Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 822: bắt cóc ở rừng cây ngoại ô thành phố
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy cô nhíu mày, suy nghĩ phức tạp, anh vươn tay đặt lên mi tâm cô xoa xoa: “Hiểu Hiểu, em còn nhớ tới chuyện năm năm trước mẹ em vì Sophie mà tổn thương em đúng không?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo sau đó dựa vào ngực anh, gắt gao ôm chặt anh: “Tư Hạo, em để ý không phải mỗi chuyện này.”
Long Tư Hạo dựa vào vào trán cô, duỗi tay vuốt tóc cô thăm dò hỏi: “Vậy em định nhận bà ấy sao?”
Lê Hiểu Mạn nhíu chặt đầu long mày, hơi lắc đầu: “Tư Hạo, tạm thời em không biết, chuyện này phát sinh quá đột ngột, mẹ của Sophie đột nhiên biến thành mẹ ruột em, em...em chưa hoàn toàn tiếp nhận chuyện này.”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, từ từ sẽ tới, trước hết không cần gấp gáp nhận bà ấy.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn gật đầu sau đó nhếch môi cười: “Ông xã, anh thật tốt.”
Anh không cần làm việc mà chạy tới đây cùng cô, trong lòng cô vô cùng cảm động và cảm thấy hạnh phúc.
Anh luôn dễ dàng đả động cô.
Long Tư Hạo cười hôn lên trán cô một cái sau đó ánh mắt thâm tình mà nóng bỏng nhìn cô: “Nếu anh đã tốt như vậy rồi có phải bà xã nên khen thưởng anh cái gì không?”
Lê Hiểu Mạn ôm lấy cổ anh, tay kia vẽ vòng tròn trước ngực anh: “Đêm nay em để ông xã thị tẩm.”
Long Tư Hạo nắm lấy ngón tay không an phận của cô thưởng thức, ánh mắt ái muội nhìn cô lộ ra sự mê hoặc: “Hiện tại anh cứ muốn bà xã thị tẩm.”
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt cúi đầu, hàng lông mi dài run rẩy: “Đây là văn phòng đấy.”
Long Tư Hạo đưa tay sờ lên người cô, âm thanh khàn khàn: “Nghe nói cảm giác thân thiết ở văn phòng không giống, bà xã có muốn cùng ông xã thử một chút không?”
Lê Hiểu Mạn duỗi tây đấm nhẹ lên ngực anh sau đó ngước mắt trừng anh một cái: “Em mới không cần.”
Bên ngoài phòng làm việc là nhân viên của cô, cô mới không cần ở trong này thân thiết với anh.&Không cho anh tiếp tục đốt lửa trên người mình, cô đẩy nhẹ anh ra sau đó cười vui vẻ nhìn anh: “Cảm ơn ông xã tới đây với em, hiện tại tâm tình em tốt nhiều rồi, vẫn còn việc phải làm.”
Long Tư Hạo ngồi ngay ngắn trên ghế sofa thâm sâu nhìn cô: “Bà xã dùng anh xong liền phủi bỏ?”
Lê Hiểu Mạn ngồi xuống ghế làm việc của mình, nhướn mày cười với Long Tư Hạo đang ngồi ở sofa: “Ông xã, đêm nay về nhà em thưởng anh sau, hiện tại em còn phải làm việc, còn có khách hàng vào gặp mặt nữa.”
Thấy Lê Hiểu Mạn ngồi xuống liền bận rộn, Long Tư Hạo dịu dàng cười: “Bà xã, ông xã em không thiếu nhất là tiền, ông xã nuôi nổi em, em hoàn toàn không cần vất vả như thế.”
“Đương nhiên em biết ông xã nuôi nổi em.” Lê Hiểu Mạn thâm tình nhìn anh, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc: “Chính là em không thể cả ngày ăn không ngồi rồi, cái gì cũng không làm, em muốn làm nữ cường nhân tự lập, em muốn thể hiện giá trị của mình, em muốn để ông xã nhìn thấy thành tựu của em, muốn ông xã kiêu ngạo và tự hào vì em, em muốn cùng ông xã cùng nhau phấn đầu vì gia đình của chúng ta, không muốn một mình ông xã vất vả, tuy rằng ông xã có nhiều tiền nhưng em từ trước đến giờ đều không chê nhiều tiền.”
Nghe cô nói xong, Long Tư Hạo càng thưởng thức cô hơn, đôi mắt thâm thúy nhìn cô đầy tán thưởng: “Bà xã của anh chính là không giống người thường, có mộng tưởng, tuyệt vời, giá trị của bà xã anh thấy được đó là vinh dự của anh.”
Mỗi lần được Long Tư Hạo khen,Lê Hiểu Mạn cực kì có cảm giác thành tựu, dù là người phụ nữ nào cũng đều thích chồng mình tán thành và tán thưởng, cho nên cô cũng giống thế.
Cô không muốn là người đàn bà chỉ biết ăn cơm, ngủ và sinh con, cho nên cô vẫn luôn cố gắng.
Cô vẫn luôn thể hiện giá trị của mình, cô muốn để Long Tư Hạo nhìn người anh yêu không phải là người bình thường.
Nếu cô không có gì, khắp nơi cần anh che chở cô sợ có một ngày anh sẽ chán ghét cô, sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho nên cô vẫn luôn làm mình mạnh mẽ lên, cô muốn làm người đàn bà để anh yên tâm nhưng mãi mãi không bỏ được.
Cô nhướn mày nhìn anh cười vui vẻ: “Có thể gả cho ông xã cũng là vinh hạnh của em.”
Long Tư Hạo vốn định chờ cô đến lúc tan việc nhưng sau đó anh nhận được cuộc gọi khẩn cấp cho nên về công ty trước.
Hiện tại hàng ngày Lạc Thụy vẫn đưa tiểu Nghiên Nghiên đi học và ra về, Lăng Hàn Dạ gần đây vẫn chú ý đến Lâm Mạch Mạch cho nên chuyện công ty phần lớn anh phải tự mình xử lý, sẽ bận hơn trước kia.
Sau khi anh rời đi, Lê Hiểu Mạn mới tĩnh tâm làm việc đến hết giờ.
Cô dừng xe ở gara,sau khi cô đến cạnh xe lấy chìa khóa ra đang chuẩn bị ngồi vào thì bị một người đàn ông mặc áo gió màu đen đột nhiên xuất hiện, ra tay chuẩn xác dùng sung chỉa vào eo cô.
Nhận thấy được, Lê Hiểu Mạn quay đầu nhưng âm thanh của người đàn ông đằng sau lạnh lùng vang lên.
“Đừng lộn xộn, cũng đừng kêu cứu mạng, nếu không, tôi liền nổ súng.”
Âm thanh của người đàn ông đó làm Lê Hiểu Mạn cảm thấy quen thuộc, giống như lần trước khi cô và Long Tư Hạo chụp ảnh cưới đã xuất hiện trong phòng trang điểm uy hiếp không cho cô làm đám cưới với Long Tư Hạo.
Cô không hề sợ hãi, nhếch môi lãnh đạm nói: “Lại là anh, lần này lại muốn gì đây?”
Dùng súng chía vào eo cô đúng là người thần bí lần trước, hắn nhếch môi không đáp lại cô mà đoạt lấy chìa khóa trong tay cô, kéo cửa ra sau đó đẩy mạnh cô vào xe.
Sau đó hắn nhanh chóng nhảy lên cạnh ghế điều khiển, còn không để Lê Hiểu Mạn ngồi xong thì hắn chỉa súng và ấn đường cô.
Gương mặt hắn đeo mặt nạ quỷ, ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô, khóe môi nở nụ cười thị huyết: “Lái xe, tôi bảo co lái đi đâu thì đến đó, nếu không tôi bắn nát đầu cô.”
Lê Hiểu Mạn nhìn hắn một cái sau đó khởi động xe.
Kẻ thần bí vẫn giữ một khoảng cách với cô, sau đó mới lạnh lùng nói: “Đến ngoại ô thành phố.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn không nói gì mà lái xe thẳng đến ngoại ô thành phố.
Bởi vì trong tay hắn có súng vẫn chỉa vào ấn đường của cô, tạm thời cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đến ngoại ô thì trời đã tối.
Kẻ thần bị để cô xuống xe sau đó đưa cô đến rừng cây.
Lê Hiểu Mạn vừa tiến vào rừng vây thì biểu tình có chút không thích hợp, cô lại nhớ tới lần bắt cóc 15 năm trước.
Cô duỗi tay xoa mi tâm, ánh mắt sắc bén nhìn người thần bí: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
Long Tư Hạo thấy cô nhíu mày, suy nghĩ phức tạp, anh vươn tay đặt lên mi tâm cô xoa xoa: “Hiểu Hiểu, em còn nhớ tới chuyện năm năm trước mẹ em vì Sophie mà tổn thương em đúng không?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo sau đó dựa vào ngực anh, gắt gao ôm chặt anh: “Tư Hạo, em để ý không phải mỗi chuyện này.”
Long Tư Hạo dựa vào vào trán cô, duỗi tay vuốt tóc cô thăm dò hỏi: “Vậy em định nhận bà ấy sao?”
Lê Hiểu Mạn nhíu chặt đầu long mày, hơi lắc đầu: “Tư Hạo, tạm thời em không biết, chuyện này phát sinh quá đột ngột, mẹ của Sophie đột nhiên biến thành mẹ ruột em, em...em chưa hoàn toàn tiếp nhận chuyện này.”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, từ từ sẽ tới, trước hết không cần gấp gáp nhận bà ấy.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn gật đầu sau đó nhếch môi cười: “Ông xã, anh thật tốt.”
Anh không cần làm việc mà chạy tới đây cùng cô, trong lòng cô vô cùng cảm động và cảm thấy hạnh phúc.
Anh luôn dễ dàng đả động cô.
Long Tư Hạo cười hôn lên trán cô một cái sau đó ánh mắt thâm tình mà nóng bỏng nhìn cô: “Nếu anh đã tốt như vậy rồi có phải bà xã nên khen thưởng anh cái gì không?”
Lê Hiểu Mạn ôm lấy cổ anh, tay kia vẽ vòng tròn trước ngực anh: “Đêm nay em để ông xã thị tẩm.”
Long Tư Hạo nắm lấy ngón tay không an phận của cô thưởng thức, ánh mắt ái muội nhìn cô lộ ra sự mê hoặc: “Hiện tại anh cứ muốn bà xã thị tẩm.”
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt cúi đầu, hàng lông mi dài run rẩy: “Đây là văn phòng đấy.”
Long Tư Hạo đưa tay sờ lên người cô, âm thanh khàn khàn: “Nghe nói cảm giác thân thiết ở văn phòng không giống, bà xã có muốn cùng ông xã thử một chút không?”
Lê Hiểu Mạn duỗi tây đấm nhẹ lên ngực anh sau đó ngước mắt trừng anh một cái: “Em mới không cần.”
Bên ngoài phòng làm việc là nhân viên của cô, cô mới không cần ở trong này thân thiết với anh.&Không cho anh tiếp tục đốt lửa trên người mình, cô đẩy nhẹ anh ra sau đó cười vui vẻ nhìn anh: “Cảm ơn ông xã tới đây với em, hiện tại tâm tình em tốt nhiều rồi, vẫn còn việc phải làm.”
Long Tư Hạo ngồi ngay ngắn trên ghế sofa thâm sâu nhìn cô: “Bà xã dùng anh xong liền phủi bỏ?”
Lê Hiểu Mạn ngồi xuống ghế làm việc của mình, nhướn mày cười với Long Tư Hạo đang ngồi ở sofa: “Ông xã, đêm nay về nhà em thưởng anh sau, hiện tại em còn phải làm việc, còn có khách hàng vào gặp mặt nữa.”
Thấy Lê Hiểu Mạn ngồi xuống liền bận rộn, Long Tư Hạo dịu dàng cười: “Bà xã, ông xã em không thiếu nhất là tiền, ông xã nuôi nổi em, em hoàn toàn không cần vất vả như thế.”
“Đương nhiên em biết ông xã nuôi nổi em.” Lê Hiểu Mạn thâm tình nhìn anh, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc: “Chính là em không thể cả ngày ăn không ngồi rồi, cái gì cũng không làm, em muốn làm nữ cường nhân tự lập, em muốn thể hiện giá trị của mình, em muốn để ông xã nhìn thấy thành tựu của em, muốn ông xã kiêu ngạo và tự hào vì em, em muốn cùng ông xã cùng nhau phấn đầu vì gia đình của chúng ta, không muốn một mình ông xã vất vả, tuy rằng ông xã có nhiều tiền nhưng em từ trước đến giờ đều không chê nhiều tiền.”
Nghe cô nói xong, Long Tư Hạo càng thưởng thức cô hơn, đôi mắt thâm thúy nhìn cô đầy tán thưởng: “Bà xã của anh chính là không giống người thường, có mộng tưởng, tuyệt vời, giá trị của bà xã anh thấy được đó là vinh dự của anh.”
Mỗi lần được Long Tư Hạo khen,Lê Hiểu Mạn cực kì có cảm giác thành tựu, dù là người phụ nữ nào cũng đều thích chồng mình tán thành và tán thưởng, cho nên cô cũng giống thế.
Cô không muốn là người đàn bà chỉ biết ăn cơm, ngủ và sinh con, cho nên cô vẫn luôn cố gắng.
Cô vẫn luôn thể hiện giá trị của mình, cô muốn để Long Tư Hạo nhìn người anh yêu không phải là người bình thường.
Nếu cô không có gì, khắp nơi cần anh che chở cô sợ có một ngày anh sẽ chán ghét cô, sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho nên cô vẫn luôn làm mình mạnh mẽ lên, cô muốn làm người đàn bà để anh yên tâm nhưng mãi mãi không bỏ được.
Cô nhướn mày nhìn anh cười vui vẻ: “Có thể gả cho ông xã cũng là vinh hạnh của em.”
Long Tư Hạo vốn định chờ cô đến lúc tan việc nhưng sau đó anh nhận được cuộc gọi khẩn cấp cho nên về công ty trước.
Hiện tại hàng ngày Lạc Thụy vẫn đưa tiểu Nghiên Nghiên đi học và ra về, Lăng Hàn Dạ gần đây vẫn chú ý đến Lâm Mạch Mạch cho nên chuyện công ty phần lớn anh phải tự mình xử lý, sẽ bận hơn trước kia.
Sau khi anh rời đi, Lê Hiểu Mạn mới tĩnh tâm làm việc đến hết giờ.
Cô dừng xe ở gara,sau khi cô đến cạnh xe lấy chìa khóa ra đang chuẩn bị ngồi vào thì bị một người đàn ông mặc áo gió màu đen đột nhiên xuất hiện, ra tay chuẩn xác dùng sung chỉa vào eo cô.
Nhận thấy được, Lê Hiểu Mạn quay đầu nhưng âm thanh của người đàn ông đằng sau lạnh lùng vang lên.
“Đừng lộn xộn, cũng đừng kêu cứu mạng, nếu không, tôi liền nổ súng.”
Âm thanh của người đàn ông đó làm Lê Hiểu Mạn cảm thấy quen thuộc, giống như lần trước khi cô và Long Tư Hạo chụp ảnh cưới đã xuất hiện trong phòng trang điểm uy hiếp không cho cô làm đám cưới với Long Tư Hạo.
Cô không hề sợ hãi, nhếch môi lãnh đạm nói: “Lại là anh, lần này lại muốn gì đây?”
Dùng súng chía vào eo cô đúng là người thần bí lần trước, hắn nhếch môi không đáp lại cô mà đoạt lấy chìa khóa trong tay cô, kéo cửa ra sau đó đẩy mạnh cô vào xe.
Sau đó hắn nhanh chóng nhảy lên cạnh ghế điều khiển, còn không để Lê Hiểu Mạn ngồi xong thì hắn chỉa súng và ấn đường cô.
Gương mặt hắn đeo mặt nạ quỷ, ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô, khóe môi nở nụ cười thị huyết: “Lái xe, tôi bảo co lái đi đâu thì đến đó, nếu không tôi bắn nát đầu cô.”
Lê Hiểu Mạn nhìn hắn một cái sau đó khởi động xe.
Kẻ thần bí vẫn giữ một khoảng cách với cô, sau đó mới lạnh lùng nói: “Đến ngoại ô thành phố.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn không nói gì mà lái xe thẳng đến ngoại ô thành phố.
Bởi vì trong tay hắn có súng vẫn chỉa vào ấn đường của cô, tạm thời cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đến ngoại ô thì trời đã tối.
Kẻ thần bị để cô xuống xe sau đó đưa cô đến rừng cây.
Lê Hiểu Mạn vừa tiến vào rừng vây thì biểu tình có chút không thích hợp, cô lại nhớ tới lần bắt cóc 15 năm trước.
Cô duỗi tay xoa mi tâm, ánh mắt sắc bén nhìn người thần bí: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.