Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 608: Cùng nhau đùa giỡn nhưng không đùa được anh (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe xong lời Long Tư Hạo nói, Lê Hiểu Mạn nheo mắt lạnh lùng nhìn đồ ăn dưới đất, hai tay xiết chặt, chẳng trách nay cô thấy đồ ăn cứ quái quái thế nào, sao lại có nhiều tỏi như vậy, chẳng trách nữ hầu lại cho cô xem thực đơn, hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy.
Nhưng người giăng bẫy là ai?
Mục đích của hắn ta là gì? Để Long Tư Hạo hiểu lầm cô không muốn mang thai con anh, ly gián quan hệ của bọn họ?
Trầm mặc hồi lâu, cô nâng mắt nhìn Long Tư Hạo, hơi nhíu mày: “Trước kia tôi không biết, nhưng giờ biết rồi.”
Long Tư Hạo nghe cô nói vậy, híp mắt nhìn cô chằm chằm, khẽ nhíu mày: “Mấy món tránh thai này không phải em bảo nhà bếp làm?”
Vừa rồi anh hất đổ đồ ăn, trong lòng Lê Hiểu Mạn đương nhiên sẽ khó chịu, cô quay mặt đi, giận dỗi như trẻ con: “Không phải tôi.”
Nhìn bộ dạng tức giận của cô, đôi mắt Long Tư Hạo đầy ý cười, ánh mắt như hòa cố ý nói: “Em không muốn mang thai con của anh vậy anh muốn là được rồi, em không muốn sinh con cho anh vậy thì anh càng muốn em sinh liên tục.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn mới nhìn anh đỏ mặt: “Long Tư Hạo, anh cho em là heo sao?”
Long Tư Hạo cố ý làm vẻ ngạc nhiên hỏi ngược: “Chẳng lẽ em không phải sao?”
“Anh… Long Tư Hạo… anh thật xấu xa…” ánh mắt Lê Hiểu Mạn tức giận trừng anh sau đó nâng gối thúc về phía anh.
Long Tư Hạo vững vàng bắt lấy đầu gối cô thả xuống sau đó dịu dàng nhìn cô, đôi mắt hiện lên sự đau lòng: “Hôm nay nghỉ mộ ngày đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Chữ ‘nghỉ’ trong lời nói của anh Lê Hiểu Mạn đương nhiên hiểu.
Cô kinh ngạc nhìn anh, sau đó nhắm mắt ngủ, liên tục bị anh lăn qua lăn lại hai người quả thật cô rất mệt.
Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng hồi phục thể lực.
Sau khi cô ngủ anh cũng nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng mới cúp mắt nhìn cô, nói rất nhiều lời.
“Hiểu Hiểu, rốt cuộc anh phải làm sao mới có thể tìm về hạnh phúc và ngọt ngào đã mất đi của chúng ta? Anh có thể vứt bỏ tất cả vì sao em không thể chứ?”
“Năm năm trước là anh không đúng, anh không nên tổn thương em như vậy, không nên nói những lời vô tình đó, nếu không phải không biết mình sống không được bao lâu nữa thì anh sẽ không rời khỏi em, nói cho cùng thì anh không nên trách em ở cùng người đàn ông khác, không nên trách em sinh con với người đàn ông khác, nếu anh khonogbuonog tay sao em có thể ở một chỗ với người đàn ông khác? Hôm nay anh phải chịu tất cả đều là đáng, là anh phụ lòng em, là anh đẩy em cho người đàn ông khác.”
“Hiểu Hiểu, em còn có thể tha thứ cho lỗi lầm của anh sao? Chúng ta dứt bỏ tất cả bắt đầu lại lần nữa có được không?”
“Không phải chúng ta không thể quay về mà là em không muốn trở về, mặc kệ bề ngoài chúng ta thay đổi như thế nào, nhưng linh hồn chúng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi, anh vẫn còn yêu em, em vẫn là Lê Hiểu Mạn mà anh yêu, chỉ cần em nguyện ý, nhất định chúng ta có thể hạnh phúc.”
...
Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm rất nhiều lời bên tai cô như muốn dùng hết những lời muốn nói mà năm năm qua không có cơ hội, anh nói rất lâu.
Bên tai vang lên âm thanh dịu dàng quen thuộc, Lê Hiểu Mạn mơ màng không biết là mơ hay thật nên dần dần ngủ mất.
Trong mơ cô mơ thấy Long Tư Hạo, tiểu Nghiên Nghiên, còn có cả cô, cả nhà bọn họ hạnh phúc sống cùng nhau.
Trong mơ cô hạnh phúc mà bật khóc, lúc tỉnh lại thì đã là giữa trưa, khóe mắt cô còn dính nước mắt, gối đầu cũng ướt một mảng lớn.
Long Tư Hạo không ở bên cạnh cô, cô tình lại mở mắt ra thì nhìn thẳng lên trần nhà trong phòng ngủ xa hoa, trong đầu còn hồi tưởng lại giống mộng một nhà ba người bọn họ hạnh phúc tối qua.
Hình ảnh hạnh phúc như thế cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng.
Nước mắt bi thương lại không khống chế nổi từ khóe mắt chảy xuống.
Cô cắn chặt môi nhắm chặt mắt không để mình khóc ra thành tiếng.
Lúc cô bi thương thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên tai.
Biết là Long Tư Hạo, cô đưa tay lau nước mắt sau đó lại nhắm mắt giả vờ ngủ.
Long Tư Hạo nhấc chân đến bên cạnh cô, nhìn vào gối đầu của cô thấy ướt một mảng, anh đưa tay xoa mặt cô,mím môi nói: “Hiểu Hiểu, có phải rời khỏi nơi này em mới vui vẻ hay không?”
Giọng nói hôm nay của anh dịu dàng hơn nhiều, Lê Hiểu Mạn từ từ mở mắt ra, nhìn vào mắt anh một hồi mới bĩu môi: “Em đang nghĩ anh để em rời khỏi nơi này sao?”
“Sẽ không.” Long Tư Hạo không hề do dự mà kiên định nói.
Lê Hiểu Mạn rũ mắt: “Nếu như vậy anh hỏi thế còn có ý nghĩa gì chứ?”
Long Tư Hạo không đáp cô mà cúi người ôm ngang cô lên: “Anh ôm em đi rửa mắt chảu đầu, lát nữa xuống nhà ăn trưa.”
Từ lúc bị anh mang tới biệt thự, cô đã bị anh lăn qua lăn lại không ngừng, cho dù hôm nay nghỉ ngơi một ngày rồi, nhưng sức cô còn chưa hồi phục lại, cô chẳng còn sức mà ngăn cản anh.
Dù có sức ngăn cũng ngăn không được anh.
Hôm nay cô không ngăn lại, cứ thể để anh ôm cô đi rửa mặt chải đầu, cô để cho anh ôm, tùy anh hầu hạ cô rửa mặt.
Anh nhẹ nhàng rửa mặt cho cô, chải đầu, thay quần áo cho cô, cô không nhịn được nhớ tới năm năm trước vui vẻ sống cùng anh.
Hốc mắt không nhịn được đỏ lên suýt chút nữa nước mắt lại tuôn rơi.
Nghe xong lời Long Tư Hạo nói, Lê Hiểu Mạn nheo mắt lạnh lùng nhìn đồ ăn dưới đất, hai tay xiết chặt, chẳng trách nay cô thấy đồ ăn cứ quái quái thế nào, sao lại có nhiều tỏi như vậy, chẳng trách nữ hầu lại cho cô xem thực đơn, hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy.
Nhưng người giăng bẫy là ai?
Mục đích của hắn ta là gì? Để Long Tư Hạo hiểu lầm cô không muốn mang thai con anh, ly gián quan hệ của bọn họ?
Trầm mặc hồi lâu, cô nâng mắt nhìn Long Tư Hạo, hơi nhíu mày: “Trước kia tôi không biết, nhưng giờ biết rồi.”
Long Tư Hạo nghe cô nói vậy, híp mắt nhìn cô chằm chằm, khẽ nhíu mày: “Mấy món tránh thai này không phải em bảo nhà bếp làm?”
Vừa rồi anh hất đổ đồ ăn, trong lòng Lê Hiểu Mạn đương nhiên sẽ khó chịu, cô quay mặt đi, giận dỗi như trẻ con: “Không phải tôi.”
Nhìn bộ dạng tức giận của cô, đôi mắt Long Tư Hạo đầy ý cười, ánh mắt như hòa cố ý nói: “Em không muốn mang thai con của anh vậy anh muốn là được rồi, em không muốn sinh con cho anh vậy thì anh càng muốn em sinh liên tục.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn mới nhìn anh đỏ mặt: “Long Tư Hạo, anh cho em là heo sao?”
Long Tư Hạo cố ý làm vẻ ngạc nhiên hỏi ngược: “Chẳng lẽ em không phải sao?”
“Anh… Long Tư Hạo… anh thật xấu xa…” ánh mắt Lê Hiểu Mạn tức giận trừng anh sau đó nâng gối thúc về phía anh.
Long Tư Hạo vững vàng bắt lấy đầu gối cô thả xuống sau đó dịu dàng nhìn cô, đôi mắt hiện lên sự đau lòng: “Hôm nay nghỉ mộ ngày đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Chữ ‘nghỉ’ trong lời nói của anh Lê Hiểu Mạn đương nhiên hiểu.
Cô kinh ngạc nhìn anh, sau đó nhắm mắt ngủ, liên tục bị anh lăn qua lăn lại hai người quả thật cô rất mệt.
Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng hồi phục thể lực.
Sau khi cô ngủ anh cũng nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng mới cúp mắt nhìn cô, nói rất nhiều lời.
“Hiểu Hiểu, rốt cuộc anh phải làm sao mới có thể tìm về hạnh phúc và ngọt ngào đã mất đi của chúng ta? Anh có thể vứt bỏ tất cả vì sao em không thể chứ?”
“Năm năm trước là anh không đúng, anh không nên tổn thương em như vậy, không nên nói những lời vô tình đó, nếu không phải không biết mình sống không được bao lâu nữa thì anh sẽ không rời khỏi em, nói cho cùng thì anh không nên trách em ở cùng người đàn ông khác, không nên trách em sinh con với người đàn ông khác, nếu anh khonogbuonog tay sao em có thể ở một chỗ với người đàn ông khác? Hôm nay anh phải chịu tất cả đều là đáng, là anh phụ lòng em, là anh đẩy em cho người đàn ông khác.”
“Hiểu Hiểu, em còn có thể tha thứ cho lỗi lầm của anh sao? Chúng ta dứt bỏ tất cả bắt đầu lại lần nữa có được không?”
“Không phải chúng ta không thể quay về mà là em không muốn trở về, mặc kệ bề ngoài chúng ta thay đổi như thế nào, nhưng linh hồn chúng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi, anh vẫn còn yêu em, em vẫn là Lê Hiểu Mạn mà anh yêu, chỉ cần em nguyện ý, nhất định chúng ta có thể hạnh phúc.”
...
Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm rất nhiều lời bên tai cô như muốn dùng hết những lời muốn nói mà năm năm qua không có cơ hội, anh nói rất lâu.
Bên tai vang lên âm thanh dịu dàng quen thuộc, Lê Hiểu Mạn mơ màng không biết là mơ hay thật nên dần dần ngủ mất.
Trong mơ cô mơ thấy Long Tư Hạo, tiểu Nghiên Nghiên, còn có cả cô, cả nhà bọn họ hạnh phúc sống cùng nhau.
Trong mơ cô hạnh phúc mà bật khóc, lúc tỉnh lại thì đã là giữa trưa, khóe mắt cô còn dính nước mắt, gối đầu cũng ướt một mảng lớn.
Long Tư Hạo không ở bên cạnh cô, cô tình lại mở mắt ra thì nhìn thẳng lên trần nhà trong phòng ngủ xa hoa, trong đầu còn hồi tưởng lại giống mộng một nhà ba người bọn họ hạnh phúc tối qua.
Hình ảnh hạnh phúc như thế cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng.
Nước mắt bi thương lại không khống chế nổi từ khóe mắt chảy xuống.
Cô cắn chặt môi nhắm chặt mắt không để mình khóc ra thành tiếng.
Lúc cô bi thương thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên tai.
Biết là Long Tư Hạo, cô đưa tay lau nước mắt sau đó lại nhắm mắt giả vờ ngủ.
Long Tư Hạo nhấc chân đến bên cạnh cô, nhìn vào gối đầu của cô thấy ướt một mảng, anh đưa tay xoa mặt cô,mím môi nói: “Hiểu Hiểu, có phải rời khỏi nơi này em mới vui vẻ hay không?”
Giọng nói hôm nay của anh dịu dàng hơn nhiều, Lê Hiểu Mạn từ từ mở mắt ra, nhìn vào mắt anh một hồi mới bĩu môi: “Em đang nghĩ anh để em rời khỏi nơi này sao?”
“Sẽ không.” Long Tư Hạo không hề do dự mà kiên định nói.
Lê Hiểu Mạn rũ mắt: “Nếu như vậy anh hỏi thế còn có ý nghĩa gì chứ?”
Long Tư Hạo không đáp cô mà cúi người ôm ngang cô lên: “Anh ôm em đi rửa mắt chảu đầu, lát nữa xuống nhà ăn trưa.”
Từ lúc bị anh mang tới biệt thự, cô đã bị anh lăn qua lăn lại không ngừng, cho dù hôm nay nghỉ ngơi một ngày rồi, nhưng sức cô còn chưa hồi phục lại, cô chẳng còn sức mà ngăn cản anh.
Dù có sức ngăn cũng ngăn không được anh.
Hôm nay cô không ngăn lại, cứ thể để anh ôm cô đi rửa mặt chải đầu, cô để cho anh ôm, tùy anh hầu hạ cô rửa mặt.
Anh nhẹ nhàng rửa mặt cho cô, chải đầu, thay quần áo cho cô, cô không nhịn được nhớ tới năm năm trước vui vẻ sống cùng anh.
Hốc mắt không nhịn được đỏ lên suýt chút nữa nước mắt lại tuôn rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.