô như muốn trói chặt cả người cô lại, ánh mắt thâm tình, âm thanh trầm thấp mang theo một tia lo lắng hỏi cô: ”Hiểu HIểu, tại sao em khóc?”
Lê Hiểu Mạn dùng tay lau nước mắt chảy xuống gò má cô, ngước mặt lên nhìn anh: “Em không sao!”
Long Tư Hạo nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn vào đôi mắt của cô, ánh mắt thâm tình yêu thương nhìn cô: “Ăn sáng trước đi, anh đi thu dọn đồ đạc.”
Dứt lời, anh lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn đi về hướng phòng ngủ, bước chân của anh có chút vội vàng, Lê Hiểu Mạn còn chưa kịp hỏi anh ăn sáng chưa?
Anh vội vàng gấp gáp giống như sợ cô sẽ không chịu chuyển nhà đi theo anh.
Nhìn thấy bóng dáng anh biến mất đi khỏi nhà ăn, Lê HIểu Mạn mới nhìn đến những món ăn trên bàn, cô bắt đầu ăn, dù sao cũng do anh dùng tâm của mình mà làm cho cô, nếu cô không ăn sẽ phụ một phen tâm ý của anh.
Hai ngày nay, bởi vì chuyện giữa anh và Sophie, cô đã nói rất nhiều câu làm tổn thương anh, cô không nghĩ tới anh còn có thể lo lắng cho cô như bây giờ.
Hít một hơi thật sâu, cô mang chuyện về tấm ảnh tạm thời để sau trong lòng mình, không muốn nghĩ đến nữa, không muốn làm rõ mọi chuyện nữa, tập trung ăn sáng.
Chờ cô ăn xong, Long Tư Hạo cũng đã thu dọn đò đạc xong. Bát đĩa cũng chính tay anh mang đi rửa dọn sạch sẽ. Kiểm tra tất cả mọi chuyện đã làm xong xuôi, Long Tư Hạo nắm bàn tay trắng nõn của cô, cô nhìn anh hỏi: ”Đến cuối cùng là anh muốn dẫn em đi đâu?”
Anh không nói lý do vì sao chuyển nhà, càng không nói cho cô biết bọn họ sẽ chuyển nhà tới đâu, vì vậy càng làm cho cô trong lòng vô cùng nghi ngờ.
Long Tư Hạo bỏ hành lý đang cầm trong tay xuống, ánh mắt nhìn cô, môi mỏng cong lên, âm thanh nhẹ nhàng cưng chiều nói: ” Anh đã nói, đi đến nơi rồi em sẽ biết!”
Thấy anh không muốn nói, Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt giận dữ trừng anh: ”Long Tư Hạo, anh có thể đừng ngang ngược như vậy được không? Cố hỏi qua ý kiến của em chưa? Cho dù phải chuyển nhà, em cũng muốn dọn đến nhà của mẹ em ở, em không muốn đi cùng anh đến nơi anh chọn.”
Không biết có phải do mang thai, tính tình của cô dạo này vô cùng nóng giận, cô không thể nào khống chế được tâm trạng của mình, lúc nào cũng muốn nổi nóng phát hỏa, luôn nói những câu đều làm tổn thương đến anh.
Nhưng có thể nguyên nhân sâu xa là do chuyện giữa anh và Sophie , trong lòng cô lúc nào cũng có cái gai, luôn đâm vào tim cô rất đau.
Cô vẫn canh cánh trong lòng, trong lòng cô có loại cảm giác khó chịu không thể nói ra tất cả oán giận tích tụ, đến nỗi cô luôn nói những lời nói cay nghiệt khó chịu với anh nhưng thật tâm cô không hề muốn nói những lời đó làm anh buồn.
Hình ảnh anh và Sophie chụp hình chung thân mật như một nhát dao đâm sâu thẳng vào trong tim cô, quên không được mà nhớ cũng không được, giống như một ngọn núi vô hình ngăn cách giữa anh và cô, làm cho cô và anh không thể nào có thể bên nhau vui vẻ được.
Sự việc đó như một cơn ác mộng đối với cô, lúc nào cũng làm cô mất ngủ, tuy rằng hiện tại vết thương so với lúc trước đã lành đi nhiều, nhưng vết thương này vô cùng sâu, cho dù sau này có lành lại cũng để lại trong tim cô một vết sẹo không bao giờ lành.
Mà vết sẹo này sẽ không bao giờ lành, lại không thể chạm đến nó, một khi chạm đến hoặc vạch trần ra thì sẽ đau đến chảy máu không ngừng.
Gương vỡ lại lành, cho dù có thể dán tấm gương lại nhưng mặt đằng sau của tấm gương đó mãi mãi đều nhìn thấy vết nứt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.