Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 816: Đẻ thường hay là đẻ mổ? (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt của Long Tư Hạo dần trở nên thâm thúy, trong lòng không bởi vì cô ta thổ lộ tiếng lòng mà kích thích chút gợn sóng nào, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ vén tóc cô ta, khẽ nở nụ cười sâu không lường được: “Vậy cô nói cho tôi biết, Allen là đẻ thường hay là đẻ mổ (c-section)?”
Động tác của anh ta cực kỳ dịu dàng, Sophie hơi thụ sủng nhược kinh, cô ta khẽ giật mình nhìn anh: “Vâng... đẻ... đẻ thường.”
Long Tư Hạo nhìn cô ta chăm chú: “Cô chắc chắn.”
Sophie gật đầu: “Là đẻ thường.”
“Được.” Long Tư Hạo hơi cong môi dưới, thâm trầm liếc nhìn cô ta: “Người áo đen đột nhiên tập kích tôi ngày hôm đó là ai ?”
Chuyện anh hỏi chính là chuyện ngày hôm đó lúc anh đến Hồng Hoa Uyển, người thần bí tập kích sau lưng anh là ai.
Sophie thấy anh hỏi tới người thần bí, cô ta chớp mắt liên hồi, cúi đầu xuống nói: “Tư Hạo, em không nhận biết người kia.”
Long Tư Hạo ngầm thâm ý nhìn cô ta: “Cô và anh ta là một cùng phe, sao cô lại không nhận biết anh ta? Anh ta giúp cô mang Allen về từ nhà của Dạ Hàn?”
Sophie vẫn luôn cúi đầu, cô ta đang suy nghĩ phải giải thích với anh thế nào.
“Sophie.”
Giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo bay vào trong tai cô ta, không mang theo sự lạnh lẽo, hơn nữa còn gọi tên tiếng anh của cô ta, điều này không khỏi khiến Sophie nhớ lại khoảng thời gian lúc bọn họ ở gia tộc Knox, anh luôn gọi tên tiếng Anh của cô ta, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh vẫn gọi cô ta là Sophie, nhưng giọng điệu đã trở nên lạnh lùng hơn.
Sophie nâng tầm mắt lên, đối diện với ánh mắt tràn đầy thất vọng của anh.
Long Tư Hạo đặt hai tay lên đầu vai của của cô ta lần nữa, đôi mắt u tối như bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào cô ta: “Tôi muốn nghe nói thật.”
Sophie cúi đầu xuống suy nghĩ kỹ lại, rồi mới lên tiếng: “Tư Hạo, em nói thật, em thật sự không nhận biết người kia, mỗi lần anh ta xuất hiện cũng sẽ đều mang mặt nạ ma quái, em cũng không biết tại sao anh ta lại giúp em, có rất nhiều chuyện đều là anh ta dạy em phải làm thế nào, nhưng em thật không biết anh ta là ai.”
Long Tư Hạo nhìn cô ta thật sâu, thấy lúc cô ta nói những lời này không giống như là đang nói láo, anh hơi cụp mi mắt xuống: “Tôi cần phải trở về.”
Nghe thấy anh nói phải đi về, Sophie buồn bã nhìn anh: “Anh không ở lại bồi Allen sao?”
Long Tư Hạo không đáp lại cô ta, mà xoay người đi thẳng ra khỏi phòng của cô ta.
Sophie thấy anh rời khỏi phòng, trong lòng đã không còn kinh hoảng như vừa nãy nữa, cô ta không ngờ rằng Long Tư Hạo sẽ bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là anh có tin lời của cô ta nói hay không?
Cô ta đi ra ngoài, thấy Long Tư Hạo vẫn chưa rời đi, mà đi vào phòng của tiểu Long Dập.
Tiểu Long Dập đang đọc một quyển sách dành cho thiếu nhi, thấy Long Tư Hạo đi vào, bé đặt sách xuống, đứng lên rồi mỉm cười nhìn anh: “Daddy.”
Long Tư Hạo đến gần tiểu Long Dập, rồi ngồi xuống ở bên cạnh bé: “Allen, tại sao con không nói thật với cha chuyện con bị người ta uy hiếp ở nhà chú Lăng?”
“Con...” Tiểu Long Dập cúi đầu nhỏ xuống: “Con xin lỗi.”
Thấy tiểu Long Dập nhận sai, Long Tư Hạo không hề muốn trách cứ bé, anh dịu dàng nhìn bé, đưa tay ra sờ đầu nhỏ của bé: “Sau này không được phép không nói thật với cha nữa, con muốn trở về với cha không?”
Tiểu Long Dập ngước mắt lên nhìn anh, bé khẽ lắc lắc đầu nhỏ, thần sắc kiên định: “Daddy, con tạm thời không muốn trở về với cha, con muốn ở nơi này.”
Long Tư Hạo nghi hoặc nhìn bé: “Tại sao?”
Tiểu Long Dập dò xét hỏi: “Con có thể tạm thời không nói cho cha biết nguyên nhân không?”
Long Tư Hạo chăm chú nhìn tiểu Long Dập, sau khi nhìn bé chăm chú một lúc lâu, anh mới cong môi cười nói: “Được, cha sẽ tôn trọng quyết định của Allen, tuy nhiên, cha sẽ không để cho con đợi ở chỗ này quá lâu đâu, vậy cha trở về đây.”
“Vâng.” Tiểu Long Dập mỉm cười chào tạm biệt anh: “Daddy đi thong thả.”
Long Tư Hạo tự nhận là mình có thể nhìn thấu được tâm tư của rất nhiều người, nhưng anh lại nhìn không thấu được tâm tư của tiểu Long Dập, anh không không nghĩ ra lý do mà bé không trở về với anh là gì.
Nhưng bé không nói, anh cũng không ép hỏi, anh cảm thấy tuy bé còn nhỏ tuổi, nhưng cách làm việc đã rất có chừng mực.
Long Tư Hạo xuống phòng khách dưới tầng nói mấy câu nói với Thẩm Thi Vi, rồi rời đi.
Sau khi Long Tư Hạo rời đi, Thẩm Thi Vi ngồi ở trên ghế sa lon trong đại sảnh để suy nghĩ về mọi chuyện, rồi bà mới đi lên tầng, trực tiếp đi đến phòng của tiểu Long Dập.
Sophie cũng đang ở trong phòng của tiểu Long Dập, cô ta đang khom người hỏi tiểu Long Dập cái gì đó, thấy Thẩm Thi Vi đi vào, cô ta vội đứng lên không hỏi gì nữa.
Ánh mắt của Long Tư Hạo dần trở nên thâm thúy, trong lòng không bởi vì cô ta thổ lộ tiếng lòng mà kích thích chút gợn sóng nào, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ vén tóc cô ta, khẽ nở nụ cười sâu không lường được: “Vậy cô nói cho tôi biết, Allen là đẻ thường hay là đẻ mổ (c-section)?”
Động tác của anh ta cực kỳ dịu dàng, Sophie hơi thụ sủng nhược kinh, cô ta khẽ giật mình nhìn anh: “Vâng... đẻ... đẻ thường.”
Long Tư Hạo nhìn cô ta chăm chú: “Cô chắc chắn.”
Sophie gật đầu: “Là đẻ thường.”
“Được.” Long Tư Hạo hơi cong môi dưới, thâm trầm liếc nhìn cô ta: “Người áo đen đột nhiên tập kích tôi ngày hôm đó là ai ?”
Chuyện anh hỏi chính là chuyện ngày hôm đó lúc anh đến Hồng Hoa Uyển, người thần bí tập kích sau lưng anh là ai.
Sophie thấy anh hỏi tới người thần bí, cô ta chớp mắt liên hồi, cúi đầu xuống nói: “Tư Hạo, em không nhận biết người kia.”
Long Tư Hạo ngầm thâm ý nhìn cô ta: “Cô và anh ta là một cùng phe, sao cô lại không nhận biết anh ta? Anh ta giúp cô mang Allen về từ nhà của Dạ Hàn?”
Sophie vẫn luôn cúi đầu, cô ta đang suy nghĩ phải giải thích với anh thế nào.
“Sophie.”
Giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo bay vào trong tai cô ta, không mang theo sự lạnh lẽo, hơn nữa còn gọi tên tiếng anh của cô ta, điều này không khỏi khiến Sophie nhớ lại khoảng thời gian lúc bọn họ ở gia tộc Knox, anh luôn gọi tên tiếng Anh của cô ta, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh vẫn gọi cô ta là Sophie, nhưng giọng điệu đã trở nên lạnh lùng hơn.
Sophie nâng tầm mắt lên, đối diện với ánh mắt tràn đầy thất vọng của anh.
Long Tư Hạo đặt hai tay lên đầu vai của của cô ta lần nữa, đôi mắt u tối như bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào cô ta: “Tôi muốn nghe nói thật.”
Sophie cúi đầu xuống suy nghĩ kỹ lại, rồi mới lên tiếng: “Tư Hạo, em nói thật, em thật sự không nhận biết người kia, mỗi lần anh ta xuất hiện cũng sẽ đều mang mặt nạ ma quái, em cũng không biết tại sao anh ta lại giúp em, có rất nhiều chuyện đều là anh ta dạy em phải làm thế nào, nhưng em thật không biết anh ta là ai.”
Long Tư Hạo nhìn cô ta thật sâu, thấy lúc cô ta nói những lời này không giống như là đang nói láo, anh hơi cụp mi mắt xuống: “Tôi cần phải trở về.”
Nghe thấy anh nói phải đi về, Sophie buồn bã nhìn anh: “Anh không ở lại bồi Allen sao?”
Long Tư Hạo không đáp lại cô ta, mà xoay người đi thẳng ra khỏi phòng của cô ta.
Sophie thấy anh rời khỏi phòng, trong lòng đã không còn kinh hoảng như vừa nãy nữa, cô ta không ngờ rằng Long Tư Hạo sẽ bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là anh có tin lời của cô ta nói hay không?
Cô ta đi ra ngoài, thấy Long Tư Hạo vẫn chưa rời đi, mà đi vào phòng của tiểu Long Dập.
Tiểu Long Dập đang đọc một quyển sách dành cho thiếu nhi, thấy Long Tư Hạo đi vào, bé đặt sách xuống, đứng lên rồi mỉm cười nhìn anh: “Daddy.”
Long Tư Hạo đến gần tiểu Long Dập, rồi ngồi xuống ở bên cạnh bé: “Allen, tại sao con không nói thật với cha chuyện con bị người ta uy hiếp ở nhà chú Lăng?”
“Con...” Tiểu Long Dập cúi đầu nhỏ xuống: “Con xin lỗi.”
Thấy tiểu Long Dập nhận sai, Long Tư Hạo không hề muốn trách cứ bé, anh dịu dàng nhìn bé, đưa tay ra sờ đầu nhỏ của bé: “Sau này không được phép không nói thật với cha nữa, con muốn trở về với cha không?”
Tiểu Long Dập ngước mắt lên nhìn anh, bé khẽ lắc lắc đầu nhỏ, thần sắc kiên định: “Daddy, con tạm thời không muốn trở về với cha, con muốn ở nơi này.”
Long Tư Hạo nghi hoặc nhìn bé: “Tại sao?”
Tiểu Long Dập dò xét hỏi: “Con có thể tạm thời không nói cho cha biết nguyên nhân không?”
Long Tư Hạo chăm chú nhìn tiểu Long Dập, sau khi nhìn bé chăm chú một lúc lâu, anh mới cong môi cười nói: “Được, cha sẽ tôn trọng quyết định của Allen, tuy nhiên, cha sẽ không để cho con đợi ở chỗ này quá lâu đâu, vậy cha trở về đây.”
“Vâng.” Tiểu Long Dập mỉm cười chào tạm biệt anh: “Daddy đi thong thả.”
Long Tư Hạo tự nhận là mình có thể nhìn thấu được tâm tư của rất nhiều người, nhưng anh lại nhìn không thấu được tâm tư của tiểu Long Dập, anh không không nghĩ ra lý do mà bé không trở về với anh là gì.
Nhưng bé không nói, anh cũng không ép hỏi, anh cảm thấy tuy bé còn nhỏ tuổi, nhưng cách làm việc đã rất có chừng mực.
Long Tư Hạo xuống phòng khách dưới tầng nói mấy câu nói với Thẩm Thi Vi, rồi rời đi.
Sau khi Long Tư Hạo rời đi, Thẩm Thi Vi ngồi ở trên ghế sa lon trong đại sảnh để suy nghĩ về mọi chuyện, rồi bà mới đi lên tầng, trực tiếp đi đến phòng của tiểu Long Dập.
Sophie cũng đang ở trong phòng của tiểu Long Dập, cô ta đang khom người hỏi tiểu Long Dập cái gì đó, thấy Thẩm Thi Vi đi vào, cô ta vội đứng lên không hỏi gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.