Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 436: Bày tỏ, Tư Hạo em yêu anh (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bởi vì lời của anh, Lê Hiểu Mạn cau mày lại, sau đó cô ngước mắt nhìn về phía, vẻ mặt dần ngưng trọng lại, cô hỏi: “Tư Hạo, nếu như hôm nay Hạ Lâm không chắn ở trước người Hoắc Vân Hy, thì anh sẽ bắn anh ta chết sao?”
Long Tư Hạo thâm trầm ngưng mắt nhìn cô, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu, hôm nay là cậu ta muốn giết anh, chẳng lẽ em hy vọng anh bị cậu ta giết sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh lắc lắc đầu, hai tay cô vòng qua ôm lấy eo của anh, đầu tựa vào lồng ngực của anh: “Tư Hạo, dĩ nhiên là em không hy vọng anh bị bất kỳ tổn thương nào, nhưng nếu như có thể, em hy vọng anh có thể tha cho anh ta một mạng...”
Cô dừng lại, sợ anh hiểu lầm, cô lại tiếp tục nói: “Tư Hạo, anh đừng nên hiểu lầm, em nói như vậy không phải là nói chuyện giúp anh ta đâu, em chỉ sợ anh sẽ cõng trên lưng tội danh giết người vì anh ta.”
Long Tư Hạo ngưng mắt nhìn cô chăm chú, môi mỏng cong lên: “Đây chính là nguyên nhân em không hy vọng anh giết cậu ta? Chỉ bởi vì lo lắng cho anh?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên đối diện với ánh mắt mong chờ của anh, nếu như những lời thẳng thắn của cô có thể ngăn cản anh em bọn họ tương tàn, thì cô cũng không muốn giấu giếm cảm tình chân thực với anh nữa.
Cô đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cô thâm tình nhìn anh chăm chú, gật đầu nói: “Đúng vậy ! Em lo lắng cho anh, em rất sợ anh giết chết Hoắc Vân Hy thì sẽ phải chịu chế tài của luật pháp, càng sợ hơn là anh ta làm anh tổn thương, lần đầu tiên lúc anh chĩa súng vào anh ta, sở dĩ em đứng ngăn ở trước người của anh ta, không phải là bảo vệ anh ta, mà là sananh sẽ phải cõng trên lưng tội danh giết người, người mà em vẫn luôn lo lắng là anh, em không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm mà em dành cho anh không chỉ là thích, em đã yêu anh, Tư Hạo, em yêu anh, em nói những lời không quan tâm đến anh đều là giả hết, thật xin lỗi, là em đã quá cứng đầu, luôn làm tổn thương anh, anh vẫn luôn trả giá vì em, mà cho tới bây giờ em đều chưa từng trả giá cho anh gì cả.”
Bởi vì những lời này của cô, mà cả trái tim của Long Tư Hạo đều rung động, hai tay anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh ngưng mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt nồng đậm thâm tình: “Hiểu Hiểu...”
Anh kích động thấp giọng gọi tên cô, rồi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, năm ngón tay thon dài của cô giữ chặc lấy sau ót cô, triền miên hôn lên đôi môi của cô, dịu dàng, thâm tình...
Anh đã chờ cô nói yêu anh từ rất lâu rồi, từ khoảng khắc khi anh bắt đầu yêu cô trở đi, anh vẫn luôn chờ.
Sau khi biết cô gả cho Hoắc Vân Hy, anh cho rằng anh đã không có cơ hội yêu cô nữa, nhưng trời cao đã cho anh cơ hội này, chẳng những để cho anh có cơ hội yêu cô, còn để cho cô yêu anh.
Chuyện khiến anh hạnh phúc nhất là cô đã yêu anh, gả cho anh, làm bạn cả đời với anh.
Bởi vì nụ hôn của anh quá sâu quá vội vàng, Lê Hiểu Mạn hơi không chịu nổi, lúc sắp bị hôn đến nỗi hít thở khó khăn cô đưa tay đẩy lồng ngực vững chãi của anh ra.
“A... Tư... Tư Hạo... a... e, không thể... Hô hấp..., a...”
Nhận thấy cô đang giãy giụa, Long Tư Hạo dần đè kích động trong lòng mình xuống rồi mới chậm rãi rời khỏi đôi môi hồng của cô, nhưng sau mấy giây để cô có thời gian hô hấp, anh lại làm bộ muốn hôn tiếp.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn quay đầu muốn trốn, khoát tay lia lịa: “ Chờ... Chờ một lát, em... em không được.”
Nếu tiếp tục hôn nữa, cẩn thận cô sẽ chết vì nghẹt thở mất.
Cô chỉ thừa nhận cô yêu anh mà thôi, sao anh lại kích động như vậy?
Tuy nhiên, anh càng biểu hiện kích động, càng mừng rỡ, càng chứng minh anh yêu cô, càng quan tâm cô.
Trong lòng cô ngọt như được rót mật vào vậy, cô rất cảm ơn anh đã tha thứ cho cô như vậy, những lúc tâm trạng của cô thất thường, anh còn chịu nhịn xuống mà giải thích với cô.
So với tình yêu anh dành cho cô, thì tình yêu của cô với anh thật sự là nhỏ nhặt không đáng kể.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh vẫn luôn bất ly bất khí với cô, một lòng yêu cô, mà trái tim của cô lại không đủ kiên định với anh.
Cô ngước mắt lên nhìn vào anh thật sâu, ánh mắt thoáng áy náy, cô nhíu mày nhìn anh hỏi: “Tư Hạo, có những lúc em rất cứng đầu, em thật sự đáng giá để anh yêu sao?”
Huyên Huyên có lời ——
Bảo bối: Chương này ngọt ngào chứ?
! !
Bởi vì lời của anh, Lê Hiểu Mạn cau mày lại, sau đó cô ngước mắt nhìn về phía, vẻ mặt dần ngưng trọng lại, cô hỏi: “Tư Hạo, nếu như hôm nay Hạ Lâm không chắn ở trước người Hoắc Vân Hy, thì anh sẽ bắn anh ta chết sao?”
Long Tư Hạo thâm trầm ngưng mắt nhìn cô, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu, hôm nay là cậu ta muốn giết anh, chẳng lẽ em hy vọng anh bị cậu ta giết sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh lắc lắc đầu, hai tay cô vòng qua ôm lấy eo của anh, đầu tựa vào lồng ngực của anh: “Tư Hạo, dĩ nhiên là em không hy vọng anh bị bất kỳ tổn thương nào, nhưng nếu như có thể, em hy vọng anh có thể tha cho anh ta một mạng...”
Cô dừng lại, sợ anh hiểu lầm, cô lại tiếp tục nói: “Tư Hạo, anh đừng nên hiểu lầm, em nói như vậy không phải là nói chuyện giúp anh ta đâu, em chỉ sợ anh sẽ cõng trên lưng tội danh giết người vì anh ta.”
Long Tư Hạo ngưng mắt nhìn cô chăm chú, môi mỏng cong lên: “Đây chính là nguyên nhân em không hy vọng anh giết cậu ta? Chỉ bởi vì lo lắng cho anh?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên đối diện với ánh mắt mong chờ của anh, nếu như những lời thẳng thắn của cô có thể ngăn cản anh em bọn họ tương tàn, thì cô cũng không muốn giấu giếm cảm tình chân thực với anh nữa.
Cô đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cô thâm tình nhìn anh chăm chú, gật đầu nói: “Đúng vậy ! Em lo lắng cho anh, em rất sợ anh giết chết Hoắc Vân Hy thì sẽ phải chịu chế tài của luật pháp, càng sợ hơn là anh ta làm anh tổn thương, lần đầu tiên lúc anh chĩa súng vào anh ta, sở dĩ em đứng ngăn ở trước người của anh ta, không phải là bảo vệ anh ta, mà là sananh sẽ phải cõng trên lưng tội danh giết người, người mà em vẫn luôn lo lắng là anh, em không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm mà em dành cho anh không chỉ là thích, em đã yêu anh, Tư Hạo, em yêu anh, em nói những lời không quan tâm đến anh đều là giả hết, thật xin lỗi, là em đã quá cứng đầu, luôn làm tổn thương anh, anh vẫn luôn trả giá vì em, mà cho tới bây giờ em đều chưa từng trả giá cho anh gì cả.”
Bởi vì những lời này của cô, mà cả trái tim của Long Tư Hạo đều rung động, hai tay anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh ngưng mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt nồng đậm thâm tình: “Hiểu Hiểu...”
Anh kích động thấp giọng gọi tên cô, rồi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, năm ngón tay thon dài của cô giữ chặc lấy sau ót cô, triền miên hôn lên đôi môi của cô, dịu dàng, thâm tình...
Anh đã chờ cô nói yêu anh từ rất lâu rồi, từ khoảng khắc khi anh bắt đầu yêu cô trở đi, anh vẫn luôn chờ.
Sau khi biết cô gả cho Hoắc Vân Hy, anh cho rằng anh đã không có cơ hội yêu cô nữa, nhưng trời cao đã cho anh cơ hội này, chẳng những để cho anh có cơ hội yêu cô, còn để cho cô yêu anh.
Chuyện khiến anh hạnh phúc nhất là cô đã yêu anh, gả cho anh, làm bạn cả đời với anh.
Bởi vì nụ hôn của anh quá sâu quá vội vàng, Lê Hiểu Mạn hơi không chịu nổi, lúc sắp bị hôn đến nỗi hít thở khó khăn cô đưa tay đẩy lồng ngực vững chãi của anh ra.
“A... Tư... Tư Hạo... a... e, không thể... Hô hấp..., a...”
Nhận thấy cô đang giãy giụa, Long Tư Hạo dần đè kích động trong lòng mình xuống rồi mới chậm rãi rời khỏi đôi môi hồng của cô, nhưng sau mấy giây để cô có thời gian hô hấp, anh lại làm bộ muốn hôn tiếp.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn quay đầu muốn trốn, khoát tay lia lịa: “ Chờ... Chờ một lát, em... em không được.”
Nếu tiếp tục hôn nữa, cẩn thận cô sẽ chết vì nghẹt thở mất.
Cô chỉ thừa nhận cô yêu anh mà thôi, sao anh lại kích động như vậy?
Tuy nhiên, anh càng biểu hiện kích động, càng mừng rỡ, càng chứng minh anh yêu cô, càng quan tâm cô.
Trong lòng cô ngọt như được rót mật vào vậy, cô rất cảm ơn anh đã tha thứ cho cô như vậy, những lúc tâm trạng của cô thất thường, anh còn chịu nhịn xuống mà giải thích với cô.
So với tình yêu anh dành cho cô, thì tình yêu của cô với anh thật sự là nhỏ nhặt không đáng kể.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh vẫn luôn bất ly bất khí với cô, một lòng yêu cô, mà trái tim của cô lại không đủ kiên định với anh.
Cô ngước mắt lên nhìn vào anh thật sâu, ánh mắt thoáng áy náy, cô nhíu mày nhìn anh hỏi: “Tư Hạo, có những lúc em rất cứng đầu, em thật sự đáng giá để anh yêu sao?”
Huyên Huyên có lời ——
Bảo bối: Chương này ngọt ngào chứ?
! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.