Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 353: Cố ý, chạy đến (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Thụy thấy viền mắt cô dần dần ướt át, giọt nước mắt trong suốt dần hình thành, lộ rõ vẻ xúc động, đôi mắt anh tuấn cười híp lại: “Lê tiểu thư, tổng giám đốc thật sự rất tốt với cô, cũng rất quan tâm cô, khi cô mất tích, tổng giám đốc đã rất lo lắng, vì tìm cô, tổng giám đốc chưa từng nghỉ ngơi, vậy nên, cô đừng phụ lại tổng giám đốc, cô và tổng giám đốc nên kết hôn sớm chút đi!”
Nghe vậy, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn ửng đỏ, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Trợ lý Lạc, cám ơn anh!”
Lạc Thụy được Lê Hiểu Mạn cám ơn cũng có chút ngượng ngùng, vừa cười vừa nói: “Lê tiểu thư đừng khách sáo như vậy, gọi tên tôi là được rồi!! Điện thoại di động này là tổng giám đốc bảo tôi mua, tiền cũng là tổng giám đốc chi, Lê tiểu thư muốn cám ơn thì nên cám ơn tổng giám đốc, Lê tiểu thư cô có đói bụng không? Bữa sáng tổng giám đốc đã làm xong rồi, tôi giúp cô dọn lên.”
Dứt lời, Lạc Thụy liền chuẩn bị đi vào phòng bếp.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, đôi mắt trong veo như nước hiện lên vẻ nghi hoặc: “Trợ lý Lạc, để tôi là được rồi, nếu như anh có việc, cứ đi trước đi.”
Sao cô lại có cảm giác sáng sớm Lạc Thụy đã xuất hiện không chỉ đơn giản để tặng điện thoại cho cô.
Lạc Thụy dừng chân, ngoái đầu nhìn cô nở nụ cười: “Lê tiểu thư, tôi không có chuyện gì, tôi đi dọn bữa sáng giúp cô.”
Nói xong anh ta lập tức đi thẳng vào phòng bếp.
Hôm nay anh ta đến đây, ngoại trừ việc tặng điện thoại, còn có một nhiệm vụ khác, chính là bảo vệ Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo không tin tưởng người khác, cho nên mới bảo anh ta tự mình đến bảo vệ.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta đi vào phòng bếp, hàng chân mày thanh tú nhíu lại, anh ta là trợ lý của Long Tư Hạo, hiện tại Long Tư Hạo không chỉ là tổng giám đốc của TE, còn tiếp quản cả Hoắc thị, hẳn là rất bận!
Vậy nên Lạc Thụy thân là trợ lý của anh, cũng sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý!!
Nghĩ đến chuyện anh ta nói Long Tư Hạo vì tìm cô mà chưa từng được nghỉ ngơi, cô liền cảm thấy đau lòng.
Công ty bận rộn như vậy, vẫn tự tay làm bữa sáng cho cô, có thể tối qua anh cũng không ngủ.
Người đàn ông này khiến cô quá đau lòng, anh thật sự cho rằng thân thể mình là sắt đá sao?
Nhìn thấy Lạc Thụy đã dọn bữa sáng ra bàn, cô đi vào, cười nhìn anh ta nói: “Trợ lý Lạc, anh cũng ăn chung đi!!”
“Lê tiểu thư, tôi đã ăn rồi, cô ăn đi, tôi sẽ không quấy rầy cô, tôi ra phòng khách xem ti vi.”
Lạc Thụy nhướng mày, nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong đang định đi ra phòng khách, Lê Hiểu Mạn gọi anh ta lại.
“Trợ lý Lạc...”
Lạc Thụy xoay người nhìn về phía cô, hàng mi anh tuấn khẽ nhếch: “Lê tiểu thư còn có chuyện gì sao?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn về phía anh ta, khẽ nhíu hàng chân mày thanh tú: “Trợ lý Lạc, hiện tại Tư Hạo đang tiếp quản Hoắc thị, nhất định rất bận, vậy nên, trợ lý Lạc hiểu ý của tôi không?”
Ý của cô, dĩ nhiên Lạc Thụy biết, thế nhưng Long Tư Hạo bảo anh ta ở đây bảo vệ cô, anh ta không thể rời đi được, nên có chút khó xử nhìn cô: “Lê tiểu thư, tôi nói thật cô biết vậy!! Tổng giám đốc lo lắng cho cô, nên đã cố ý bảo tôi ở đây bảo vệ cô.”
Nghe vậy, lòng Lê Hiểu Mạn lại dấy lên ngàn tầng sóng biển, Long Tư Hạo luôn có thể khiến cô dễ dàng cảm động như thế.
Anh quan tâm đến cô, yêu cô, cưng chìu cô, lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, khiến cô hết lần này đến lần khác cảm nhận được sự hạnh phúc trước giờ chưa từng có.
Sao cô lại may mắn như thế, có thể được một người đàn ông ưu tú như thế cưng chìu, yêu thương, bảo vệ.
Vành mắt cô đỏ ửng, nước mắt trong suốt lập tức chảy ra, mỗi một việc anh làm, bất kể chuyện nhỏ hay lớn, đều khiến cô cực kỳ xúc động.
Cô ngước mắt nhìn về phía Lạc Thụy, giọng nói kiên: “Trợ lý Lạc, anh đến công ty giúp Tư Hạo đi!! Anh yên tâm, tôi không phải là một đứa trẻ nữa, tôi đã học được cách tự bảo vệ mình, vì Tư Hạo, vì bản thân mình, tôi sẽ không để người khác dễ dàng làm tổn thương mình, anh ấy bảo vệ tôi như thế, sẽ chỉ khiến tôi càng trở nên yếu đuối hơn thôi.”
Lạc Thụy nghe cô nói vậy, vẫn có chút khó xử nhìn cô: “Lê tiểu thư, nhưng mà tổng giám đốc...”
“Trợ lý Lạc, tin tưởng tôi, tôi sẽ không để người khác làm hại mình nữa, nếu như muốn trưởng thành, phải học cách tự bảo vệ mình, anh ấy bận rộn như thế, không thể cả đời lo lắng cho tôi được đúng không? Anh ấy không thể nào cứ bải vệ tôi như thế suốt đời được không phải sao? Hơn nữa, tôi cũng không thích bị người khác giám sát, như vậy rất không tự nhiên, anh đến công ty đi!!”
Vốn dĩ Lạc Thụy còn định nói gì đó, thế nhưng Lê Hiểu Mạn kiên trì bảo anh ta đến công ty, anh ta không thể làm gì khác hơn là rời khỏi đó.
Lê Hiểu Mạn nói thế, thật ra anh ta rất tán thành, tổng giám đốc của bọn họ không phải là người bình thường, nếu như Lê Hiểu Mạn muốn ở bên cạnh tổng giám đốc bọn họ, thật sự phải học được cách tự bảo vệ mình, bằng không, nhất định sẽ đem đến rất nhiều phiền phức cho tổng giám đốc bọn họ.
Sau khi trợ lý Lạc rời khỏi đó, Lê Hiểu Mạn ăn sáng xong, chuẩn bị vào phòng làm việc xem trả lời đề án Hàn Cẩn Hi đưa ra, chuông cửa vừa đúng lúc vang lên.
Cô khẽ nhíu mày, đi đến trước của phòng, nhìn qua mắt mèo, thấy người nhấn chuông thế mà lại là Sophie.
Không rõ sao cô ta lại đến đây, Lê Hiểu Mạn không có ý định mở cửa, đang muốn mặc kệ, Sophie ngoài cửa lại ấn chuông.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, lúc Sophie ấn chuông lần thứ ba, cô mới mở cửa phòng ra.
Sau khi Sophie thấy cô đã mở cửa, liền nở nụ cười dịu dàng với cô, giọng nói mềm mại êm tai: “Thật ngại quá, quấy rầy rồi, tôi đến để lấy đồ mình để quên.”
“Đồ cô để quên?” Lê Hiểu Mạn khẽ run, đôi mắt trong veo như nước hơi khó hiểu nhin cô ta: “Đồ của cô sao lại ở đây?”
Dứt lời, đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện hôm qua mình có phát hiện vài thứ không phải của cô trong tủ quần áo.
Lẽ nào mấy bộ quần áo đó là của Sophie?
Đột nhiên lòng cô trầm xuống, Sophie đến đây lúc nào?
Lạc Thụy thấy viền mắt cô dần dần ướt át, giọt nước mắt trong suốt dần hình thành, lộ rõ vẻ xúc động, đôi mắt anh tuấn cười híp lại: “Lê tiểu thư, tổng giám đốc thật sự rất tốt với cô, cũng rất quan tâm cô, khi cô mất tích, tổng giám đốc đã rất lo lắng, vì tìm cô, tổng giám đốc chưa từng nghỉ ngơi, vậy nên, cô đừng phụ lại tổng giám đốc, cô và tổng giám đốc nên kết hôn sớm chút đi!”
Nghe vậy, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn ửng đỏ, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Trợ lý Lạc, cám ơn anh!”
Lạc Thụy được Lê Hiểu Mạn cám ơn cũng có chút ngượng ngùng, vừa cười vừa nói: “Lê tiểu thư đừng khách sáo như vậy, gọi tên tôi là được rồi!! Điện thoại di động này là tổng giám đốc bảo tôi mua, tiền cũng là tổng giám đốc chi, Lê tiểu thư muốn cám ơn thì nên cám ơn tổng giám đốc, Lê tiểu thư cô có đói bụng không? Bữa sáng tổng giám đốc đã làm xong rồi, tôi giúp cô dọn lên.”
Dứt lời, Lạc Thụy liền chuẩn bị đi vào phòng bếp.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, đôi mắt trong veo như nước hiện lên vẻ nghi hoặc: “Trợ lý Lạc, để tôi là được rồi, nếu như anh có việc, cứ đi trước đi.”
Sao cô lại có cảm giác sáng sớm Lạc Thụy đã xuất hiện không chỉ đơn giản để tặng điện thoại cho cô.
Lạc Thụy dừng chân, ngoái đầu nhìn cô nở nụ cười: “Lê tiểu thư, tôi không có chuyện gì, tôi đi dọn bữa sáng giúp cô.”
Nói xong anh ta lập tức đi thẳng vào phòng bếp.
Hôm nay anh ta đến đây, ngoại trừ việc tặng điện thoại, còn có một nhiệm vụ khác, chính là bảo vệ Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo không tin tưởng người khác, cho nên mới bảo anh ta tự mình đến bảo vệ.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta đi vào phòng bếp, hàng chân mày thanh tú nhíu lại, anh ta là trợ lý của Long Tư Hạo, hiện tại Long Tư Hạo không chỉ là tổng giám đốc của TE, còn tiếp quản cả Hoắc thị, hẳn là rất bận!
Vậy nên Lạc Thụy thân là trợ lý của anh, cũng sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý!!
Nghĩ đến chuyện anh ta nói Long Tư Hạo vì tìm cô mà chưa từng được nghỉ ngơi, cô liền cảm thấy đau lòng.
Công ty bận rộn như vậy, vẫn tự tay làm bữa sáng cho cô, có thể tối qua anh cũng không ngủ.
Người đàn ông này khiến cô quá đau lòng, anh thật sự cho rằng thân thể mình là sắt đá sao?
Nhìn thấy Lạc Thụy đã dọn bữa sáng ra bàn, cô đi vào, cười nhìn anh ta nói: “Trợ lý Lạc, anh cũng ăn chung đi!!”
“Lê tiểu thư, tôi đã ăn rồi, cô ăn đi, tôi sẽ không quấy rầy cô, tôi ra phòng khách xem ti vi.”
Lạc Thụy nhướng mày, nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong đang định đi ra phòng khách, Lê Hiểu Mạn gọi anh ta lại.
“Trợ lý Lạc...”
Lạc Thụy xoay người nhìn về phía cô, hàng mi anh tuấn khẽ nhếch: “Lê tiểu thư còn có chuyện gì sao?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn về phía anh ta, khẽ nhíu hàng chân mày thanh tú: “Trợ lý Lạc, hiện tại Tư Hạo đang tiếp quản Hoắc thị, nhất định rất bận, vậy nên, trợ lý Lạc hiểu ý của tôi không?”
Ý của cô, dĩ nhiên Lạc Thụy biết, thế nhưng Long Tư Hạo bảo anh ta ở đây bảo vệ cô, anh ta không thể rời đi được, nên có chút khó xử nhìn cô: “Lê tiểu thư, tôi nói thật cô biết vậy!! Tổng giám đốc lo lắng cho cô, nên đã cố ý bảo tôi ở đây bảo vệ cô.”
Nghe vậy, lòng Lê Hiểu Mạn lại dấy lên ngàn tầng sóng biển, Long Tư Hạo luôn có thể khiến cô dễ dàng cảm động như thế.
Anh quan tâm đến cô, yêu cô, cưng chìu cô, lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, khiến cô hết lần này đến lần khác cảm nhận được sự hạnh phúc trước giờ chưa từng có.
Sao cô lại may mắn như thế, có thể được một người đàn ông ưu tú như thế cưng chìu, yêu thương, bảo vệ.
Vành mắt cô đỏ ửng, nước mắt trong suốt lập tức chảy ra, mỗi một việc anh làm, bất kể chuyện nhỏ hay lớn, đều khiến cô cực kỳ xúc động.
Cô ngước mắt nhìn về phía Lạc Thụy, giọng nói kiên: “Trợ lý Lạc, anh đến công ty giúp Tư Hạo đi!! Anh yên tâm, tôi không phải là một đứa trẻ nữa, tôi đã học được cách tự bảo vệ mình, vì Tư Hạo, vì bản thân mình, tôi sẽ không để người khác dễ dàng làm tổn thương mình, anh ấy bảo vệ tôi như thế, sẽ chỉ khiến tôi càng trở nên yếu đuối hơn thôi.”
Lạc Thụy nghe cô nói vậy, vẫn có chút khó xử nhìn cô: “Lê tiểu thư, nhưng mà tổng giám đốc...”
“Trợ lý Lạc, tin tưởng tôi, tôi sẽ không để người khác làm hại mình nữa, nếu như muốn trưởng thành, phải học cách tự bảo vệ mình, anh ấy bận rộn như thế, không thể cả đời lo lắng cho tôi được đúng không? Anh ấy không thể nào cứ bải vệ tôi như thế suốt đời được không phải sao? Hơn nữa, tôi cũng không thích bị người khác giám sát, như vậy rất không tự nhiên, anh đến công ty đi!!”
Vốn dĩ Lạc Thụy còn định nói gì đó, thế nhưng Lê Hiểu Mạn kiên trì bảo anh ta đến công ty, anh ta không thể làm gì khác hơn là rời khỏi đó.
Lê Hiểu Mạn nói thế, thật ra anh ta rất tán thành, tổng giám đốc của bọn họ không phải là người bình thường, nếu như Lê Hiểu Mạn muốn ở bên cạnh tổng giám đốc bọn họ, thật sự phải học được cách tự bảo vệ mình, bằng không, nhất định sẽ đem đến rất nhiều phiền phức cho tổng giám đốc bọn họ.
Sau khi trợ lý Lạc rời khỏi đó, Lê Hiểu Mạn ăn sáng xong, chuẩn bị vào phòng làm việc xem trả lời đề án Hàn Cẩn Hi đưa ra, chuông cửa vừa đúng lúc vang lên.
Cô khẽ nhíu mày, đi đến trước của phòng, nhìn qua mắt mèo, thấy người nhấn chuông thế mà lại là Sophie.
Không rõ sao cô ta lại đến đây, Lê Hiểu Mạn không có ý định mở cửa, đang muốn mặc kệ, Sophie ngoài cửa lại ấn chuông.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, lúc Sophie ấn chuông lần thứ ba, cô mới mở cửa phòng ra.
Sau khi Sophie thấy cô đã mở cửa, liền nở nụ cười dịu dàng với cô, giọng nói mềm mại êm tai: “Thật ngại quá, quấy rầy rồi, tôi đến để lấy đồ mình để quên.”
“Đồ cô để quên?” Lê Hiểu Mạn khẽ run, đôi mắt trong veo như nước hơi khó hiểu nhin cô ta: “Đồ của cô sao lại ở đây?”
Dứt lời, đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện hôm qua mình có phát hiện vài thứ không phải của cô trong tủ quần áo.
Lẽ nào mấy bộ quần áo đó là của Sophie?
Đột nhiên lòng cô trầm xuống, Sophie đến đây lúc nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.