Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 118: Điệu nhảy đầu tiên.
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn vẫn run sợ. Vì vậy vẫn giẫm phải chân Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo chỉ hơi cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Trên khuôn mặt tuấn mĩ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, không hề có ý trách cứ cô.
Khi hoàn hồn lại, cô nhíu chặt chân mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ túng quẫn, lúng túng liếc nhìn anh: “Xin lỗi! Tôi...Tôi không biết nhảy. Hay là anh đi tìm người khác đi. Đây là điệu nhảy đầu tiên của anh, có phải anh phải nhảy với người quan trọng nhất không?”
Một tay Long Tư Hạo giữ chặt eo nhỏ của cô, dẫn cô xoay vòng. Ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, trên khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười mị hoặc, cúi đầu gần bên tai cô, mập mờ nói: “Lần đầu tiên của tôi vĩnh viễn chỉ có em!”
Hơi thở nóng bỏng phả vào khiến tai Lê Hiểu Mạn nóng lên, khuôn mặt xinh đẹp không tự chủ mà đỏ lên mấy phần. Dáng vẻ kiều mị này của cô khiến trong lòng Long Tư Hạo rung động không thôi.
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt tức giận: “Long Tư Hạo, anh...”
“Tôi thế nào?” Long Tư Hạo lại cúi đầu thì thầm bên tai cô. Giọng nói trầm thấp, đầy dịu dàng.
Hơi thở nóng bỏng lại phả vào mặt Lê Hiểu Mạn khiến cô run rẩy. Cô vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một đôi mắt cực kỳ tức giận.
Chủ nhân của đôi mắt này chính là Hoắc Vân Hy. Lúc này đây, sắc mặt anh ta tái xanh, nhìn cô chằm chằm, trông anh ta cực kỳ muốn xông lên bốp chết cô.
Hạ Lâm thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn. Trong đôi mắt cô ta thoáng chút ngoan độc, không vui nói: “Vân Hy, em có chút không thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi!”
Hoắc Vân Hy nghe vậy, liếc mắt nhìn cô ta, thả cô ta ra rời khỏi sàn nhảy. Lấy một ly rượu trong khay nhân viên phục vụ rồi đổ vào miệng, anh ta nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn. Vẻ kiều mị của cô khi ở bên cạnh Long Tư Hạo khiến anh ta nhức mắt.
Bàn tay anh siết chặt ly rượu, hận không thế bóp vỡ nó.
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy bỏ mặc cô ta một bên vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn. Cô ta tức giận siết chặt nắm tay, oán hận nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy người đàn ông khiêu vũ cùng cô cũng cực kỳ tuấn mỹ, khí chất bất phàm, mê người, cô ta lại đố ký không thôi.
Tại sao bên cạnh Lê Hiểu Mạn luôn có đàn ông ưu tú như vậy vây quanh chứ?
Hai người họ là chị em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ đã học chung trường, chung lớp. Thành tích của Lê Hiểu Mạn rất tốt, tính cách cũng tốt cho nên bạn học trong lớp dù nam sinh hay nữ sinh đều thích chơi với cô.
Khi đó, cô ta cũng cực kỳ ghen tị. Đặc biệt là cô ta yêu mến Hoắc Vân Hy như vậy, anh ta ưu tú nhưng cũng chỉ quan tâm Lê Hiểu Mạn khiến cô ta càng ghen tị đến điên cuồng. Cho nên, cô ta không tiếc tất cả thủ đoạn mà đoạt lấy Hoắc Vân Hy.
Cô ta lạnh lùng nhếch môi. Cô ta vĩnh viễn sẽ không để Hoắc Vân Hy biết. Mười năm trước, người liều mình cứu anh ta thật ra là Lê Hiểu Mạn chứ không Hạ Lâm cô ta.
Cô ta sẽ vĩnh viễn không để anh ta biết được sự thật này.
Trong sàn nhảy, người nhảy không giỏi như Lê Hiểu Mạn dưới sự hướng dẫn của Long Tư Hạo cũng quen dần, không đạp phải chân anh nữa.
Lê Hiểu Mạn vẫn run sợ. Vì vậy vẫn giẫm phải chân Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo chỉ hơi cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Trên khuôn mặt tuấn mĩ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, không hề có ý trách cứ cô.
Khi hoàn hồn lại, cô nhíu chặt chân mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ túng quẫn, lúng túng liếc nhìn anh: “Xin lỗi! Tôi...Tôi không biết nhảy. Hay là anh đi tìm người khác đi. Đây là điệu nhảy đầu tiên của anh, có phải anh phải nhảy với người quan trọng nhất không?”
Một tay Long Tư Hạo giữ chặt eo nhỏ của cô, dẫn cô xoay vòng. Ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, trên khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười mị hoặc, cúi đầu gần bên tai cô, mập mờ nói: “Lần đầu tiên của tôi vĩnh viễn chỉ có em!”
Hơi thở nóng bỏng phả vào khiến tai Lê Hiểu Mạn nóng lên, khuôn mặt xinh đẹp không tự chủ mà đỏ lên mấy phần. Dáng vẻ kiều mị này của cô khiến trong lòng Long Tư Hạo rung động không thôi.
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt tức giận: “Long Tư Hạo, anh...”
“Tôi thế nào?” Long Tư Hạo lại cúi đầu thì thầm bên tai cô. Giọng nói trầm thấp, đầy dịu dàng.
Hơi thở nóng bỏng lại phả vào mặt Lê Hiểu Mạn khiến cô run rẩy. Cô vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một đôi mắt cực kỳ tức giận.
Chủ nhân của đôi mắt này chính là Hoắc Vân Hy. Lúc này đây, sắc mặt anh ta tái xanh, nhìn cô chằm chằm, trông anh ta cực kỳ muốn xông lên bốp chết cô.
Hạ Lâm thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn. Trong đôi mắt cô ta thoáng chút ngoan độc, không vui nói: “Vân Hy, em có chút không thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi!”
Hoắc Vân Hy nghe vậy, liếc mắt nhìn cô ta, thả cô ta ra rời khỏi sàn nhảy. Lấy một ly rượu trong khay nhân viên phục vụ rồi đổ vào miệng, anh ta nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn. Vẻ kiều mị của cô khi ở bên cạnh Long Tư Hạo khiến anh ta nhức mắt.
Bàn tay anh siết chặt ly rượu, hận không thế bóp vỡ nó.
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy bỏ mặc cô ta một bên vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn. Cô ta tức giận siết chặt nắm tay, oán hận nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy người đàn ông khiêu vũ cùng cô cũng cực kỳ tuấn mỹ, khí chất bất phàm, mê người, cô ta lại đố ký không thôi.
Tại sao bên cạnh Lê Hiểu Mạn luôn có đàn ông ưu tú như vậy vây quanh chứ?
Hai người họ là chị em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ đã học chung trường, chung lớp. Thành tích của Lê Hiểu Mạn rất tốt, tính cách cũng tốt cho nên bạn học trong lớp dù nam sinh hay nữ sinh đều thích chơi với cô.
Khi đó, cô ta cũng cực kỳ ghen tị. Đặc biệt là cô ta yêu mến Hoắc Vân Hy như vậy, anh ta ưu tú nhưng cũng chỉ quan tâm Lê Hiểu Mạn khiến cô ta càng ghen tị đến điên cuồng. Cho nên, cô ta không tiếc tất cả thủ đoạn mà đoạt lấy Hoắc Vân Hy.
Cô ta lạnh lùng nhếch môi. Cô ta vĩnh viễn sẽ không để Hoắc Vân Hy biết. Mười năm trước, người liều mình cứu anh ta thật ra là Lê Hiểu Mạn chứ không Hạ Lâm cô ta.
Cô ta sẽ vĩnh viễn không để anh ta biết được sự thật này.
Trong sàn nhảy, người nhảy không giỏi như Lê Hiểu Mạn dưới sự hướng dẫn của Long Tư Hạo cũng quen dần, không đạp phải chân anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.