Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 315: Ban ngày, gặp phải tên cướp (3)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt người đàn ông trung niên bi thương nhìn hình trong tay, lại bỏ vào túi: “Tôi chính là con trai của vú Trương, Vương Văn, cả đời mẹ tôi làm người giúp việc cho Hoắc gia các người, sắp già rồi, lại bị người phụ nữ ác độc cô giết, hôm nay nếu cô không đền tiền, muốn đền mạng không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt mang theo tia áy náy nhìn con trai duy nhất của vú Trương: “Vương tiên sinh, tôi không giết vú Trương, tôi bị hãm hại, bây giờ cảnh sát đã tra rõ, vú Trương bị giết, tôi cũng rất buồn, cũng rất áy náy, vì tôi không biết rốt cuộc là ai giết vú Trương.”
“Cô đừng hòng gạt chúng tôi, chúng tôi biết chính là cô giết, truyền thông đã công bố.” Người nói chuyện chính là người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng Lê Hiểu Mạn, hẳn là cháu trai của vú Trương, Vương Chí.
“Là cảnh sát sai rồi, tôi không có giết vú Trương, tôi và vú Trương không thù không oán, tại sao tôi phải biết bà ấy? Xin hai người tin tưởng tôi.”
Ánh mắt Vương Chí ở sau lưng tàn bạo nhìn Vương Văn nói: “Ba, ba đừng nói nhảm với cô ta nữa, nếu cô ta không muốn đền tiền, vậy liền giết cô ta.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, hai tay mảnh khảnh siết chặt, thấy Vương Chí và Vương Văn mặt đầy hung tàn, căn bản không nghe vào lời cô, cau mày, nhìn hai người nói: “Được, hai người muốn tiền, tôi cho tiền.”
Vương Văn và Vương Chí nghe cô nói thế, biểu tình tàn bạo trên mặt lập tức đổi thành nụ cười.
“Cô thật sự nguyện ý cho tiền? Vậy mau lên.” Vương Văn cười nhìn Lê Hiểu Mạn, cất cây dao vào, trong lòng vui vẻ, thì ra cướp dễ dàng như vậy, lần đầu tiên bọn họ ra tay thành công một nửa.
Lê Hiểu Mạn lấy tiền trong túi xách tay của mình, nhìn bọn họ hỏi: “Hai người muốn bao nhiêu?”
Cha con Vương Văn vừa nghe, nhìn cô hỏi: “Cô cầm bao nhiêu tiền?”
Lê Hiểu Mạn thấy hai người vừa nghe cô nói cho tiền liền vẻ mặt tươi cười, trong lòng liền cảm thấy hai người tới không phải đòi công đạo cho vú Trương, bọn họ căn bản tới để vơ vét tài sản.
Lợi dụng cái chết của người thân đi vơ vét tài sản, cô cảm thấy đau lòng vì có con cháu bất hiếu thay vú Trương.
Không biết bọn họ làm sao tìm được cô, nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
Cha con Vương Văn thấy Lê Hiểu Mạn lằng nhằng nửa ngày không đưa tiền, không nhịn được hét: “Có thể nhanh lên một chút không?”
Nhìn dáng vẻ nóng nảy của hai người, Lê Hiểu Mạn híp mắt, lấy tờ 200 và một ít tiền lẻ ném cho hai người: “Tôi chỉ có nhiêu đây.”
“Ít như vậy.” Hai người thấy tế, miệng nói ít nhưng ngồi xổm xuống nhặt.
Lê Hiểu Mạn ném tiền cho bọn họ chính là muốn thừa dịp bọn họ nhặt tiền mà chạy trốn.
Thấy hai người ngồi xổm xuống, cô xoay người chạy.
Ba con Vương Văn thấy vậy, nhặt tiền đuổi theo.
“Đứng lại, phụ nữ độc địa cô, hung thủ giết người.”
Cha con Vương Văn vừa đuổi vừa hô, thu hút không ít người chú ý.
Lê Hiểu Mạn chạy chưa được mấy bước đã mệt mỏi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi, quay đầu thấy cha con Vương Văn ác độc đuổi theo, trong lòng hoảng hốt, siết chặt hai tay, cau mày đứng lên, liền đụng người.
“A…” Cô bị đụng, trọng tâm không vững ngã ra sau.
Lúc cô cho là nhất định sẽ té xuống đất, đột nhiên có người nắm tay cô, kéo cô dậy.
“Cô không sao chứ!” Một thanh âm trầm thấp thanh nhuận vang lên trên đỉnh đầu cô.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, sau khi đứng vững, ngước mắt thấy kéo cô là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.
Mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, dáng người anh tuấn cao ngất, khí chất thanh nhã, ánh mắt hoa đào mê người nhu hòa nhìn cô, mang theo ân cần.
Giống như bị người nào đó dẫn dắt, cô không tự chủ nhìn người đàn ông trước mắt lâu hơn.
Người đàn ông tuấn mỹ là Long Quân Triệt, ông thấy Lê Hiểu Mạn một mực nhìn ông, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, cười hỏi: “Tại sao nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Dứt lời, ông còn đưa tay sờ mặt.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn ông một hồi, sau khi phản ứng, lúng túng nói: “Tôi…”
Lúc này, ba con Vương Văn cầm dao gọt trái cây đuổi theo.
“Cẩn thận!” Vẻ mặt Long Quân Triệt cứng lại, sau đó tiến lên đọ sức với cha con Vương Văn.
Thân thủ ông trông bất phàm, nhưng không xuất toàn lực, vì vậy đọ sức với cha con Vương Văn một lúc, mu tay trái bị dao làm bị thương.
Cha con Vương Văn thấy thương tổn tới người, hai người nhìn nhau, giống như trao đổi ánh mắt, sau đó liền chạy đi.
Lê Hiểu Mạn thấy ba con Vương Văn chạy đi, cau mày, trong lòng chợt nghi ngờ.
Tay trái ông bị thương, vết thương không sâu nhưng rất dài, chảy không ít máu, nhuộm đỏ cả mu bàn tay ông.
Hai mắt cảm kích lo lắng nhìn ông: “Tiên sinh, cảm ơn vừa rồi giúp tôi, tôi làm chú bị thương, tôi đưa chú đi bác sĩ băng bó.”
Long Quân Triệt híp mắt, dáng vẻ vân đạm phong khinh, giọng nhanh nhẹn nhu hòa: “Yên tâm, chút vết thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Quân Triệt, ánh mắt trong veo không tự chủ toát ra vẻ lo âu: “Chảy nhiều máu như vậy, hay là đi băng bó đi, nhiễm trùng sẽ không tốt.”
Long Quân Triệt thấy Lê Hiểu Mạn không quen biết ông, nhưng lo âu và quan tâm ông, ông cau mày, ánh mắt sâu kín nhìn cô, cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu, chúng ta không quen biết, cháu quan tâm tôi như vậy, không sợ tôi là người xấu sao?”
Tiểu nha đầu?
Nghe được ba chữ này, lòng Lê Hiểu Mạn thoáng trầm xuống, có cảm giác đặc thù không nói ra được, cô ngước mắt nhìn ông, nhàn nhạt cười một tiếng: “Một người xuất ra tay cứu tôi còn bị thương, đáng giá quan tâm, ít ra giờ phút này đáng giá.”
“Suy nghĩ này của cháu rất đặc biệt!” Long Quân Triệt cười nhìn cô, giọng êm ái hỏi: “Tiểu nha đầu, tôi là Long Quân Triệt, cháu tên gì, cháu nói cho tôi, tôi liền nghe lời cháu đi băng bó.”
Nghe ông nói tên là Long Quân Triệt, Lê Hiểu Mạn ngước mắt, kinh ngạc nhìn ông: “Chú họ Long?”
Thấy biểu hiện kinh ngạc của cô, Long Quân Triệt chăm chú nhìn, trên mặt bình thản, cười nho nhã: “Làm sao? Tôi họ Long thật sự rất lạ sao?”
Ánh mắt người đàn ông trung niên bi thương nhìn hình trong tay, lại bỏ vào túi: “Tôi chính là con trai của vú Trương, Vương Văn, cả đời mẹ tôi làm người giúp việc cho Hoắc gia các người, sắp già rồi, lại bị người phụ nữ ác độc cô giết, hôm nay nếu cô không đền tiền, muốn đền mạng không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt mang theo tia áy náy nhìn con trai duy nhất của vú Trương: “Vương tiên sinh, tôi không giết vú Trương, tôi bị hãm hại, bây giờ cảnh sát đã tra rõ, vú Trương bị giết, tôi cũng rất buồn, cũng rất áy náy, vì tôi không biết rốt cuộc là ai giết vú Trương.”
“Cô đừng hòng gạt chúng tôi, chúng tôi biết chính là cô giết, truyền thông đã công bố.” Người nói chuyện chính là người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng Lê Hiểu Mạn, hẳn là cháu trai của vú Trương, Vương Chí.
“Là cảnh sát sai rồi, tôi không có giết vú Trương, tôi và vú Trương không thù không oán, tại sao tôi phải biết bà ấy? Xin hai người tin tưởng tôi.”
Ánh mắt Vương Chí ở sau lưng tàn bạo nhìn Vương Văn nói: “Ba, ba đừng nói nhảm với cô ta nữa, nếu cô ta không muốn đền tiền, vậy liền giết cô ta.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, hai tay mảnh khảnh siết chặt, thấy Vương Chí và Vương Văn mặt đầy hung tàn, căn bản không nghe vào lời cô, cau mày, nhìn hai người nói: “Được, hai người muốn tiền, tôi cho tiền.”
Vương Văn và Vương Chí nghe cô nói thế, biểu tình tàn bạo trên mặt lập tức đổi thành nụ cười.
“Cô thật sự nguyện ý cho tiền? Vậy mau lên.” Vương Văn cười nhìn Lê Hiểu Mạn, cất cây dao vào, trong lòng vui vẻ, thì ra cướp dễ dàng như vậy, lần đầu tiên bọn họ ra tay thành công một nửa.
Lê Hiểu Mạn lấy tiền trong túi xách tay của mình, nhìn bọn họ hỏi: “Hai người muốn bao nhiêu?”
Cha con Vương Văn vừa nghe, nhìn cô hỏi: “Cô cầm bao nhiêu tiền?”
Lê Hiểu Mạn thấy hai người vừa nghe cô nói cho tiền liền vẻ mặt tươi cười, trong lòng liền cảm thấy hai người tới không phải đòi công đạo cho vú Trương, bọn họ căn bản tới để vơ vét tài sản.
Lợi dụng cái chết của người thân đi vơ vét tài sản, cô cảm thấy đau lòng vì có con cháu bất hiếu thay vú Trương.
Không biết bọn họ làm sao tìm được cô, nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
Cha con Vương Văn thấy Lê Hiểu Mạn lằng nhằng nửa ngày không đưa tiền, không nhịn được hét: “Có thể nhanh lên một chút không?”
Nhìn dáng vẻ nóng nảy của hai người, Lê Hiểu Mạn híp mắt, lấy tờ 200 và một ít tiền lẻ ném cho hai người: “Tôi chỉ có nhiêu đây.”
“Ít như vậy.” Hai người thấy tế, miệng nói ít nhưng ngồi xổm xuống nhặt.
Lê Hiểu Mạn ném tiền cho bọn họ chính là muốn thừa dịp bọn họ nhặt tiền mà chạy trốn.
Thấy hai người ngồi xổm xuống, cô xoay người chạy.
Ba con Vương Văn thấy vậy, nhặt tiền đuổi theo.
“Đứng lại, phụ nữ độc địa cô, hung thủ giết người.”
Cha con Vương Văn vừa đuổi vừa hô, thu hút không ít người chú ý.
Lê Hiểu Mạn chạy chưa được mấy bước đã mệt mỏi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi, quay đầu thấy cha con Vương Văn ác độc đuổi theo, trong lòng hoảng hốt, siết chặt hai tay, cau mày đứng lên, liền đụng người.
“A…” Cô bị đụng, trọng tâm không vững ngã ra sau.
Lúc cô cho là nhất định sẽ té xuống đất, đột nhiên có người nắm tay cô, kéo cô dậy.
“Cô không sao chứ!” Một thanh âm trầm thấp thanh nhuận vang lên trên đỉnh đầu cô.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, sau khi đứng vững, ngước mắt thấy kéo cô là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.
Mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, dáng người anh tuấn cao ngất, khí chất thanh nhã, ánh mắt hoa đào mê người nhu hòa nhìn cô, mang theo ân cần.
Giống như bị người nào đó dẫn dắt, cô không tự chủ nhìn người đàn ông trước mắt lâu hơn.
Người đàn ông tuấn mỹ là Long Quân Triệt, ông thấy Lê Hiểu Mạn một mực nhìn ông, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, cười hỏi: “Tại sao nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Dứt lời, ông còn đưa tay sờ mặt.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn ông một hồi, sau khi phản ứng, lúng túng nói: “Tôi…”
Lúc này, ba con Vương Văn cầm dao gọt trái cây đuổi theo.
“Cẩn thận!” Vẻ mặt Long Quân Triệt cứng lại, sau đó tiến lên đọ sức với cha con Vương Văn.
Thân thủ ông trông bất phàm, nhưng không xuất toàn lực, vì vậy đọ sức với cha con Vương Văn một lúc, mu tay trái bị dao làm bị thương.
Cha con Vương Văn thấy thương tổn tới người, hai người nhìn nhau, giống như trao đổi ánh mắt, sau đó liền chạy đi.
Lê Hiểu Mạn thấy ba con Vương Văn chạy đi, cau mày, trong lòng chợt nghi ngờ.
Tay trái ông bị thương, vết thương không sâu nhưng rất dài, chảy không ít máu, nhuộm đỏ cả mu bàn tay ông.
Hai mắt cảm kích lo lắng nhìn ông: “Tiên sinh, cảm ơn vừa rồi giúp tôi, tôi làm chú bị thương, tôi đưa chú đi bác sĩ băng bó.”
Long Quân Triệt híp mắt, dáng vẻ vân đạm phong khinh, giọng nhanh nhẹn nhu hòa: “Yên tâm, chút vết thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Quân Triệt, ánh mắt trong veo không tự chủ toát ra vẻ lo âu: “Chảy nhiều máu như vậy, hay là đi băng bó đi, nhiễm trùng sẽ không tốt.”
Long Quân Triệt thấy Lê Hiểu Mạn không quen biết ông, nhưng lo âu và quan tâm ông, ông cau mày, ánh mắt sâu kín nhìn cô, cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu, chúng ta không quen biết, cháu quan tâm tôi như vậy, không sợ tôi là người xấu sao?”
Tiểu nha đầu?
Nghe được ba chữ này, lòng Lê Hiểu Mạn thoáng trầm xuống, có cảm giác đặc thù không nói ra được, cô ngước mắt nhìn ông, nhàn nhạt cười một tiếng: “Một người xuất ra tay cứu tôi còn bị thương, đáng giá quan tâm, ít ra giờ phút này đáng giá.”
“Suy nghĩ này của cháu rất đặc biệt!” Long Quân Triệt cười nhìn cô, giọng êm ái hỏi: “Tiểu nha đầu, tôi là Long Quân Triệt, cháu tên gì, cháu nói cho tôi, tôi liền nghe lời cháu đi băng bó.”
Nghe ông nói tên là Long Quân Triệt, Lê Hiểu Mạn ngước mắt, kinh ngạc nhìn ông: “Chú họ Long?”
Thấy biểu hiện kinh ngạc của cô, Long Quân Triệt chăm chú nhìn, trên mặt bình thản, cười nho nhã: “Làm sao? Tôi họ Long thật sự rất lạ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.