Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 295: Cấp cứu, xảy ra tai nạn xe cộ (3)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Liếc nhìn số điện thoại của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt của anh ta dần ướt át, trong mắt tràn đầy đau đớn, là anh ta không quý trọng cô, là anh ta bỏ lỡ cô, nếu như có thể lại một lần nữa, anh ta nhất định sẽ dùng tính mạng để yêu cô.
Nhìn chăm chú vào điện thoại di động một lúc lâu, rồi anh ta gửi một tin nhắn qua.
“Mạn Mạn, mẹ tôi bị cảnh sát đưa đi rồi, ông nội nói bà ấy có thể là hung thủ giết vú Trương, bây giờ tôi đang thật sự rất loạn, em nói tôi nên làm cái gì? Tôi nên tin tưởng bà ấy sao? Tôi biết em sẽ không trả lời tôi, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu như có thể có một lần nữa, tôi nhất định sẽ dùng cả tính mạng để yêu em.”
...
Lúc Lê Hiểu Mạn nhận được tin nhắn của Hoắc Vân Hy thì cô đang ăn cơm cùng Long Tư Hạo, đọc xong tin nhắn, cô trực tiếp xóa đi.
Hôm sau, cảnh sát đăng báo xin lỗi Lê Hiểu Mạn liên quan đến vụ vú Trương người giúp việc ở Hoắc gia bị giết, chứng minh sự trong sạch của cô, cảnh sát tự nhận là bởi vì bọn họ phá án bất lực, bắt nhầm người.
Bởi vì trước đó giới truyền thông đã đăng tin nói về vụ giết người, nên cũng đăng báo xin lỗi Lê Hiểu Mạn.
Sự trong sạch của Lê Hiểu được làm rõ, nhưng cô vẫn trở thành người nổi tiếng ở thành phố K như cũ, bây giờ gần như không người nào ở thành phố K là không biết đến ba chữ “Lê Hiểu Mạn“.
Không ít người suy đoán, có thể khiến cảnh sát và các tờ báo lớn đều đăng tin xin lỗi cô, thì sau lưng cô nhất định là có người có bối cảnh không đơn giản ra mặt giúp cô.
Lý Tuyết Hà trở thành nghi phạm lớn nhất sát hại vú Trương, truyền thông cũng đăng báo, đưa tới một trận nhỏ xôn xao.
Sáng sớm hôm nay, Hoắc Vân Hy mang theo luật sư đến đồn cảnh sát, định bảo lãnh Lý Tuyết Hà, nhưng không thể bảo lãnh bà ta ra được.
Từ đồn cảnh sát đi ra, anh ta tỏ ra rất mệt mỏi, vẻ mặt như đưa đám, anh ta để luật sư đi về trước, sau đó lái xe không mục đích trên đường.
Trong xe, anh ta vẫn luôn nhíu chặt mày, từ sau khi anh ta và Lê Hiểu Mạn ly dị, anh chưa từng có giấc ngủ ngon, đã lâu rồi không biết ngủ đủ giấc là gì, tinh thần chán chường, mệt mỏi nồng đậm giữa hai lông mày.
Một tay anh ta cầm vô lăng, một tay khác xoa mi tâm, bởi vì anh ta nhắm mắt, nên đã không phát hiện ra một chiếc xe tải lớn đang vọt tới.
Đột nhiên, tiếng còi xe chói tai vang lên, anh ta chợt mở mắt ra, thấy chiếc xe tải lớn như không thắng được mà lao thẳng về phía anh ta, trong lòng anh ta cả kinh, vội vàng cầm vô lăng bằng hai tay, chỉ là còn chưa kịp cua tay lái để tránh, chiếc xe tải lớn kia đã đâm thẳng vào xe của anh ta.
Đầu chiếc Bentley màu đen gần như là cắm toàn bộ vào gầm xe, mà Hoắc Vân Hy ngồi trong xe đang chảy đầy máu, đã bất tỉnh nhân sự.
Theo tiếng xe cấp cứu vang lên, anh ta được đưa vào bệnh viện.
Căn hộ Hồng Hoa Uyển!
Sau khi ăn sáng, Lê Hiểu Mạn ngồi ở trên ghế sa lon sang trọng, đọc tin tức cảnh sát và giới truyền thông đăng báo xin lỗi cô.
Long Tư Hạo ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ngủ đi ra, anh cất bước lớn đi đến trước người cô rồi ngồi xuống, anh nheo mắt lại quan sát cô, rồi trầm thấp nói: “Hiểu Hiểu, đi thay quần áo đi, hôm nay chúng ta phải làm chuyện rất quan trọng.”
Lê Hiểu Mạn nhất thời không nhớ ra được, nhướn mày liếc nhìn anh hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Thấy cô quên mất, Long Tư Hạo híp mắt lại, ánh mắt như đuốc liếc nhìn cô, tay anh nắm lấy cằm của cô, sắc mặt trầm xuống, nói: “Em đã quên mình đáp ứng anh cái gì?”
Liếc nhìn vẻ mặt trầm xuống của anh, Lê Hiểu Mạn mới phản ứng được anh đang nói cái gì.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi mỏng của anh, cố ý nói: “Em không nghĩ ra, anh nhắc nhở em đi.”
“Em chắc chắn cần anh nhắc nhở?” Long Tư Hạo nâng mí mắt lên, ánh mắt dần sắc bén lên, bàn tay anh giữ lấy ót của cô, hôn cô thật sâu, nghiêng người áp cô ngã xuống trên ghế sa lon.
Nụ hôn của anh mang tính trừng phạt, gặm cắn môi của cô, Lê Hiểu Mạn bị đau mà nhíu mày lại, hai tay chống ở trên lồng ngực vững chãi của anh: “Tư... Tư Hạo, em nhớ ra rồi.”
Long Tư Hạo hơi ngồi dậy, nheo đôi mắt sáng quắc lại liếc nhìn cô: “Em nói thử xem, hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng gì phải làm, thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn ửng đỏ, trong đôi mắt trong suốt trong tràn đầy ý cười, đôi môi phấn hồng khẽ mở: “Hôm nay chúng ta phải đi lĩnh chứng kết hôn.”
Còn chưa đi đến cục dân chính, cô đã bắt đầu khẩn trương, tim đập rộn lên, nhưng này lần, cô đã chuẩn bị xong tinh thần muốn gả cho anh.
Anh là người đáng để cô yêu, nếu cô buông anh ra, thì cô nhất định sẽ hối hận.
Long Tư Hạo ngồi dậy, đưa tay ra kéo cô lên rồi ôm cô vào trong ngực, môi mỏng hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Hiểu Hiểu, chờ chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn xong, rồi cử hành hôn lễ, anh muốn cho toàn bộ thế giới đều biết em là vợ của anh.”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nở nụ cười hạnh phúc: “Vậy em đi thay quần áo?”
Cô đứng lên, trở lại phòng ngủ, lúc cô mở tủ quần áo đang muốn lấy trang phục ra, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại ra xem, là Hoắc Nghiệp Hoằng gọi tới, cô do dự một lúc rồi mới nhận.
Giọng nói truyền tới trong điện thoại không phải là của Hoắc Nghiệp Hoằng, mà là giọng nói của lão quản gia ở Hoắc trạch.
“Thiếu... Thiếu phu nhân, không xong rồi, nhị... nhị thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ, lão gia... lão gia… sau khi biết thì té xỉu, bây giờ nhị thiếu gia và lão gia đều đang cấp cứu ở bệnh viện, phu nhân lại bị cảnh sát bắt đi, bây giờ không có ai làm chủ cả, Thiếu phu nhân mau tới bệnh viện đi!”
Nghe thấy những lời này của quản gia, Lê Hiểu Mạn mở to hai mắt, cô kinh ngạc nói: “Cái gì? Hoắc Vân Hy xảy ra tai nạn xe, ông nội té xỉu phải cấp cứu?”
Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy cảm xúc phức tạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ và không dám tin, còn có lo lắng cho Hoắc Nghiệp Hoằng.
Sao Hoắc Vân Hy lại xảy ra tai nạn xe cộ?
Cô có thể mặc kệ anh ta, nhưng cô có thể không quan tâm đến ông nội sao?
Lúc Long Tư Hạo tiến vào phòng ngủ, cô còn đang đứng ngốc tại chỗ.
! !
Liếc nhìn số điện thoại của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt của anh ta dần ướt át, trong mắt tràn đầy đau đớn, là anh ta không quý trọng cô, là anh ta bỏ lỡ cô, nếu như có thể lại một lần nữa, anh ta nhất định sẽ dùng tính mạng để yêu cô.
Nhìn chăm chú vào điện thoại di động một lúc lâu, rồi anh ta gửi một tin nhắn qua.
“Mạn Mạn, mẹ tôi bị cảnh sát đưa đi rồi, ông nội nói bà ấy có thể là hung thủ giết vú Trương, bây giờ tôi đang thật sự rất loạn, em nói tôi nên làm cái gì? Tôi nên tin tưởng bà ấy sao? Tôi biết em sẽ không trả lời tôi, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu như có thể có một lần nữa, tôi nhất định sẽ dùng cả tính mạng để yêu em.”
...
Lúc Lê Hiểu Mạn nhận được tin nhắn của Hoắc Vân Hy thì cô đang ăn cơm cùng Long Tư Hạo, đọc xong tin nhắn, cô trực tiếp xóa đi.
Hôm sau, cảnh sát đăng báo xin lỗi Lê Hiểu Mạn liên quan đến vụ vú Trương người giúp việc ở Hoắc gia bị giết, chứng minh sự trong sạch của cô, cảnh sát tự nhận là bởi vì bọn họ phá án bất lực, bắt nhầm người.
Bởi vì trước đó giới truyền thông đã đăng tin nói về vụ giết người, nên cũng đăng báo xin lỗi Lê Hiểu Mạn.
Sự trong sạch của Lê Hiểu được làm rõ, nhưng cô vẫn trở thành người nổi tiếng ở thành phố K như cũ, bây giờ gần như không người nào ở thành phố K là không biết đến ba chữ “Lê Hiểu Mạn“.
Không ít người suy đoán, có thể khiến cảnh sát và các tờ báo lớn đều đăng tin xin lỗi cô, thì sau lưng cô nhất định là có người có bối cảnh không đơn giản ra mặt giúp cô.
Lý Tuyết Hà trở thành nghi phạm lớn nhất sát hại vú Trương, truyền thông cũng đăng báo, đưa tới một trận nhỏ xôn xao.
Sáng sớm hôm nay, Hoắc Vân Hy mang theo luật sư đến đồn cảnh sát, định bảo lãnh Lý Tuyết Hà, nhưng không thể bảo lãnh bà ta ra được.
Từ đồn cảnh sát đi ra, anh ta tỏ ra rất mệt mỏi, vẻ mặt như đưa đám, anh ta để luật sư đi về trước, sau đó lái xe không mục đích trên đường.
Trong xe, anh ta vẫn luôn nhíu chặt mày, từ sau khi anh ta và Lê Hiểu Mạn ly dị, anh chưa từng có giấc ngủ ngon, đã lâu rồi không biết ngủ đủ giấc là gì, tinh thần chán chường, mệt mỏi nồng đậm giữa hai lông mày.
Một tay anh ta cầm vô lăng, một tay khác xoa mi tâm, bởi vì anh ta nhắm mắt, nên đã không phát hiện ra một chiếc xe tải lớn đang vọt tới.
Đột nhiên, tiếng còi xe chói tai vang lên, anh ta chợt mở mắt ra, thấy chiếc xe tải lớn như không thắng được mà lao thẳng về phía anh ta, trong lòng anh ta cả kinh, vội vàng cầm vô lăng bằng hai tay, chỉ là còn chưa kịp cua tay lái để tránh, chiếc xe tải lớn kia đã đâm thẳng vào xe của anh ta.
Đầu chiếc Bentley màu đen gần như là cắm toàn bộ vào gầm xe, mà Hoắc Vân Hy ngồi trong xe đang chảy đầy máu, đã bất tỉnh nhân sự.
Theo tiếng xe cấp cứu vang lên, anh ta được đưa vào bệnh viện.
Căn hộ Hồng Hoa Uyển!
Sau khi ăn sáng, Lê Hiểu Mạn ngồi ở trên ghế sa lon sang trọng, đọc tin tức cảnh sát và giới truyền thông đăng báo xin lỗi cô.
Long Tư Hạo ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ngủ đi ra, anh cất bước lớn đi đến trước người cô rồi ngồi xuống, anh nheo mắt lại quan sát cô, rồi trầm thấp nói: “Hiểu Hiểu, đi thay quần áo đi, hôm nay chúng ta phải làm chuyện rất quan trọng.”
Lê Hiểu Mạn nhất thời không nhớ ra được, nhướn mày liếc nhìn anh hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Thấy cô quên mất, Long Tư Hạo híp mắt lại, ánh mắt như đuốc liếc nhìn cô, tay anh nắm lấy cằm của cô, sắc mặt trầm xuống, nói: “Em đã quên mình đáp ứng anh cái gì?”
Liếc nhìn vẻ mặt trầm xuống của anh, Lê Hiểu Mạn mới phản ứng được anh đang nói cái gì.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi mỏng của anh, cố ý nói: “Em không nghĩ ra, anh nhắc nhở em đi.”
“Em chắc chắn cần anh nhắc nhở?” Long Tư Hạo nâng mí mắt lên, ánh mắt dần sắc bén lên, bàn tay anh giữ lấy ót của cô, hôn cô thật sâu, nghiêng người áp cô ngã xuống trên ghế sa lon.
Nụ hôn của anh mang tính trừng phạt, gặm cắn môi của cô, Lê Hiểu Mạn bị đau mà nhíu mày lại, hai tay chống ở trên lồng ngực vững chãi của anh: “Tư... Tư Hạo, em nhớ ra rồi.”
Long Tư Hạo hơi ngồi dậy, nheo đôi mắt sáng quắc lại liếc nhìn cô: “Em nói thử xem, hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng gì phải làm, thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn ửng đỏ, trong đôi mắt trong suốt trong tràn đầy ý cười, đôi môi phấn hồng khẽ mở: “Hôm nay chúng ta phải đi lĩnh chứng kết hôn.”
Còn chưa đi đến cục dân chính, cô đã bắt đầu khẩn trương, tim đập rộn lên, nhưng này lần, cô đã chuẩn bị xong tinh thần muốn gả cho anh.
Anh là người đáng để cô yêu, nếu cô buông anh ra, thì cô nhất định sẽ hối hận.
Long Tư Hạo ngồi dậy, đưa tay ra kéo cô lên rồi ôm cô vào trong ngực, môi mỏng hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Hiểu Hiểu, chờ chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn xong, rồi cử hành hôn lễ, anh muốn cho toàn bộ thế giới đều biết em là vợ của anh.”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nở nụ cười hạnh phúc: “Vậy em đi thay quần áo?”
Cô đứng lên, trở lại phòng ngủ, lúc cô mở tủ quần áo đang muốn lấy trang phục ra, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại ra xem, là Hoắc Nghiệp Hoằng gọi tới, cô do dự một lúc rồi mới nhận.
Giọng nói truyền tới trong điện thoại không phải là của Hoắc Nghiệp Hoằng, mà là giọng nói của lão quản gia ở Hoắc trạch.
“Thiếu... Thiếu phu nhân, không xong rồi, nhị... nhị thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ, lão gia... lão gia… sau khi biết thì té xỉu, bây giờ nhị thiếu gia và lão gia đều đang cấp cứu ở bệnh viện, phu nhân lại bị cảnh sát bắt đi, bây giờ không có ai làm chủ cả, Thiếu phu nhân mau tới bệnh viện đi!”
Nghe thấy những lời này của quản gia, Lê Hiểu Mạn mở to hai mắt, cô kinh ngạc nói: “Cái gì? Hoắc Vân Hy xảy ra tai nạn xe, ông nội té xỉu phải cấp cứu?”
Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy cảm xúc phức tạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ và không dám tin, còn có lo lắng cho Hoắc Nghiệp Hoằng.
Sao Hoắc Vân Hy lại xảy ra tai nạn xe cộ?
Cô có thể mặc kệ anh ta, nhưng cô có thể không quan tâm đến ông nội sao?
Lúc Long Tư Hạo tiến vào phòng ngủ, cô còn đang đứng ngốc tại chỗ.
! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.