Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 241: Bọn họ, rốt cuộc đã ly dị (1)

Thiển Hiểu Huyên

24/06/2020

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, hôm nay anh ta mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu xám bạc, so với trước kia, khí chất thành thục chững chạc hơn nhiều, nhưng giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ vẻ chán chường và mệt mỏi, cả người giống như bị bầu không khí âm u bao quanh, cho người ta cảm giác tịch mịch và sa sút.

Thấy anh ta còn đứng tại chỗ bất động, cô không vui nhíu mày, giọng không kiên nhẫn: “Còn không mau lên, lát nữa Cục dân chính tan việc, còn phải chờ đến một giờ chiều.”

Nghe ra vội vàng và không kiên nhẫn trong giọng cô, lòng Hoắc Vân Hy giống như bị xé ra, đau đến mức sắp nghẹt thở.

Anh ta đột nhiên cất bước tiến lên, hai mắt nhìn chằm chằm cô thần thái phấn chấn, mặt mũi hồng hào, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, tựa như không quen biết cô.

Hôm nay trang phục và phụ kiện toàn thân Lê Hiểu Mạn đều là dưới sự yêu cầu của Long Tư Hạo.

Cô mặc áo cổ V màu vàng nhạt in hoa ôm eo, váy còn chưa dài tới đầu gối, lộ ra hai chân trắng nõn thon dài mê người, bên ngoài âu phục tay ngắn màu hồng, mang giày cao gót ống thấp, thanh xuân tịnh lệ, cao quý, động lòng người.

Tóc quăn dài xõa ngang vai, tăng thêm ưu nhã, nhất là vì hôm nay mắt cô có quầng thăm, trang điểm ít thấy, khuôn mặt cô vốn tươi đẹp mê người càng quyến rũ động lòng người hơn, nhất là đôi mắt trong suốt kia, tựa như dòng suối chậm rãi lưu động, óng ánh trong suốt, môi phấn hồng trơn bóng, dưới ánh sáng rạng đông vô cùng mê hoặc tầm mắt người khác.

Nhìn Lê Hiểu Mạn vô cùng động lòng người, Hoắc Vân Hy vừa tức giận vừa đau lòng.

Thời khắc này, tâm tình của anh ta so với cô, chính là khác nhau một trời một vực.

Anh ta vì ly dị với cô mà vô cùng thống khổ khó chịu, còn cô thay đổi phong cách trang phục tao nhã mát mẽ mấy ngày qua, hôm nay ăn mặc diễm lệ động lòng người, toàn thân toát ra hào quang quyến rũ mê người.

Cô đây là sắp ly dị với anh ta, vô cùng hưng phấn, mặc gọn gàng xinh đẹp như vậy là muốn chúc mừng bọn họ ly dị sao?



Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, hôm nay là Long Tư Hạo chính tay trang điểm cho cô.

Lòng anh ta bị cô toàn thân trang phục diễm lễ đâm đau, hai mắt dần đỏ, muốn khóc nhưng lại không có nước mắt.

Anh ta chỉ đành phải tự giễu cười nhạt, đưa tay vuốt mặt Lê Hiểu Mạn: “Ha ha… Mạn Mạn, xem ra em rất tốt, ly dị với anh, là chuyện vui nhất đời này của em phải không? Ha ha… Em vội vàng ly dị với anh như vậy, khiến anh hoài nghi, em rốt cuộc có yêu anh hay không?”

Hoắc Vân Hy tự giễu, vẻ mặt đầy thống khổ, hai mắt cuối cùng vẫn ươn ướt, hối hận thống khổ, nước mắt rơi xuống.

Lê Hiểu Mạn tránh né đụng chạm của anh ta, không nhìn tới ánh mắt tràn đầy thống khổ của anh ta, lạnh nhạt cong môi: “Tôi có yêu anh hay không đã không còn quan trọng, vào đi thôi.”

Dứt lời, cô xoay người đi vào Cục dân chính.

“Mạn Mạn…” Hoắc Vân Hy thấy vậy, thấp giọng kêu, đột nhiên tiến lên, ôm cô từ phía sau: “Mạn Mạn, chỉ cần em nói một câu không muốn ly dị với anh, cho dù anh mất đi tất cả, anh cũng sẽ không ly dị với em.”

Lê Hiểu Mạn dùng sức đẩy tay Hoắc Vân Hy đang ôm cô ra, lui ra một bước dài, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh, giọng lạnh lẽo: “Đừng dây dưa nữa, anh nói đúng, ly dị với anh là chuyện vui vẻ nhất đời này của tôi, xin anh tác thành tôi.”

Lời cô như dao nhọn đâm vào tim Hoắc Vân Hy, tim anh bị đâm hàng ngàn hàng trăm lỗ, đau đớn nhỏ máu.

Vẻ mặt anh ta đau buồn không thôi, hai mắt nhìn cô chằm chằm, rất sợ bỏ qua nửa biểu tình trên mặt cô: “Mạn Mạn, em thật sự không có chút lưu luyến nào với anh sao?”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt nhìn anh, nhàn nhạt cười một tiếng: “Có lẽ cho tới bây giờ tôi chưa từng yêu anh.”

Dứt lời, cô đi thẳng vào Cục dân chính.



“Cho tới bây giờ chưa từng yêu… Ha ha… Cho tới bây giờ chưa từng yêu…” Hoắc Vân Hy vì lời cô, thân thể lảo đảo về sau, suýt chút nữa ngã xuống đất, ánh mắt đau buồn phức tạp nhìn bóng người lạnh lùng không chút lưu luyến anh kia, tim đau đến nghẹt thở.

Hai chân anh ta đóng chì, đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích được.

Anh ta không muốn ly dị với cô, nhưng mẹ anh ta Lý Tuyết Hà lấy cái chết uy hiếp, Hạ Lâm và ba mẹ cô ta cũng gây áp lực cho anh ta, ngay cả ông nội cũng buộc anh ta ly dị, anh ta xưa nay chưa từng bất lực như lúc này.

Anh ta đứng hồi lâu, mới ép buộc đi từng bước từng bước vào Cục dân chính, bước chân anh ta cực kỳ nặng nề, mỗi một bước đi, tim giống như bị đâm đến đau thắt.

Loại cảm giác này, khiến anh ta sống không bằng chết.

Một năm trước, bọn họ tới đây, muốn đi nhận giấy hôn thú, còn bây giờ, lại đi giấy chứng nhận từ đây bọn họ không còn liên hệ gì.

Khu làm thủ tục ly dị và kết hôn trong Cục dân chính.

Đa số là kết hôn, xếp hàng thật dài, có ba người đang làm kết hôn, nhưng trước mắt chỉ có hai người ở vị trí.

Mà người làm ly dị chỉ có một người, Lê Hiểu Mạn xếp hàng đó.

Cô thấy Hoắc Vân Hy kỳ kèo nửa ngày mới đi vào, lạnh nhạt nhìn anh ta: “Còn không mau lên.”

Giờ phút này, mỗi một ánh mắt lạnh nhạt, mỗi một câu nói vô tình lạnh như băng của cô đều giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Hoắc Vân Hy chảy máu tươi đầm đìa, đau lòng không thôi.

Anh ta bước chân nặng nề đi tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn, giữa hai lông mày đầy thống khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook