Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 474: Đi chết đi, tôi giết cô (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Lâm bị bóp cổ khiến cho mặt đỏ lên, hai chân cách mặt đất, cô ta dường như chỉ còn lại nửa hơi thở, vô lực vỗ Hoắc Vân Hy đang ở trong trạng thái nổi điên, âm thanh yếu ớt vô lực: “Vân... Vân Hy... để... buông tay... anh... anh nghe em... nói... em... khụ... khụ... chờ...”
Một màn này làm không ít tân khách đều khiếp sợ trợn to mắt nhìn, nhưng không có ai tiến lên ngăn cản.
Lý Tuyết Hà và Lưu Như Hoa thấy Hạ Lâm sắp bị Hoắc Vân Hy nổi điên bóp chết, hai người lập tức lo lắng tiến lên, đưa tay gỡ tay của Hoắc Vân Hy ra.
Thế nhưng tay trái của Hoắc Vân Hy giống như là làm bằng sắt vậy, tay của anh ta bóp cổ Hạ Lâm thật chặt, gỡ thế nào cũng không tách ra được.
Lưu Như Hoa thấy vậy, bà ta kinh hoảng nhìn Hoắc Vân Hy đang nổi giận đùng đùng, vội vàng nói: “Vân Hy, cháu... cháu đừng xung động, đây có lẽ là hiểu lầm, Lâm Lâm… con bé không cố ý, cháu... cháu mau buông tay... mau buông tay ra!”
Mặc dù bây giờ Lưu Như Hoa cũng hận không thể dạy dỗ Hạ Lâm thật tốt, mặt mũi bà ta bị mất hết như vậy, thì sau này sao có thể ra ngoài gặp người, thế nhưng dù sao Hạ Lâm cũng là con gái ruột của bà ta, dù bà ta có nhẫn tâm thế nào đi nữa cũng không thể mặc kệ cô ta được.
Hoắc Vân Hy như không nghe thấy lời của Lưu Như Hoa vậy.
Mấy ký giả được mời tới thấy một màn trong hội trường hôn lễ này, dĩ nhiên là điên cuồng chụp ảnh.
“Tách tách tách tách…” tiếng chụp ảnh thi nhau vang lên.
“Không được chụp... Không được chụp...” Lý Tuyết Hà thấy vậy, vừa hầm hừ không cho phép chụp ảnh, vừa chắn ở trước người Hoắc Vân Hy, lo lắng nhìn anh ta nói: “Vân Hy, mẹ biết bây giờ con rất tức giận, nhưng bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, chúng ta vẫn nên tự giải quyết riêng chuyện này, nếu con bóp chết con tiểu tiện nhân ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, thì con sẽ phải cõng trên lưng tội danh giết người, vì cái con tiểu tiện nhân này thì không đáng giá chút nào, con mau buông tay ra, mau buông tay ra!”
Ngoài Lý Tuyết Hà khuyên Hoắc Vân Hy buông tay, họ hàng thân thuộc Hoắc thị, cùng với không ít tân khách đồng tình với Hoắc Vân Hy tiến lên khuyên nhủ anh ta đừng vì Hạ Lâm mà đeo tội danh giết người trên người.
Nhưng mặc kệ những người này khuyên như thế nào, Hoắc Vân Hy đều không buông tay, mà hai tay của Hạ Lâm đã dần rũ xuống, đôi mắt dần trắng dã ra, hơi thở yếu ớt.
Lúc này, Lôi Dương vừa nãy chạy ra hội trường hôn lễ để đi tìm phòng điều khiển vừa vặn trở lại, thấy Hoắc Vân Hy bóp cổ Hạ Lâm, anh ta lập tức xông lên phía trước, giận dữ hét lên: “Hoắc Vân Hy, dừng tay.”
Lúc này, vẻ mặt của Hoắc Nghiệp Hoành vẫn luôn không lên tiếng tương đối bình tĩnh, ông ta chống quải trượng, được chị Lâm đỡ đi lên trước, đôi mắt tinh tường nghiêm khắc nhìn vẻ mặt của Hoắc Vân Hy đang âm trầm kinh người, ông ta nghiêm giọng nói: “Vân Hy, người phụ nữ này còn chưa xứng để cháu tự mình động thủ, đừng làm bẩn tay mình.”
Hoắc Vân Hy không nghe lời của những người khác nửa câu, nhưng anh ta nghe lọt tai lời của Hoắc Nghiệp Hoành.
Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta lạnh lùng nhìn Hạ Lâm, rồi buông lỏng tay.
Mà khi anh ta vừa buông lỏng tay ra, thì Hạ Lâm liền vô lực té xuống đất.
“Lâm Lâm...” Lôi Dương thấy vậy, anh ta lập tức tiến lên đưa hai tay ra đỡ lấy cô ta.
Mà Lưu Như Hoa tức giận đẩy anh ta ra, mặt đầy khinh bỉ hét: “Đừng đụng vào con gái tôi, cậu làm hại nó còn chưa đủ sao?”
Dứt lời, bà ta lắc lắc Hạ Lâm đã hôn mê bất tỉnh, lo lắng hô to: “Lâm Lâm... con tỉnh lại đi... Lâm Lâm... Mau gọi xe cứu thương...”
Các tân khách quanh đó không người nào để ý đến hai người Lưu Như Hoa và Hạ Lâm.
Hạ Thanh Vinh ngưng trọng nhìn Hạ Lâm đang được Lưu Như Hoa ôm, ông ta gọi điện thoại cấp cứu, rồi đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, ông ta áy náy nhìn cô nói: “Mạn Mạn, cha thay Lâm Lâm xin lỗi con, thật xin lỗi!”
Sau đó, ông ta khom người, thân hình cao lớn cong thành chín mươi độ, trịnh trọng nói xin lỗi với Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Hạ Thanh Vinh đang thực hiện “Đại lễ “ này với mình, trái tim của cô khẽ run lên, cô không tự chủ lui về sau một bước.
Long Tư Hạo ở bên cạnh sợ cô ngã nhào, anh kịp thời đưa tay ra đỡ cô, anh chăm chú nhìn cô, thấp giọng nói: “Hiểu Hiểu, em không sao chứ.”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với Long Tư Hạo, cô mỉm cười nói: “Em không sao.”
Cô lại nhìn về phía Hạ Thanh Vinh lần nữa, thấy ông ta vẫn duy trì tư thế vừa nãy như cũ, cúi đầu, mặt đầy áy náy.
Cảm xúc trong mắt cô dần trở nên phức tạp, cô nhíu chặt mày lại, ông ta đã từng là người cha mà cô thương yêu nhất, cũng là người cha mà cô đã từng kính yêu nhất, thế nhưng từ lúc ông ta phản bội mẹ cô, từ bỏ các cô, ông ta đã trở thành vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ khép miệng lại được ở trong lòng cô.
Hạ Lâm bị bóp cổ khiến cho mặt đỏ lên, hai chân cách mặt đất, cô ta dường như chỉ còn lại nửa hơi thở, vô lực vỗ Hoắc Vân Hy đang ở trong trạng thái nổi điên, âm thanh yếu ớt vô lực: “Vân... Vân Hy... để... buông tay... anh... anh nghe em... nói... em... khụ... khụ... chờ...”
Một màn này làm không ít tân khách đều khiếp sợ trợn to mắt nhìn, nhưng không có ai tiến lên ngăn cản.
Lý Tuyết Hà và Lưu Như Hoa thấy Hạ Lâm sắp bị Hoắc Vân Hy nổi điên bóp chết, hai người lập tức lo lắng tiến lên, đưa tay gỡ tay của Hoắc Vân Hy ra.
Thế nhưng tay trái của Hoắc Vân Hy giống như là làm bằng sắt vậy, tay của anh ta bóp cổ Hạ Lâm thật chặt, gỡ thế nào cũng không tách ra được.
Lưu Như Hoa thấy vậy, bà ta kinh hoảng nhìn Hoắc Vân Hy đang nổi giận đùng đùng, vội vàng nói: “Vân Hy, cháu... cháu đừng xung động, đây có lẽ là hiểu lầm, Lâm Lâm… con bé không cố ý, cháu... cháu mau buông tay... mau buông tay ra!”
Mặc dù bây giờ Lưu Như Hoa cũng hận không thể dạy dỗ Hạ Lâm thật tốt, mặt mũi bà ta bị mất hết như vậy, thì sau này sao có thể ra ngoài gặp người, thế nhưng dù sao Hạ Lâm cũng là con gái ruột của bà ta, dù bà ta có nhẫn tâm thế nào đi nữa cũng không thể mặc kệ cô ta được.
Hoắc Vân Hy như không nghe thấy lời của Lưu Như Hoa vậy.
Mấy ký giả được mời tới thấy một màn trong hội trường hôn lễ này, dĩ nhiên là điên cuồng chụp ảnh.
“Tách tách tách tách…” tiếng chụp ảnh thi nhau vang lên.
“Không được chụp... Không được chụp...” Lý Tuyết Hà thấy vậy, vừa hầm hừ không cho phép chụp ảnh, vừa chắn ở trước người Hoắc Vân Hy, lo lắng nhìn anh ta nói: “Vân Hy, mẹ biết bây giờ con rất tức giận, nhưng bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, chúng ta vẫn nên tự giải quyết riêng chuyện này, nếu con bóp chết con tiểu tiện nhân ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, thì con sẽ phải cõng trên lưng tội danh giết người, vì cái con tiểu tiện nhân này thì không đáng giá chút nào, con mau buông tay ra, mau buông tay ra!”
Ngoài Lý Tuyết Hà khuyên Hoắc Vân Hy buông tay, họ hàng thân thuộc Hoắc thị, cùng với không ít tân khách đồng tình với Hoắc Vân Hy tiến lên khuyên nhủ anh ta đừng vì Hạ Lâm mà đeo tội danh giết người trên người.
Nhưng mặc kệ những người này khuyên như thế nào, Hoắc Vân Hy đều không buông tay, mà hai tay của Hạ Lâm đã dần rũ xuống, đôi mắt dần trắng dã ra, hơi thở yếu ớt.
Lúc này, Lôi Dương vừa nãy chạy ra hội trường hôn lễ để đi tìm phòng điều khiển vừa vặn trở lại, thấy Hoắc Vân Hy bóp cổ Hạ Lâm, anh ta lập tức xông lên phía trước, giận dữ hét lên: “Hoắc Vân Hy, dừng tay.”
Lúc này, vẻ mặt của Hoắc Nghiệp Hoành vẫn luôn không lên tiếng tương đối bình tĩnh, ông ta chống quải trượng, được chị Lâm đỡ đi lên trước, đôi mắt tinh tường nghiêm khắc nhìn vẻ mặt của Hoắc Vân Hy đang âm trầm kinh người, ông ta nghiêm giọng nói: “Vân Hy, người phụ nữ này còn chưa xứng để cháu tự mình động thủ, đừng làm bẩn tay mình.”
Hoắc Vân Hy không nghe lời của những người khác nửa câu, nhưng anh ta nghe lọt tai lời của Hoắc Nghiệp Hoành.
Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta lạnh lùng nhìn Hạ Lâm, rồi buông lỏng tay.
Mà khi anh ta vừa buông lỏng tay ra, thì Hạ Lâm liền vô lực té xuống đất.
“Lâm Lâm...” Lôi Dương thấy vậy, anh ta lập tức tiến lên đưa hai tay ra đỡ lấy cô ta.
Mà Lưu Như Hoa tức giận đẩy anh ta ra, mặt đầy khinh bỉ hét: “Đừng đụng vào con gái tôi, cậu làm hại nó còn chưa đủ sao?”
Dứt lời, bà ta lắc lắc Hạ Lâm đã hôn mê bất tỉnh, lo lắng hô to: “Lâm Lâm... con tỉnh lại đi... Lâm Lâm... Mau gọi xe cứu thương...”
Các tân khách quanh đó không người nào để ý đến hai người Lưu Như Hoa và Hạ Lâm.
Hạ Thanh Vinh ngưng trọng nhìn Hạ Lâm đang được Lưu Như Hoa ôm, ông ta gọi điện thoại cấp cứu, rồi đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, ông ta áy náy nhìn cô nói: “Mạn Mạn, cha thay Lâm Lâm xin lỗi con, thật xin lỗi!”
Sau đó, ông ta khom người, thân hình cao lớn cong thành chín mươi độ, trịnh trọng nói xin lỗi với Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Hạ Thanh Vinh đang thực hiện “Đại lễ “ này với mình, trái tim của cô khẽ run lên, cô không tự chủ lui về sau một bước.
Long Tư Hạo ở bên cạnh sợ cô ngã nhào, anh kịp thời đưa tay ra đỡ cô, anh chăm chú nhìn cô, thấp giọng nói: “Hiểu Hiểu, em không sao chứ.”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với Long Tư Hạo, cô mỉm cười nói: “Em không sao.”
Cô lại nhìn về phía Hạ Thanh Vinh lần nữa, thấy ông ta vẫn duy trì tư thế vừa nãy như cũ, cúi đầu, mặt đầy áy náy.
Cảm xúc trong mắt cô dần trở nên phức tạp, cô nhíu chặt mày lại, ông ta đã từng là người cha mà cô thương yêu nhất, cũng là người cha mà cô đã từng kính yêu nhất, thế nhưng từ lúc ông ta phản bội mẹ cô, từ bỏ các cô, ông ta đã trở thành vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ khép miệng lại được ở trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.