Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 471: Chân tướng, vở kịch ngoạn mục bùng nổ (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn màn hình lớn.
Đoạn video tim đập đỏ mặt kia vẫn không ngừng, chỉ cách mấy giây, một hình ảnh khác xuất hiện trên màn hình lớn.
Nhân vật chính vẫn là Hạ Lâm và Lôi Dương, chẳng qua lần này hai người không diễn màn kích tình không ngớt vừa rồi.
Trong video, Hạ Lâm đang uống rượu, mặt đầy phiền muộn căm hận, còn Lôi Dương vốn đang hút thuốc lá, sau đó dập tàn thuốc đi tới trước, cướp ly rượu trong tay Hạ Lâm.
Lôi Dương bỏ ly rượu lên bàn, đưa tay kéo Hạ Lâm đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn cô ta: “Lâm Lâm, đừng quên em đang mang thai, em không thể uống rượu, chẳng lẽ em không muốn đứa bé của em và Hoắc Vân Hy nữa?”
“Đứa bé?” Hạ Lâm hí mắt, liếc Lôi Dương, đưa tay vỗ bụng hơi nhô lên của cô ta, nói: “Đứa bé ở đâu ra? Tôi… Lôi Dương, tôi nói thật cho anh! Tôi căn bản không mang thai, vì lấy được Hoắc Vân Hy, tôi mới gạt anh ấy tôi mang thai…”
…
Lời của Hạ Lâm và Lôi Dương thông qua loa truyền ra hội trường không sót một chữ, tân khách nghe lại xôn xao, tất cả đều đưa ánh mắt khinh bỉ trào phúng nhìn Hạ Lâm, tiếng nghị luận lại nổi lên bốn phía.
“Thì ra là giả mang thai!”
“Đáng ghét, thật không biết xấu hổ.”
…
Lôi Dương vốn đang tìm phòng điều khiển để tất video nghe được cũng sửng sốt, đôi mắt không dám tin nhìn màn hình lớn, làm thế nào cũng không nghĩ tới phía sau còn có đoạn này.
Màn kích tình vừa rồi của Hạ Lâm và Lôi Dương đã khiến Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh khiếp sợ, bây giờ Hạ Lâm lại nói mình giả mang thai, khiến đám người bị chấn động, tức giận đến đỏ mặt, hận không thể lập tức xông lên đánh Hạ Lâm một trận.
Lý Tuyết Hà nhìn thấy video kích tình của Hạ Lâm và Lôi Dương đã tức giận, bây giờ nghe cô ta nói không có mang thai, còn lừa bọn họ lâu như vậy, xem bọn họ là khỉ mà đùa giỡn, bà giận đùng đùng vọt tới trước mặt Hạ Lâm.
Sau đó giơ tay hung hãn tát cô ta, chỉ mặt cô ta, mặt đầy khinh bỉ chê bai, tức giận mắng: “Cô đồ không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, tiện nhân không biết xấu hổ này, cô lại dám gạt Vân Hy chúng tôi? Cô lại dám giả mang thai? Còn dám làm ra chuyện xấu xa hạ tiện với người đàn ông không ra gì sau lưng Vân Hy chíng tôi, tôi khinh, Vân Hy chúng tôi lại gặp tiện nhân bại hoại không biết xấu hổ cô, Hạ gia dù gì cũng là danh môn vọng tộc, lại ra kẻ hèn hạ như cô, cô làm Hạ gia mất mặt, lão gia nói đúng, loại hạ tiện như cô căn bản không có tư cách gả cho Vân Hy chúng tôi, phi, cô chỉ thích hợp gả cho súc sinh không bằng chó má, Hạ gia có tiểu tiện nhân bôi xấu môn phong như cô, mặt mũi tổ tông đều mất hết, nếu tôi là cô, lập tức đi đập đầu tự tử, tiểu tiện nhân không biết xấu hổ…”
Lý Tuyết Hà giống như nuốt pháo, đùng đùng mắng không ngừng, dường như không có ý dừng lại.
Hạ Lâm bị mắng, điềm đạm đáng yêu khóc quát lên: “Dì… Dì nghe cháu nói, chuyện không phải như vậy, đều là hiểu lầm, là hiểu lầm… hu hu… Đây thật sự là hiểu lầm, là có người hãm hạm cháu…”
Hạ Thanh Vinh, Lưu Như Hoa và gia tộc Hạ thị nghe Lý Tuyết Hà không ngừng mắng chửi, thịt trên mặt run lên, chỉ cảm thấy mất mặt tột cùng.
Nhất là thân thích dòng thứ tham gia hôn lễ, nghe Lý Tuyết Hà đùng đùng mắng chửi, chợt cảm thấy mặt mũi bị quét sạch đi, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, hoặc là hận không thể giờ phút này mình vô hình.
Cả Hạ gia mất hết mặt mũi, điều này khiến bọn họ sau này không ngóc đầu lên gặp người ở thành phố K được nữa.
Trong lòng tất cả mọi người gia tộc Hạ gia, Hạ Lâm nghiễm nhiên trở thành kẻ thù, hôm nay cô ta cho dù không bị xấu hổ đến chết cũng khó trở về Hạ gia, vì những thân thích trong gia tộc Hạ thị tuyệt đối sẽ không cho phép người bôi nhọ môn phong Hạ gia trở lại Hạ gia.
Mà Hạ Thanh Vinh cũng sẽ không cho phép Hạ Lâm trở lại Hạ gia.
Mắt ông đỏ bừng, ánh mắt sắc bén tràn đầy thất vọng và tức giận nhìn Hạ Lâm đang khóc, đứng tại chỗ, không có ý đi ngăn cản Lý Tuyết Hà chửi rủa Hạ Lâm.
Lưu Như Hoa cũng dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nhìn Hạ Lâm, ngay cả bà cũng không biết, đứa con gái này của bà lại giả mang thai.
Ban đầu bà đoạt Hạ Thanh Vinh từ trong tay Lê Tố Phương cũng hao tốn không ít tâm tư, dùng không ít thủ đoạn, nhưng bà mang thai thật, bà đau lòng ôm đầu, đứa con gái này sao không nhận được chân truyền của bà, vở kịch giả mang thai thật sự rất không cao minh.
Ngại vì hiện tại Hạ Lâm thành kẻ thù của Hạ gia, bà cũng mặt đầy khó chịu, không tiến lên đỡ Hạ Lâm.
Mặc dù là con gái ruột, nhưng hôm nay con gái ruột làm bà mất hết mặt mũi, bà chỉ sợ sau này Hạ Thanh Vinh sẽ không để bà trong mắt nữa, nói không chừng còn vì chuyện này mà ly dị với bà, cho nên tạm thời không đi giúp Hạ Lâm.
Cho dù là con gái ruột, lúc này bà cũng phải dằn lòng.
Hai mắt Hoắc Vân Hy đỏ thẫm nhìn Hạ Lâm mặt mũi xấu xí trên màn hình và Hạ Lâm bình thường tưởng chừng như hai người, ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng, nổi lên nồng đậm hận ý và sát ý, gân xanh trên trán đã sớm bùng lên.
Trên màn hình lớn, Hạ Lâm vẫn còn tiếp tục “bùng nổ”.
“Lôi Dương, bây giờ anh bảo tôi từ bỏ, tôi không cam lòng, tôi đổi ý, tôi không chỉ muốn Lê Hiểu Mạn lưu lạc xứ lạ, tôi còn muốn cô ta chết ở đó, anh cho những ngư dân kia âm thầm giải quyết cô ta, tốt nhất là để những ngư dân đói khát kia cưỡng gian cô ta trước, sau đó giết, vứt thi thể cô ta xuống đại dương nuôi cá mập.”
Nghe Hạ Lâm nói, Lê Hiểu Mạn ngồi ngay ngắn đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp nhìn màn hình lớn, tay mảnh khảnh nắm thật chặt.
Thì ra cô bị Lôi Dương ném ra đảo cá, người xúi giục chân chính phía sau lại là Hạ Lâm.
Cô lạnh lùng cong môi, trong mắt thoáng qua lạnh lẽo và châm chọc, Hạ Lâm có ngày hôm nay, là báo ứng của cô ta.
Sau đó cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm Long Tư Hạo, ánh mắt nổi lên hơi nước xúc động: “Tư Hạo, anh đã sớm biết em bị Lôi Dương ném ra đảo là Hạ Lâm sai khiến đúng không? Cho nên hôm nay, em có thể hiểu là anh trả thù thay em không? Có phải anh… luôn đợi cơ hội này không?”
Mặc dù Long Tư Hạo không trực tiếp thừa nhận video này từ tay anh, nhưng trước đó anh luôn nói xem kịch, khi thấy video, vẻ mặt như thường, không có bộ dáng khiếp sợ, rõ ràng đã biết trước chuyện này.
Còn cú điện thoại anh vừa gọi cho Lạc Thụy, có thể chứng minh chuyện video này là anh bày kế.
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn màn hình lớn.
Đoạn video tim đập đỏ mặt kia vẫn không ngừng, chỉ cách mấy giây, một hình ảnh khác xuất hiện trên màn hình lớn.
Nhân vật chính vẫn là Hạ Lâm và Lôi Dương, chẳng qua lần này hai người không diễn màn kích tình không ngớt vừa rồi.
Trong video, Hạ Lâm đang uống rượu, mặt đầy phiền muộn căm hận, còn Lôi Dương vốn đang hút thuốc lá, sau đó dập tàn thuốc đi tới trước, cướp ly rượu trong tay Hạ Lâm.
Lôi Dương bỏ ly rượu lên bàn, đưa tay kéo Hạ Lâm đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn cô ta: “Lâm Lâm, đừng quên em đang mang thai, em không thể uống rượu, chẳng lẽ em không muốn đứa bé của em và Hoắc Vân Hy nữa?”
“Đứa bé?” Hạ Lâm hí mắt, liếc Lôi Dương, đưa tay vỗ bụng hơi nhô lên của cô ta, nói: “Đứa bé ở đâu ra? Tôi… Lôi Dương, tôi nói thật cho anh! Tôi căn bản không mang thai, vì lấy được Hoắc Vân Hy, tôi mới gạt anh ấy tôi mang thai…”
…
Lời của Hạ Lâm và Lôi Dương thông qua loa truyền ra hội trường không sót một chữ, tân khách nghe lại xôn xao, tất cả đều đưa ánh mắt khinh bỉ trào phúng nhìn Hạ Lâm, tiếng nghị luận lại nổi lên bốn phía.
“Thì ra là giả mang thai!”
“Đáng ghét, thật không biết xấu hổ.”
…
Lôi Dương vốn đang tìm phòng điều khiển để tất video nghe được cũng sửng sốt, đôi mắt không dám tin nhìn màn hình lớn, làm thế nào cũng không nghĩ tới phía sau còn có đoạn này.
Màn kích tình vừa rồi của Hạ Lâm và Lôi Dương đã khiến Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh khiếp sợ, bây giờ Hạ Lâm lại nói mình giả mang thai, khiến đám người bị chấn động, tức giận đến đỏ mặt, hận không thể lập tức xông lên đánh Hạ Lâm một trận.
Lý Tuyết Hà nhìn thấy video kích tình của Hạ Lâm và Lôi Dương đã tức giận, bây giờ nghe cô ta nói không có mang thai, còn lừa bọn họ lâu như vậy, xem bọn họ là khỉ mà đùa giỡn, bà giận đùng đùng vọt tới trước mặt Hạ Lâm.
Sau đó giơ tay hung hãn tát cô ta, chỉ mặt cô ta, mặt đầy khinh bỉ chê bai, tức giận mắng: “Cô đồ không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, tiện nhân không biết xấu hổ này, cô lại dám gạt Vân Hy chúng tôi? Cô lại dám giả mang thai? Còn dám làm ra chuyện xấu xa hạ tiện với người đàn ông không ra gì sau lưng Vân Hy chíng tôi, tôi khinh, Vân Hy chúng tôi lại gặp tiện nhân bại hoại không biết xấu hổ cô, Hạ gia dù gì cũng là danh môn vọng tộc, lại ra kẻ hèn hạ như cô, cô làm Hạ gia mất mặt, lão gia nói đúng, loại hạ tiện như cô căn bản không có tư cách gả cho Vân Hy chúng tôi, phi, cô chỉ thích hợp gả cho súc sinh không bằng chó má, Hạ gia có tiểu tiện nhân bôi xấu môn phong như cô, mặt mũi tổ tông đều mất hết, nếu tôi là cô, lập tức đi đập đầu tự tử, tiểu tiện nhân không biết xấu hổ…”
Lý Tuyết Hà giống như nuốt pháo, đùng đùng mắng không ngừng, dường như không có ý dừng lại.
Hạ Lâm bị mắng, điềm đạm đáng yêu khóc quát lên: “Dì… Dì nghe cháu nói, chuyện không phải như vậy, đều là hiểu lầm, là hiểu lầm… hu hu… Đây thật sự là hiểu lầm, là có người hãm hạm cháu…”
Hạ Thanh Vinh, Lưu Như Hoa và gia tộc Hạ thị nghe Lý Tuyết Hà không ngừng mắng chửi, thịt trên mặt run lên, chỉ cảm thấy mất mặt tột cùng.
Nhất là thân thích dòng thứ tham gia hôn lễ, nghe Lý Tuyết Hà đùng đùng mắng chửi, chợt cảm thấy mặt mũi bị quét sạch đi, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, hoặc là hận không thể giờ phút này mình vô hình.
Cả Hạ gia mất hết mặt mũi, điều này khiến bọn họ sau này không ngóc đầu lên gặp người ở thành phố K được nữa.
Trong lòng tất cả mọi người gia tộc Hạ gia, Hạ Lâm nghiễm nhiên trở thành kẻ thù, hôm nay cô ta cho dù không bị xấu hổ đến chết cũng khó trở về Hạ gia, vì những thân thích trong gia tộc Hạ thị tuyệt đối sẽ không cho phép người bôi nhọ môn phong Hạ gia trở lại Hạ gia.
Mà Hạ Thanh Vinh cũng sẽ không cho phép Hạ Lâm trở lại Hạ gia.
Mắt ông đỏ bừng, ánh mắt sắc bén tràn đầy thất vọng và tức giận nhìn Hạ Lâm đang khóc, đứng tại chỗ, không có ý đi ngăn cản Lý Tuyết Hà chửi rủa Hạ Lâm.
Lưu Như Hoa cũng dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nhìn Hạ Lâm, ngay cả bà cũng không biết, đứa con gái này của bà lại giả mang thai.
Ban đầu bà đoạt Hạ Thanh Vinh từ trong tay Lê Tố Phương cũng hao tốn không ít tâm tư, dùng không ít thủ đoạn, nhưng bà mang thai thật, bà đau lòng ôm đầu, đứa con gái này sao không nhận được chân truyền của bà, vở kịch giả mang thai thật sự rất không cao minh.
Ngại vì hiện tại Hạ Lâm thành kẻ thù của Hạ gia, bà cũng mặt đầy khó chịu, không tiến lên đỡ Hạ Lâm.
Mặc dù là con gái ruột, nhưng hôm nay con gái ruột làm bà mất hết mặt mũi, bà chỉ sợ sau này Hạ Thanh Vinh sẽ không để bà trong mắt nữa, nói không chừng còn vì chuyện này mà ly dị với bà, cho nên tạm thời không đi giúp Hạ Lâm.
Cho dù là con gái ruột, lúc này bà cũng phải dằn lòng.
Hai mắt Hoắc Vân Hy đỏ thẫm nhìn Hạ Lâm mặt mũi xấu xí trên màn hình và Hạ Lâm bình thường tưởng chừng như hai người, ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng, nổi lên nồng đậm hận ý và sát ý, gân xanh trên trán đã sớm bùng lên.
Trên màn hình lớn, Hạ Lâm vẫn còn tiếp tục “bùng nổ”.
“Lôi Dương, bây giờ anh bảo tôi từ bỏ, tôi không cam lòng, tôi đổi ý, tôi không chỉ muốn Lê Hiểu Mạn lưu lạc xứ lạ, tôi còn muốn cô ta chết ở đó, anh cho những ngư dân kia âm thầm giải quyết cô ta, tốt nhất là để những ngư dân đói khát kia cưỡng gian cô ta trước, sau đó giết, vứt thi thể cô ta xuống đại dương nuôi cá mập.”
Nghe Hạ Lâm nói, Lê Hiểu Mạn ngồi ngay ngắn đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp nhìn màn hình lớn, tay mảnh khảnh nắm thật chặt.
Thì ra cô bị Lôi Dương ném ra đảo cá, người xúi giục chân chính phía sau lại là Hạ Lâm.
Cô lạnh lùng cong môi, trong mắt thoáng qua lạnh lẽo và châm chọc, Hạ Lâm có ngày hôm nay, là báo ứng của cô ta.
Sau đó cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm Long Tư Hạo, ánh mắt nổi lên hơi nước xúc động: “Tư Hạo, anh đã sớm biết em bị Lôi Dương ném ra đảo là Hạ Lâm sai khiến đúng không? Cho nên hôm nay, em có thể hiểu là anh trả thù thay em không? Có phải anh… luôn đợi cơ hội này không?”
Mặc dù Long Tư Hạo không trực tiếp thừa nhận video này từ tay anh, nhưng trước đó anh luôn nói xem kịch, khi thấy video, vẻ mặt như thường, không có bộ dáng khiếp sợ, rõ ràng đã biết trước chuyện này.
Còn cú điện thoại anh vừa gọi cho Lạc Thụy, có thể chứng minh chuyện video này là anh bày kế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.