Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 890: Bi thương, chỉ muốn cô ấy!
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lê Hiểu Mạn biết nội tình, nghe Tiểu Nghiên Nghiên hỏi, cô nhìn Long Tư Hạo, thấy anh ngồi yên đó, cô nheo mắt hỏi: “Tư Hạo, anh không đi xem xảy ra chuyện gì sao?”
Long Tư Hạo đứng lên, xoay người nhìn cửa hội trường, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lê Hiểu Mạn, cong môi cười một tiếng: “Anh không cần đi xem, hỏi vợ thì biết.”
“Hỏi em?” Lê Hiểu Mạn mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Em không biết xảy ra chuyện gì.”
Long Tư Hạo nhìn cô đầy thâm ý, nghiêng người kề sát bên tai cô, dùng thanh âm cô có thể nghe được nói: “Anh nghĩ biết rõ chuyện này nhất chính là vợ.”
Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ xúc động và thâm tình, nếu như không phải là không đúng lúc, nếu như không phải có hai nhóc vị thành niên bên cạnh, anh sẽ ôm cô vào lòng, ra sức hôn cô.
Lê Hiểu Mạn đối diện với mắt anh, mắt chứa đầy nụ cười, tức giận nhìn anh, bĩu môi: “Chồng à, anh có thể đừng quá thông minh hay không? Vậy mà anh cũng đoán được?”
Cô và Long Tư Hạo đối thoại, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đều nghe, mơ hồ.
“Daddy, mẹ, hai người đang nói gì…”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn daddy và mẹ bé, lời còn chưa dứt, nhóm người ở bên ngoài xông vào hội trường.
Những dân chúng kia lộ vẻ tức giận, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy, hận không thể đánh bọn họ một trận.
Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy được bốn vệ sĩ bảo vệ, hai người nhìn dân chúng xông vào, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì.
Người dẫn đầu là một người đàn ông dáng dấp lỗ mãng, mặt đầy tức giận, cầm trong tay một chiếc nhẫn kim cương hoa hồng, giơ cao trước mặt mọi người: “Hoắc lão gia tử, ông là người nắm quyền Hoắc thị, xin ông cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý, tại sao nhẫn kim cương chúng tôi mua ở tiệm dưới quyền công ty ông lại là nhẫn giả chứ? Các người nói tuyệt đối không bán hàng giả, không lừa dối người tiêu thụ, nhưng vàng thau lẫn lộn, treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối chúng tôi.”
Người đàn ông nói xong, một cô gái hơn 20 tuổi sau lưng hắn cũng đi ra, mặt đầy tức giận nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy.
Trong tay cô ta không chỉ cầm nhẫn giả, còn có báo cáo kiểm nghiệp của trung tâm kiểm tra, chứng thư, và biên lai mua nhẫn kim cương ở tiệm trang sức dưới quyền Hoắc thị.
Cô ta cũng giơ nhẫn giả trong tay lên, rất là tức giận nói: “Mọi người mau nhìn đi, đây chính là nhẫn Hoắc thị gọi là hàng thật, chúng tôi đều bị gạt, đây căn bản không phải là kim cương, mà là đá zirconi không đáng tiền, Hoắc thị lừa dối số lượng lớn người tiêu thụ, nhất định chính là gian thương.”
Cô gái vừa dứt lời, không ít người nhìn chiếc nhẫn trong tay cô ta, dùng mắt thường quả thực không thể phân rõ rốt cuộc là kim cương hay là đá zirconi.
Nhưng lời cô gái này dẫn tới tiếng nghị luận và nghi ngờ của không ít khách quý đối với Hoắc thị.
Ký giả nghe cô gái nói, dĩ nhiên là tranh nhau phỏng vấn cô ta chuyện Hoắc thị dùng đá zirconi chế tạo kim cương giả.
Còn có ký giả yêu cầu xem kết quả giám định của trung tâm kiểm tra uy tín nhất, lớn nhất trong tay cô gái.
Cô gái đưa bản giám định và chiếc nhẫn giả trên tay cho ký giả coi.
Ký giả chụp hình bản giám định.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy vậy, đẩy vệ sĩ ngăn trước người ra, sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô gái kia.
Vì ký giả và khách quý đều ở đây, để duy trì hình tượng, ông không nổi giận, cũng không ra lệnh nhân viên an ninh đuổi những người gây chuyện ra ngoài.
Ông thử lên tiếng, nhưng hội trường quá hỗn loạn, quá ồn ào, không ai nghe được tiếng ông.
Sau đó dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, đi lên đài.
Thấy ông đi lên đài, bất luận là khách quý, hay là ký giả và đám dân chúng đói lời giải thích kia đều đi theo.
Hoắc Nghiệp Hoằng đứng trên đài, nhìn đám dân chúng đang kích động, nói vào micro, thanh âm hùng hồn có lực: “Mọi người yên lặng một chút, mọi người yên lặng… nghe tôi nói, yên lặng một chút…”
Ông liên tục kêu yên lặng nhiều lần, hội trường ồn ào mới an tĩnh lại.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy hội trường cuối cùng cũng an tĩnh lại, nhìn đám dân chúng kia, nói: “Hoắc thị từ trước đến nay đều lấy thành thật làm gốc, tuyệt đối không giở trò lừa gạt, không lừa gạt khách hàng của chúng tôi, trang sức châu báu của chúng tôi, bất luận là kim cương, vàng bạc hay là đá quý, đồ bằng ngọc đều là hàng thật, tuyệt đối không thể nào là hàng giả.”
Hoắc Nghiệp Hoằng vừa dứt lời, người đàn ông vừa nói mua chiếc nhẫn kim cương hoa hồng giả kia nhìn ông, giận dữ hét: “Các người không làm gỉ, vậy tại sao chiếc nhẫn kim cương tôi mua cho vợ tôi là đá moissanit? Ai cũng biết đá moissanit đều là nhân công chế tạo, giá trị của nó chưa bằng một phần mười kim cương, các người không dùng đá zirconi không đáng tiền để thay thế thì dùng đá moissanit để thay thế kim cương, đây rõ ràng là lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của người tiêu dùng, gian thương, sự thật rành rành trước mắt, ông còn nói đây đều là hàng thật, tuyệt đối không giả dối? Tôi khinh.”
“Đúng thế, chúng tôi đều mua hàng giả, hôm nay các người phải cho chúng tôi câu trả lời hợp lý, bồi thường tổn thất cho chúng tôi, nếu không, chúng tôi lập tức đi khiếu nại công ty các người, còn phải đến tòa án truy tố các người.”
…
Hội trường hỗn loạn lần nữa, những người mua hàng giả rất kích động.
_Huyên Huyên có lời_
Bảo bối có phải là người yêu thích trang sức hay không? Chắc các bảo bối đều biết đá moissanit và đá zirconi đều là bắt chước kim cương phải không?
Bề ngoài nó nhìn giống như kim cương, nhưng là nhân công chế tạo, giá trị khẳng định thấp hơn kim cương nhiều.
Lê Hiểu Mạn biết nội tình, nghe Tiểu Nghiên Nghiên hỏi, cô nhìn Long Tư Hạo, thấy anh ngồi yên đó, cô nheo mắt hỏi: “Tư Hạo, anh không đi xem xảy ra chuyện gì sao?”
Long Tư Hạo đứng lên, xoay người nhìn cửa hội trường, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lê Hiểu Mạn, cong môi cười một tiếng: “Anh không cần đi xem, hỏi vợ thì biết.”
“Hỏi em?” Lê Hiểu Mạn mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Em không biết xảy ra chuyện gì.”
Long Tư Hạo nhìn cô đầy thâm ý, nghiêng người kề sát bên tai cô, dùng thanh âm cô có thể nghe được nói: “Anh nghĩ biết rõ chuyện này nhất chính là vợ.”
Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ xúc động và thâm tình, nếu như không phải là không đúng lúc, nếu như không phải có hai nhóc vị thành niên bên cạnh, anh sẽ ôm cô vào lòng, ra sức hôn cô.
Lê Hiểu Mạn đối diện với mắt anh, mắt chứa đầy nụ cười, tức giận nhìn anh, bĩu môi: “Chồng à, anh có thể đừng quá thông minh hay không? Vậy mà anh cũng đoán được?”
Cô và Long Tư Hạo đối thoại, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đều nghe, mơ hồ.
“Daddy, mẹ, hai người đang nói gì…”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn daddy và mẹ bé, lời còn chưa dứt, nhóm người ở bên ngoài xông vào hội trường.
Những dân chúng kia lộ vẻ tức giận, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy, hận không thể đánh bọn họ một trận.
Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy được bốn vệ sĩ bảo vệ, hai người nhìn dân chúng xông vào, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì.
Người dẫn đầu là một người đàn ông dáng dấp lỗ mãng, mặt đầy tức giận, cầm trong tay một chiếc nhẫn kim cương hoa hồng, giơ cao trước mặt mọi người: “Hoắc lão gia tử, ông là người nắm quyền Hoắc thị, xin ông cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý, tại sao nhẫn kim cương chúng tôi mua ở tiệm dưới quyền công ty ông lại là nhẫn giả chứ? Các người nói tuyệt đối không bán hàng giả, không lừa dối người tiêu thụ, nhưng vàng thau lẫn lộn, treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối chúng tôi.”
Người đàn ông nói xong, một cô gái hơn 20 tuổi sau lưng hắn cũng đi ra, mặt đầy tức giận nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy.
Trong tay cô ta không chỉ cầm nhẫn giả, còn có báo cáo kiểm nghiệp của trung tâm kiểm tra, chứng thư, và biên lai mua nhẫn kim cương ở tiệm trang sức dưới quyền Hoắc thị.
Cô ta cũng giơ nhẫn giả trong tay lên, rất là tức giận nói: “Mọi người mau nhìn đi, đây chính là nhẫn Hoắc thị gọi là hàng thật, chúng tôi đều bị gạt, đây căn bản không phải là kim cương, mà là đá zirconi không đáng tiền, Hoắc thị lừa dối số lượng lớn người tiêu thụ, nhất định chính là gian thương.”
Cô gái vừa dứt lời, không ít người nhìn chiếc nhẫn trong tay cô ta, dùng mắt thường quả thực không thể phân rõ rốt cuộc là kim cương hay là đá zirconi.
Nhưng lời cô gái này dẫn tới tiếng nghị luận và nghi ngờ của không ít khách quý đối với Hoắc thị.
Ký giả nghe cô gái nói, dĩ nhiên là tranh nhau phỏng vấn cô ta chuyện Hoắc thị dùng đá zirconi chế tạo kim cương giả.
Còn có ký giả yêu cầu xem kết quả giám định của trung tâm kiểm tra uy tín nhất, lớn nhất trong tay cô gái.
Cô gái đưa bản giám định và chiếc nhẫn giả trên tay cho ký giả coi.
Ký giả chụp hình bản giám định.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy vậy, đẩy vệ sĩ ngăn trước người ra, sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô gái kia.
Vì ký giả và khách quý đều ở đây, để duy trì hình tượng, ông không nổi giận, cũng không ra lệnh nhân viên an ninh đuổi những người gây chuyện ra ngoài.
Ông thử lên tiếng, nhưng hội trường quá hỗn loạn, quá ồn ào, không ai nghe được tiếng ông.
Sau đó dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, đi lên đài.
Thấy ông đi lên đài, bất luận là khách quý, hay là ký giả và đám dân chúng đói lời giải thích kia đều đi theo.
Hoắc Nghiệp Hoằng đứng trên đài, nhìn đám dân chúng đang kích động, nói vào micro, thanh âm hùng hồn có lực: “Mọi người yên lặng một chút, mọi người yên lặng… nghe tôi nói, yên lặng một chút…”
Ông liên tục kêu yên lặng nhiều lần, hội trường ồn ào mới an tĩnh lại.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy hội trường cuối cùng cũng an tĩnh lại, nhìn đám dân chúng kia, nói: “Hoắc thị từ trước đến nay đều lấy thành thật làm gốc, tuyệt đối không giở trò lừa gạt, không lừa gạt khách hàng của chúng tôi, trang sức châu báu của chúng tôi, bất luận là kim cương, vàng bạc hay là đá quý, đồ bằng ngọc đều là hàng thật, tuyệt đối không thể nào là hàng giả.”
Hoắc Nghiệp Hoằng vừa dứt lời, người đàn ông vừa nói mua chiếc nhẫn kim cương hoa hồng giả kia nhìn ông, giận dữ hét: “Các người không làm gỉ, vậy tại sao chiếc nhẫn kim cương tôi mua cho vợ tôi là đá moissanit? Ai cũng biết đá moissanit đều là nhân công chế tạo, giá trị của nó chưa bằng một phần mười kim cương, các người không dùng đá zirconi không đáng tiền để thay thế thì dùng đá moissanit để thay thế kim cương, đây rõ ràng là lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của người tiêu dùng, gian thương, sự thật rành rành trước mắt, ông còn nói đây đều là hàng thật, tuyệt đối không giả dối? Tôi khinh.”
“Đúng thế, chúng tôi đều mua hàng giả, hôm nay các người phải cho chúng tôi câu trả lời hợp lý, bồi thường tổn thất cho chúng tôi, nếu không, chúng tôi lập tức đi khiếu nại công ty các người, còn phải đến tòa án truy tố các người.”
…
Hội trường hỗn loạn lần nữa, những người mua hàng giả rất kích động.
_Huyên Huyên có lời_
Bảo bối có phải là người yêu thích trang sức hay không? Chắc các bảo bối đều biết đá moissanit và đá zirconi đều là bắt chước kim cương phải không?
Bề ngoài nó nhìn giống như kim cương, nhưng là nhân công chế tạo, giá trị khẳng định thấp hơn kim cương nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.