Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 560: Chú G thần bí (3)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cơm chiều xong, Tiểu Nghiên Nghiên mới bốn tuổi không phiền mẹ mà tự mình đi tắm rửa, sau đó đi ngủ sớm.
Dù cô bé còn nhỏ nhưng rất nghe lời hiểu chuyện, rất ít làm mẹ mình nhọc lòng, rất thương mẹ Hiểu Mạn.
Sau khi Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên ngủ mới tiến vào phòng Tiểu Nghiên Nghiên, thấy cô bé ngủ thơm ngọt an ổn, trong con ngươi trong suốt tràn đầy ý cười cưng chiều dịu dàng.
Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, ấm lòng quá.
5 năm này, thật tốt vì còn có Tiểu Nghiên Nghiên là toàn bộ động lực sống của cô, nếu không, cô không biết 5 năm này phải chịu đựng thế nào nữa.
Chăm chú nhìn Tiểu Nghiên Nghiên một hồi lâu, cô cúi đầu hôn một cái trên cái trán nho nhỏ, dém chăn cẩn thận rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của cô bé.
Cô rời đi một lát sau thì Tiểu Nghiên Nghiên vốn đang nhắm hai mắt, ngủ ngọt ngào an ổn liền tỉnh lại.
Thật ra cô bé không muốn ngủ, chỉ là không muốn ban ngày mẹ phải làm nhiều việc như vậy mà buổi tối còn phải dỗ mình ngủ.
Cô bé không muốn mẹ quá mệt mỏi, không muốn mẹ quá hao tâm tổn sức vì mình.
Sau khi Lê Hiểu Mạn ra ngoài cũng không về phòng ngủ mà cầm một chai rượu ra ngồi trên sô pha uống.
Sau khi chia tay với Long Tư Hạo, cô vẫn luôn ngủ không ngon.
Cô thường xuyên gặp ác mộng, có đôi khi sẽ mơ thấy mẹ cô, có đôi khi sẽ mơ thấy đứa con đã chết của cô, nhiều lúc mơ thấy Long Tư Hạo nói những lời làm cô thương tâm thống khổ.
Ngẫu nhiên cũng mơ thấy cô và Long Tư Hạo từng ngọt ngào hạnh phúc.
Mặc kệ cô mơ thấy ngọt ngào hay đau khổ, sau khi tỉnh giấc mộng thì bên gối đều ướt đẫm.
5 năm trước cô không uống rượu, hiện tại đã có tửu lượng nhất định, đều là vì mỗi khi tâm trạng đi xuống, đau khổ bất kham nên muốn dùng cồn làm tê liệt chính mình.
Lâu dần liền luyện được tửu lượng.
Nhưng thật ra luyện được tửu lượng này đối với sự nghiệp của cô mà nói có trợ giúp rất lớn.
Lúc ở Anh quốc cô thành lập phòng thiết kế châu báu tư nhân.
Có đôi khi cũng cần xã giao, ví dụ như đáp ứng khách hàng hoặc nói chuyện hợp tác gì đó, đều sẽ có tiệc, ít nhiều gì cũng phải uống một ít rượu.
Đêm nay cô uống xong vài ly, nước mắt trào ra, dạ dày rất khó chịu cô cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục uống.
“Mẹ...”
Đột nhiên một giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên khiến Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, vừa nâng mắt liền thấy Tiểu Nghiên Nghiên mặc áo ngủ đi ra từ phòng của mình.
“Nghiên Nghiên, con...” Lê Hiểu Mạn buông ly thủy tinh đế cao, duỗi tay lau nước mắt, khuôn mặt thanh lệ động lòng người nghiêm nghị hơn: “Sao con còn chưa ngủ?”
Thấy mẹ mình nghiêm mặt, Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày, đôi chân nhỏ bước đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, hốc mắt nho nhỏ cũng đỏ lên: “Mẹ, có phải mẹ lại nhớ tới ba ba xấu xa không? Ông ấy nhẫn tâm vứt bỏ chúng ta lâu như vậy sao mẹ còn nhớ ông ấy?”
Tiểu Nghiên Nghiên vẫn luôn biết Hàn Cẩn Hi không phải ba ba ruột của mình, cô bé gọi anh là daddy bởi vì ở trong lòng cô bé, chú Hàn Cẩn Hi này đối xử tốt với mình như ba ruột.
Lê Hiểu Mạn thấy hốc mắt Tiểu Nghiên Nghiên đỏ lên, cô đau lòng kéo cô bé vào trong lồng ngực, duỗi tay lau nước mắt trên đôi mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô bé: “Nghiên Nghiên, mẹ không có nhớ ba, không phải ba vứt bỏ chúng ta mà là vốn không biết con tồn tại.”
Cô nói như vậy không phải nói đỡ cho Long Tư Hạo, mà là không muốn Tiểu Nghiên Nghiên quá đau lòng, không nghĩ rằng mình bị ba ba vứt bỏ.
“Mẹ, mẹ không nhớ mới lạ á, mẹ đừng thấy con còn nhỏ mà gạt con.” Tiểu Nghiên Nghiên chu cái miệng nhỏ, đôi mắt như sao nheo lại, trừng mắt nhìn mẹ mình một cái rồi vươn đôi tay nhỏ giúp mẹ lau nước mắt.
“Mẹ, coi như ba ba xấu xa không biết sự tồn tại của Nghiên Nghiên, nhưng ông ấy biết mẹ có tồn tại mà, vì sao ông ấy cũng không tới tìm mẹ? Mỗi lần con nhìn thấy mẹ khóc vì ba ba thương tâm thế này, con đều đau lòng lắm.”
Lê Hiểu Mạn lẳng lặng cụp mắt giấu đi cảm xúc đau khổ phức tạp trong đôi mắt trong veo, nỗ lực kiềm lại nước mắt sắp trào ra, rũ mắt mang theo ý cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ngữ khí ôn nhu: “Nghiên Nghiên, thực xin lỗi! Là mẹ hại con thành đứa trẻ không cha, nhưng mà mẹ với...”
Cô cắn chặt môi dưới, ngữ khí bình tĩnh nói: “Mẹ với ba ba không có khả năng đâu, có lẽ ba đã kết hôn rồi, ba sẽ không tới tìm chúng ta nữa bởi vì...”
Cơm chiều xong, Tiểu Nghiên Nghiên mới bốn tuổi không phiền mẹ mà tự mình đi tắm rửa, sau đó đi ngủ sớm.
Dù cô bé còn nhỏ nhưng rất nghe lời hiểu chuyện, rất ít làm mẹ mình nhọc lòng, rất thương mẹ Hiểu Mạn.
Sau khi Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên ngủ mới tiến vào phòng Tiểu Nghiên Nghiên, thấy cô bé ngủ thơm ngọt an ổn, trong con ngươi trong suốt tràn đầy ý cười cưng chiều dịu dàng.
Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, ấm lòng quá.
5 năm này, thật tốt vì còn có Tiểu Nghiên Nghiên là toàn bộ động lực sống của cô, nếu không, cô không biết 5 năm này phải chịu đựng thế nào nữa.
Chăm chú nhìn Tiểu Nghiên Nghiên một hồi lâu, cô cúi đầu hôn một cái trên cái trán nho nhỏ, dém chăn cẩn thận rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của cô bé.
Cô rời đi một lát sau thì Tiểu Nghiên Nghiên vốn đang nhắm hai mắt, ngủ ngọt ngào an ổn liền tỉnh lại.
Thật ra cô bé không muốn ngủ, chỉ là không muốn ban ngày mẹ phải làm nhiều việc như vậy mà buổi tối còn phải dỗ mình ngủ.
Cô bé không muốn mẹ quá mệt mỏi, không muốn mẹ quá hao tâm tổn sức vì mình.
Sau khi Lê Hiểu Mạn ra ngoài cũng không về phòng ngủ mà cầm một chai rượu ra ngồi trên sô pha uống.
Sau khi chia tay với Long Tư Hạo, cô vẫn luôn ngủ không ngon.
Cô thường xuyên gặp ác mộng, có đôi khi sẽ mơ thấy mẹ cô, có đôi khi sẽ mơ thấy đứa con đã chết của cô, nhiều lúc mơ thấy Long Tư Hạo nói những lời làm cô thương tâm thống khổ.
Ngẫu nhiên cũng mơ thấy cô và Long Tư Hạo từng ngọt ngào hạnh phúc.
Mặc kệ cô mơ thấy ngọt ngào hay đau khổ, sau khi tỉnh giấc mộng thì bên gối đều ướt đẫm.
5 năm trước cô không uống rượu, hiện tại đã có tửu lượng nhất định, đều là vì mỗi khi tâm trạng đi xuống, đau khổ bất kham nên muốn dùng cồn làm tê liệt chính mình.
Lâu dần liền luyện được tửu lượng.
Nhưng thật ra luyện được tửu lượng này đối với sự nghiệp của cô mà nói có trợ giúp rất lớn.
Lúc ở Anh quốc cô thành lập phòng thiết kế châu báu tư nhân.
Có đôi khi cũng cần xã giao, ví dụ như đáp ứng khách hàng hoặc nói chuyện hợp tác gì đó, đều sẽ có tiệc, ít nhiều gì cũng phải uống một ít rượu.
Đêm nay cô uống xong vài ly, nước mắt trào ra, dạ dày rất khó chịu cô cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục uống.
“Mẹ...”
Đột nhiên một giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên khiến Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, vừa nâng mắt liền thấy Tiểu Nghiên Nghiên mặc áo ngủ đi ra từ phòng của mình.
“Nghiên Nghiên, con...” Lê Hiểu Mạn buông ly thủy tinh đế cao, duỗi tay lau nước mắt, khuôn mặt thanh lệ động lòng người nghiêm nghị hơn: “Sao con còn chưa ngủ?”
Thấy mẹ mình nghiêm mặt, Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày, đôi chân nhỏ bước đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, hốc mắt nho nhỏ cũng đỏ lên: “Mẹ, có phải mẹ lại nhớ tới ba ba xấu xa không? Ông ấy nhẫn tâm vứt bỏ chúng ta lâu như vậy sao mẹ còn nhớ ông ấy?”
Tiểu Nghiên Nghiên vẫn luôn biết Hàn Cẩn Hi không phải ba ba ruột của mình, cô bé gọi anh là daddy bởi vì ở trong lòng cô bé, chú Hàn Cẩn Hi này đối xử tốt với mình như ba ruột.
Lê Hiểu Mạn thấy hốc mắt Tiểu Nghiên Nghiên đỏ lên, cô đau lòng kéo cô bé vào trong lồng ngực, duỗi tay lau nước mắt trên đôi mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô bé: “Nghiên Nghiên, mẹ không có nhớ ba, không phải ba vứt bỏ chúng ta mà là vốn không biết con tồn tại.”
Cô nói như vậy không phải nói đỡ cho Long Tư Hạo, mà là không muốn Tiểu Nghiên Nghiên quá đau lòng, không nghĩ rằng mình bị ba ba vứt bỏ.
“Mẹ, mẹ không nhớ mới lạ á, mẹ đừng thấy con còn nhỏ mà gạt con.” Tiểu Nghiên Nghiên chu cái miệng nhỏ, đôi mắt như sao nheo lại, trừng mắt nhìn mẹ mình một cái rồi vươn đôi tay nhỏ giúp mẹ lau nước mắt.
“Mẹ, coi như ba ba xấu xa không biết sự tồn tại của Nghiên Nghiên, nhưng ông ấy biết mẹ có tồn tại mà, vì sao ông ấy cũng không tới tìm mẹ? Mỗi lần con nhìn thấy mẹ khóc vì ba ba thương tâm thế này, con đều đau lòng lắm.”
Lê Hiểu Mạn lẳng lặng cụp mắt giấu đi cảm xúc đau khổ phức tạp trong đôi mắt trong veo, nỗ lực kiềm lại nước mắt sắp trào ra, rũ mắt mang theo ý cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ngữ khí ôn nhu: “Nghiên Nghiên, thực xin lỗi! Là mẹ hại con thành đứa trẻ không cha, nhưng mà mẹ với...”
Cô cắn chặt môi dưới, ngữ khí bình tĩnh nói: “Mẹ với ba ba không có khả năng đâu, có lẽ ba đã kết hôn rồi, ba sẽ không tới tìm chúng ta nữa bởi vì...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.