Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 497: Cùng là người luân lạc nơi chân trời (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ở trong lòng anh ta, người cô này chính là mẹ ruột của anh ta, hôm nay bà chết không rõ ràng, thì sao mà anh ta có thể không thương tâm khổ sở?
“Mẹ...” Lê Hiểu Mạn được anh ta đỡ, sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, nước mắt đau buồn thấm ướt cả khuôn mặt, đôi mắt cô sưng đỏ, đôi môi tái nhợt không có chút máu bởi vì trong lòng quá mức bi thương khổ sở mà run rẩy, cả thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Từ hôm qua tới hôm nay, nước mắt của cô không ngừng rơi, cô đã khóc đến nỗi hôn mê một lần, hiện tại thân thể của cô đã hư nhược đi rất nhiều, toàn thân vô lực chỉ có thể dựa vào Lê Văn Bác đẻ chống đỡ.
Lê Văn Bác thấy cô khóc thương tâm như vậy, sợ cô lại té xỉu giống như hôm qua nữa, anh ta thấp giọng đau lòng an ủi: “Mạn Mạn, em đừng quá thương tâm, em còn đang mang thai.”
Long Tư Hạo đứng cách đó không xa thấy cô khóc lóc thương tâm được Lê Văn Bác đỡ, vẻ mặt của anh tràn đầy mất mát.
Vào lúc cô thương tâm nhất, người an ủi cô không phải là anh, mà là đàn ông khác, trái tim anh khẽ đau đớn.
Mặc dù ở trong lòng của cô Lê Văn Bác là người thân, thế nhưng anh biết, người đàn ông này và cô không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, hơn nữa anh ta còn yên lặng...
Lăng Hàn Dạ đứng ở bên cạnh anh thấy biểu tình bi thương mất mát của anh, anh ta lấy cùi chỏ chọc vào canh, hạ giọng nói: “Long thiếu, anh bị ngốc à? Anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Người phụ nữ của anh đang khóc thương tâm như vậy, anh không biết đi qua an ủi cô ấy sao?”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, rồi lại cau mày nhìn về phía Lăng Hàn Dạ, hiếm khi ngưng trọng nói: “Lăng thiếu, anh không biết, Lê tiểu thư và tổng giám đốc đã xảy ra chút chuyện, nếu bây giờ Lê tiểu thư nhìn thấy tổng giám đốc, nói không chừng sẽ còn khóc càng thương tâm hơn, bây giờ tổng giám đốc đi an ủi cô ấy, không phải là hành động sáng suốt.”
Lăng Hàn Dạ khẽ giật giật khóe môi: “Cái gì mà hành động sáng suốt? Cậu cho là đang rút thăm à! Tôi nói này, rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào? Các cậu có thể nói cho tôi biết hay không? Sao mẹ của Lê tiểu thư lại đột nhiên bị bệnh qua đời? Gần đây đã phát sinh chuyện gì?”
Bởi vì mấy ngày gần đây anh ta rất ít khi tụ tập với Long Tư Hạo, vì vậy anh ta không biết gì cả.
Lạc Thụy cau mày liếc nhìn Lăng Hàn Dạ, khẽ thở dài: “Haizzzz! Lăng thiếu, cái chết của mẹ Lê tiểu thư có chút quan hệ với tổng giám đốc, Lê tiểu thư và tổng giám đốc có chút hiểu lầm, anh hiểu chưa?”
Lăng Hàn Dạ nghe vậy, anh ta nheo mắt lại nhìn về phía Long Tư Hạo: “Haizzzzz! Long thiếu, thì ra cả tôi và anh đều là người luân lạc nơi chân trời à! Đừng buồn nữa, có đôi khi cũng khó tránh khỏi hiểu lầm.”
Lúc anh ta nói xong câu cuối cùng này, ánh mắt dần phai nhạt xuống, đôi mắt anh ta thoáng mất mát, biểu tình tà mị trên khuôn mặt tuấn mỹ của dĩ vãng cũng bị thay thế bằng biểu tình thâm thúy làm người ta suy nghĩ không ra.
Lạc Thụy nhanh mắt thấy vẻ mặt của Lăng Hàn Dạ đột nhiên ảm đạm xuống, anh ta híp mắt lại, tò mò hỏi: “Lăng thiếu, chẳng lẽ anh đang thất tình hả?”
Lăng Hàn Dạ che giấu mất mát và ảm đạm trong mắt xuống, anh ta lập tức nở nụ cười quyến rũ, hài hước nói: “Lạc Thụy, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, sao mà tôi có thể thất tình được? Cho tới bây giờ chỉ có tôi bỏ rơi phụ nữ, chứ làm gì có người phụ nữ nào dám bỏ rơi tôi? Trên đời này, thứ mà tôi không thiếu nhất chính là phụ nữ.”
Thấy anh ta trả lời cứng rắn như vậy, Lạc Thụy nhíu mày lại, anh ta nheo mắt lại nhìn anh ta: “Phải phải, anh là thái tử gia của tập đoàn Lăng thị, Lăng Hàn Dạ phong lưu tà thiếu, ai dám bỏ rơi anh chứ? Phụ nữ muốn leo lên giường anh nhiều vô số kể, dĩ nhiên là anh không thiếu phụ nữ, vì vậy, nếu có thật sự thất tình, thì cũng không có gì, cũ không đi thì mới không đến.”
Lăng Hàn Dạ khẽ cắn môi dưới, mất mát trong mắt anh càng sâu đậm thêm, anh ta không thiếu những người phụ nữ khác, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta chỉ thiếu người phụ nữ chết bầm đối nghịch với anh ta đó.
Người phụ nữ chết bầm đáng chết, lại chơi trò mất tích với anh ta, tốt nhất là cô nên cầu nguyện anh ta nhanh tìm được cô đi, nếu không, anh ta sẽ để cho cô sống càng khó chịu hơn so với chết.
Tro cốt của Lê Tố Phương đã được an táng và phong huyệt, sau khi lập bia mộ xong, nghi thức tiếp theo là thân bằng cố hữu tới dâng vòng hoa và phúng viếng.
Người ở đây đều tự ý thức dâng bó hoa, vòng hoa đặt ở trước mộ Lê Tố Phương, rồi cúi đầu khom người chắp tay.
Hoắc Nghiệp Hoành là người có bối phận và lớn tuổi nhất ở trong đám tang, vì vậy ông ta là người đầu tiên dâng vòng hoa lên, lúc đi đến bên cạnh Lê Hiểu Mạn, ông ta nói mấy câu an ủi cô.
Mấy thân bằng cố hữu phía sau không thân quen với Lê Hiểu Mạn lắm cũng đều nói mấy câu nén bi thương với cô.
Cô vẫn được Lê Văn Bác đỡ, đôi mắt sưng đỏ không ngừng chày nước mắt.
Người mẹ thân yêu nhất của cô đã không còn, sao mà cô có thể không buồn cho được?
Hoắc Vân Hy ôm một bó hoa cúc trắng tới, thấy Lê Hiểu Mạn khóc bi thương, cả người đều đã gầy đi một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nhợt nhạt, trong lòng anh ta cực kỳ thương cảm.
Anh ta đi tới trước mặt cô, đau lòng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Mạn Mạn, người chết không thể sống lại, nén bi thương.”
Anh ta không ngờ rằng một người tốt như Lê Tố Phương lại đột nhiên bị bệnh qua đời, điều này khiến cho trong lòng người đã từng làm con rể của bà như anh ta rất thương cảm.
Ở trong lòng anh ta, người cô này chính là mẹ ruột của anh ta, hôm nay bà chết không rõ ràng, thì sao mà anh ta có thể không thương tâm khổ sở?
“Mẹ...” Lê Hiểu Mạn được anh ta đỡ, sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, nước mắt đau buồn thấm ướt cả khuôn mặt, đôi mắt cô sưng đỏ, đôi môi tái nhợt không có chút máu bởi vì trong lòng quá mức bi thương khổ sở mà run rẩy, cả thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Từ hôm qua tới hôm nay, nước mắt của cô không ngừng rơi, cô đã khóc đến nỗi hôn mê một lần, hiện tại thân thể của cô đã hư nhược đi rất nhiều, toàn thân vô lực chỉ có thể dựa vào Lê Văn Bác đẻ chống đỡ.
Lê Văn Bác thấy cô khóc thương tâm như vậy, sợ cô lại té xỉu giống như hôm qua nữa, anh ta thấp giọng đau lòng an ủi: “Mạn Mạn, em đừng quá thương tâm, em còn đang mang thai.”
Long Tư Hạo đứng cách đó không xa thấy cô khóc lóc thương tâm được Lê Văn Bác đỡ, vẻ mặt của anh tràn đầy mất mát.
Vào lúc cô thương tâm nhất, người an ủi cô không phải là anh, mà là đàn ông khác, trái tim anh khẽ đau đớn.
Mặc dù ở trong lòng của cô Lê Văn Bác là người thân, thế nhưng anh biết, người đàn ông này và cô không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, hơn nữa anh ta còn yên lặng...
Lăng Hàn Dạ đứng ở bên cạnh anh thấy biểu tình bi thương mất mát của anh, anh ta lấy cùi chỏ chọc vào canh, hạ giọng nói: “Long thiếu, anh bị ngốc à? Anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Người phụ nữ của anh đang khóc thương tâm như vậy, anh không biết đi qua an ủi cô ấy sao?”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, rồi lại cau mày nhìn về phía Lăng Hàn Dạ, hiếm khi ngưng trọng nói: “Lăng thiếu, anh không biết, Lê tiểu thư và tổng giám đốc đã xảy ra chút chuyện, nếu bây giờ Lê tiểu thư nhìn thấy tổng giám đốc, nói không chừng sẽ còn khóc càng thương tâm hơn, bây giờ tổng giám đốc đi an ủi cô ấy, không phải là hành động sáng suốt.”
Lăng Hàn Dạ khẽ giật giật khóe môi: “Cái gì mà hành động sáng suốt? Cậu cho là đang rút thăm à! Tôi nói này, rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào? Các cậu có thể nói cho tôi biết hay không? Sao mẹ của Lê tiểu thư lại đột nhiên bị bệnh qua đời? Gần đây đã phát sinh chuyện gì?”
Bởi vì mấy ngày gần đây anh ta rất ít khi tụ tập với Long Tư Hạo, vì vậy anh ta không biết gì cả.
Lạc Thụy cau mày liếc nhìn Lăng Hàn Dạ, khẽ thở dài: “Haizzzz! Lăng thiếu, cái chết của mẹ Lê tiểu thư có chút quan hệ với tổng giám đốc, Lê tiểu thư và tổng giám đốc có chút hiểu lầm, anh hiểu chưa?”
Lăng Hàn Dạ nghe vậy, anh ta nheo mắt lại nhìn về phía Long Tư Hạo: “Haizzzzz! Long thiếu, thì ra cả tôi và anh đều là người luân lạc nơi chân trời à! Đừng buồn nữa, có đôi khi cũng khó tránh khỏi hiểu lầm.”
Lúc anh ta nói xong câu cuối cùng này, ánh mắt dần phai nhạt xuống, đôi mắt anh ta thoáng mất mát, biểu tình tà mị trên khuôn mặt tuấn mỹ của dĩ vãng cũng bị thay thế bằng biểu tình thâm thúy làm người ta suy nghĩ không ra.
Lạc Thụy nhanh mắt thấy vẻ mặt của Lăng Hàn Dạ đột nhiên ảm đạm xuống, anh ta híp mắt lại, tò mò hỏi: “Lăng thiếu, chẳng lẽ anh đang thất tình hả?”
Lăng Hàn Dạ che giấu mất mát và ảm đạm trong mắt xuống, anh ta lập tức nở nụ cười quyến rũ, hài hước nói: “Lạc Thụy, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, sao mà tôi có thể thất tình được? Cho tới bây giờ chỉ có tôi bỏ rơi phụ nữ, chứ làm gì có người phụ nữ nào dám bỏ rơi tôi? Trên đời này, thứ mà tôi không thiếu nhất chính là phụ nữ.”
Thấy anh ta trả lời cứng rắn như vậy, Lạc Thụy nhíu mày lại, anh ta nheo mắt lại nhìn anh ta: “Phải phải, anh là thái tử gia của tập đoàn Lăng thị, Lăng Hàn Dạ phong lưu tà thiếu, ai dám bỏ rơi anh chứ? Phụ nữ muốn leo lên giường anh nhiều vô số kể, dĩ nhiên là anh không thiếu phụ nữ, vì vậy, nếu có thật sự thất tình, thì cũng không có gì, cũ không đi thì mới không đến.”
Lăng Hàn Dạ khẽ cắn môi dưới, mất mát trong mắt anh càng sâu đậm thêm, anh ta không thiếu những người phụ nữ khác, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta chỉ thiếu người phụ nữ chết bầm đối nghịch với anh ta đó.
Người phụ nữ chết bầm đáng chết, lại chơi trò mất tích với anh ta, tốt nhất là cô nên cầu nguyện anh ta nhanh tìm được cô đi, nếu không, anh ta sẽ để cho cô sống càng khó chịu hơn so với chết.
Tro cốt của Lê Tố Phương đã được an táng và phong huyệt, sau khi lập bia mộ xong, nghi thức tiếp theo là thân bằng cố hữu tới dâng vòng hoa và phúng viếng.
Người ở đây đều tự ý thức dâng bó hoa, vòng hoa đặt ở trước mộ Lê Tố Phương, rồi cúi đầu khom người chắp tay.
Hoắc Nghiệp Hoành là người có bối phận và lớn tuổi nhất ở trong đám tang, vì vậy ông ta là người đầu tiên dâng vòng hoa lên, lúc đi đến bên cạnh Lê Hiểu Mạn, ông ta nói mấy câu an ủi cô.
Mấy thân bằng cố hữu phía sau không thân quen với Lê Hiểu Mạn lắm cũng đều nói mấy câu nén bi thương với cô.
Cô vẫn được Lê Văn Bác đỡ, đôi mắt sưng đỏ không ngừng chày nước mắt.
Người mẹ thân yêu nhất của cô đã không còn, sao mà cô có thể không buồn cho được?
Hoắc Vân Hy ôm một bó hoa cúc trắng tới, thấy Lê Hiểu Mạn khóc bi thương, cả người đều đã gầy đi một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nhợt nhạt, trong lòng anh ta cực kỳ thương cảm.
Anh ta đi tới trước mặt cô, đau lòng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Mạn Mạn, người chết không thể sống lại, nén bi thương.”
Anh ta không ngờ rằng một người tốt như Lê Tố Phương lại đột nhiên bị bệnh qua đời, điều này khiến cho trong lòng người đã từng làm con rể của bà như anh ta rất thương cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.