Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 170: Điều kiện, Long thiếu bức ông nội... (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn khinh thường nhìn anh ta, nhíu mày: “Bởi vì chia tay, cho nên mới tung ảnh giường chiếu ra sao?”
Nghe cô nhắc tới giường chiếu, Hoắc Vân Hy nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt xanh mét, không biết ai đã tung mấy bức ảnh đấy ra, nếu để anh ta tra được, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhớ đến cảnh sáng nay anh ta và Hạ Lâm bị phóng viên bao vây, Hoắc Vân Hy liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, cho dù thế nào, anh ta cũng nhất định phải tìm ra người đã tung mấy bức ảnh đó.
Anh ta thật sự không nghĩ ra nổi, sao lại có mấy bức ảnh thân mật của anh ta và Hạ Lâm?
Chẳng lẽ có người chụp?
Anh ta cau chặt mày, áy náy nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, anh xin lỗi! Sau này anh sẽ không...”
“Đủ rồi!” Vừa nghe thấy ba chữ anh xin lỗi, cô liền nghĩ đến Long Tư Hạo, trong lòng trào lên sự tức giận, sao chẳng có tên đàn ông nào tốt thế?
Hoắc Vân Hy thì thôi đi, nhưng sao Long Tư Hạo cũng vậy?
Bởi vì kỳ vọng lớn, cho nên mới thất vọng nhiều, khi cô nhìn thấy Long Tư Hạo dựa vào quá gần với người phụ nữ khác, cô mới bất mãn, có phản ứng lớn như vậy.
Cho dù người phụ nữ đó không xảy ra chuyện gì với Long Tư Hạo, cô cũng không thể chấp nhận được.
Trong lòng cô ngập tràn lửa giận, đủ để thiêu cháy tất cả.
Không để ý đến Hoắc Vân Hy nữa, cô bước vào đại sảnh, lên lầu vào phòng Hoắc Nghiệp Hoằng.
Lúc này Hoắc Nghiệp Hoằng đã tỉnh lại, Long Tư Hạo đứng ở đầu giường bên này, còn Lý Tuyết Hà thì đứng ở đầu giường bên kia.
“Ông nội...” Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng già hơn rất nhiều, mắt cô hơi rưng rưng, lập tức đi lên phía trước, lo lắng hỏi: “Ông nội, ông đã khỏe hơn chưa?”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn đến, khuôn mặt già nua lộ ra sự hòa ái tươi cười, giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Mạn Mạn, yên tâm, ông... Ông nội không sao, ông nội chỉ... Nhất thời khí huyết công tâm nên mới thổ huyết té xỉu thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút... là tốt rồi.”
Hoắc Vân Hy vào sau nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói là vì khí huyết công tâm nên mới thổ huyết té xỉu thì căng thẳng, ánh mắt càng áy náy hơn, anh ta biết ông nội là bị mình làm tức đến hộc máu.
Nếu không vì chuyện của anh ta, cổ phiếu Hoắc thị cũng sẽ không sụt giảm như thế, cũng may là đã dừng lại rồi, nếu không Hoắc thị sẽ gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.
Tập đoàn Hoắc thị là tâm huyết cả đời của ông nội, nếu bị hủy trong tay anh ta, thì cả phần đời sau này anh ta đều sẽ không yên ổn.
Anh ta có lỗi với ông nội, cũng có lỗi với Lê Hiểu Mạn.
Tối qua, anh ta không nên đồng ý với Hạ Lâm mới đúng, giờ thì có hối tiếc cũng không kịp.
Anh ta nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, áy náy nói: “Ông nội, con xin lỗi!”
Hoắc Nghiệp Hoằng thất vọng nhìn anh ta một lúc lâu, sau đó thở dài nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, bây giờ... Cổ phiếu Hoắc thị dao động quá mạnh, dù hôm nay đã dừng lại nhưng đã có mấy khách hàng... hủy bỏ hợp tác, mấy đại cổ đông rút tiền rồi, con... con có thể giúp ông nội... Giúp Vân Hy vực Hoắc thị dậy, vượt qua nguy cơ lần này không?”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy thì chau mày, cô không ngờ Hoắc thị lần này lại gặp phải nguy cơ lớn như thế.
Cô vô thức nhìn về phía Long Tư Hạo, ông nội khẩn cầu anh như vậy, nếu anh không đồng ý thì thật có lỗi với ông.
Long Tư Hạo nheo mắt, âm trầm nhìn sang Lê Hiểu Mạn rồi mới quay lại Hoắc Nghiệp Hoằng, môi mỏng hơi mím: “Ông nội, con có thể đồng ý giúp Hoắc thị vượt qua khó khăn lần này, nhưng ông nội phải đáp ứng với con một điều kiện.”
Nghe thấy anh còn có điều kiện, Lê Hiểu Mạn lại nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm kia, khiến cô như bị cuốn vào nơi tăm tối ấy.
Cô nhanh chóng rời mắt đi nhưng lòng lại có chút bất an, cảm thấy điều kiện anh đưa ra nhất định có liên quan đến mình.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Tư Hạo đầy ẩn ý, hỏi: “Tư Hạo, con muốn... Ông nội đồng ý với con... chuyện gì thì mới giúp... Hoắc thị?”
Long Tư Hạo thản nhiên mím môi, lạnh nhạt liếc sang Hoắc Vân Hy một cái rồi mới nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nói: “Con muốn ông nội đồng ý cho bọn họ ly hôn.”
Bọn họ trong lời anh tất nhiên là Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy.
“Cái gì? Tư Hạo, con... Muốn ông nội đồng ý... Để Mạn Mạn ly hôn với Vân Hy?” Hoắc Nghiệp Hoằng không ngờ điều kiện của Long Tư Hạo lại như vậy, ông cụ kinh ngạc nhìn anh.
Nghe thấy điều kiện của anh, Lý Tuyết Hà và Lê Hiểu Mạn cũng vô cùng kinh ngạc.
Lý Tuyết Hà đã sớm muốn Lê Hiểu Mạn ly hôn với con trai mình, bởi vậy khi anh đưa ra điều kiện này, bà ta vô cùng ủng hộ.
Chỉ là bà ta không hiểu, tại sao anh lại muốn đưa ra điều kiện như vậy?
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, đôi mắt trong suốt hiên lên cảm xúc phức tạp.
Đến khi Hoắc Vân Hy phản ứng lại thì lập tức từ chối: “Không được, tôi không đồng ý, tôi nhất định sẽ không đồng ý.”'
Dứt lời, anh ta liếc nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt vô cùng tức giận: “Long Tư Hạo, anh có ý gì? Tôi và Mạn Mạn có ly hôn không thì liên quan gì đến anh, anh dựa vào cái gì mà đưa ra điều kiện này?”
Lê Hiểu Mạn khinh thường nhìn anh ta, nhíu mày: “Bởi vì chia tay, cho nên mới tung ảnh giường chiếu ra sao?”
Nghe cô nhắc tới giường chiếu, Hoắc Vân Hy nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt xanh mét, không biết ai đã tung mấy bức ảnh đấy ra, nếu để anh ta tra được, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhớ đến cảnh sáng nay anh ta và Hạ Lâm bị phóng viên bao vây, Hoắc Vân Hy liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, cho dù thế nào, anh ta cũng nhất định phải tìm ra người đã tung mấy bức ảnh đó.
Anh ta thật sự không nghĩ ra nổi, sao lại có mấy bức ảnh thân mật của anh ta và Hạ Lâm?
Chẳng lẽ có người chụp?
Anh ta cau chặt mày, áy náy nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, anh xin lỗi! Sau này anh sẽ không...”
“Đủ rồi!” Vừa nghe thấy ba chữ anh xin lỗi, cô liền nghĩ đến Long Tư Hạo, trong lòng trào lên sự tức giận, sao chẳng có tên đàn ông nào tốt thế?
Hoắc Vân Hy thì thôi đi, nhưng sao Long Tư Hạo cũng vậy?
Bởi vì kỳ vọng lớn, cho nên mới thất vọng nhiều, khi cô nhìn thấy Long Tư Hạo dựa vào quá gần với người phụ nữ khác, cô mới bất mãn, có phản ứng lớn như vậy.
Cho dù người phụ nữ đó không xảy ra chuyện gì với Long Tư Hạo, cô cũng không thể chấp nhận được.
Trong lòng cô ngập tràn lửa giận, đủ để thiêu cháy tất cả.
Không để ý đến Hoắc Vân Hy nữa, cô bước vào đại sảnh, lên lầu vào phòng Hoắc Nghiệp Hoằng.
Lúc này Hoắc Nghiệp Hoằng đã tỉnh lại, Long Tư Hạo đứng ở đầu giường bên này, còn Lý Tuyết Hà thì đứng ở đầu giường bên kia.
“Ông nội...” Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng già hơn rất nhiều, mắt cô hơi rưng rưng, lập tức đi lên phía trước, lo lắng hỏi: “Ông nội, ông đã khỏe hơn chưa?”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn đến, khuôn mặt già nua lộ ra sự hòa ái tươi cười, giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Mạn Mạn, yên tâm, ông... Ông nội không sao, ông nội chỉ... Nhất thời khí huyết công tâm nên mới thổ huyết té xỉu thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút... là tốt rồi.”
Hoắc Vân Hy vào sau nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói là vì khí huyết công tâm nên mới thổ huyết té xỉu thì căng thẳng, ánh mắt càng áy náy hơn, anh ta biết ông nội là bị mình làm tức đến hộc máu.
Nếu không vì chuyện của anh ta, cổ phiếu Hoắc thị cũng sẽ không sụt giảm như thế, cũng may là đã dừng lại rồi, nếu không Hoắc thị sẽ gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.
Tập đoàn Hoắc thị là tâm huyết cả đời của ông nội, nếu bị hủy trong tay anh ta, thì cả phần đời sau này anh ta đều sẽ không yên ổn.
Anh ta có lỗi với ông nội, cũng có lỗi với Lê Hiểu Mạn.
Tối qua, anh ta không nên đồng ý với Hạ Lâm mới đúng, giờ thì có hối tiếc cũng không kịp.
Anh ta nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, áy náy nói: “Ông nội, con xin lỗi!”
Hoắc Nghiệp Hoằng thất vọng nhìn anh ta một lúc lâu, sau đó thở dài nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, bây giờ... Cổ phiếu Hoắc thị dao động quá mạnh, dù hôm nay đã dừng lại nhưng đã có mấy khách hàng... hủy bỏ hợp tác, mấy đại cổ đông rút tiền rồi, con... con có thể giúp ông nội... Giúp Vân Hy vực Hoắc thị dậy, vượt qua nguy cơ lần này không?”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy thì chau mày, cô không ngờ Hoắc thị lần này lại gặp phải nguy cơ lớn như thế.
Cô vô thức nhìn về phía Long Tư Hạo, ông nội khẩn cầu anh như vậy, nếu anh không đồng ý thì thật có lỗi với ông.
Long Tư Hạo nheo mắt, âm trầm nhìn sang Lê Hiểu Mạn rồi mới quay lại Hoắc Nghiệp Hoằng, môi mỏng hơi mím: “Ông nội, con có thể đồng ý giúp Hoắc thị vượt qua khó khăn lần này, nhưng ông nội phải đáp ứng với con một điều kiện.”
Nghe thấy anh còn có điều kiện, Lê Hiểu Mạn lại nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm kia, khiến cô như bị cuốn vào nơi tăm tối ấy.
Cô nhanh chóng rời mắt đi nhưng lòng lại có chút bất an, cảm thấy điều kiện anh đưa ra nhất định có liên quan đến mình.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Tư Hạo đầy ẩn ý, hỏi: “Tư Hạo, con muốn... Ông nội đồng ý với con... chuyện gì thì mới giúp... Hoắc thị?”
Long Tư Hạo thản nhiên mím môi, lạnh nhạt liếc sang Hoắc Vân Hy một cái rồi mới nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nói: “Con muốn ông nội đồng ý cho bọn họ ly hôn.”
Bọn họ trong lời anh tất nhiên là Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy.
“Cái gì? Tư Hạo, con... Muốn ông nội đồng ý... Để Mạn Mạn ly hôn với Vân Hy?” Hoắc Nghiệp Hoằng không ngờ điều kiện của Long Tư Hạo lại như vậy, ông cụ kinh ngạc nhìn anh.
Nghe thấy điều kiện của anh, Lý Tuyết Hà và Lê Hiểu Mạn cũng vô cùng kinh ngạc.
Lý Tuyết Hà đã sớm muốn Lê Hiểu Mạn ly hôn với con trai mình, bởi vậy khi anh đưa ra điều kiện này, bà ta vô cùng ủng hộ.
Chỉ là bà ta không hiểu, tại sao anh lại muốn đưa ra điều kiện như vậy?
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, đôi mắt trong suốt hiên lên cảm xúc phức tạp.
Đến khi Hoắc Vân Hy phản ứng lại thì lập tức từ chối: “Không được, tôi không đồng ý, tôi nhất định sẽ không đồng ý.”'
Dứt lời, anh ta liếc nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt vô cùng tức giận: “Long Tư Hạo, anh có ý gì? Tôi và Mạn Mạn có ly hôn không thì liên quan gì đến anh, anh dựa vào cái gì mà đưa ra điều kiện này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.