Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 874: Ghi âm, làm sao có được?
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Thụy ý vị sâu xa nhìn cô: “Lâm tiểu thư, giờ cô phản cảm với Lăng thiếu của chúng ta đến thế sao? Cậu ta vì cô mà năm năm sống cô độc một mình, năm năm này cậu ta một mực...”
“Hiện giờ tôi chỉ quan tâm đến hôn phu và con mình, chuyện người khác, tôi không có hứng thú.”
Ánh mắt Lâm Mạch Mạch lạnh nhạt như nước nhìn Lạc Thụy nói, sau đó cùng Lê Hiểu Mạn chạy lên lầu.
Sau khi Lâm Mạch Mạch và Lê Hiểu Mạn lên lầu, Lạc Thụy thở dài một hơi: “Ai! Tôi thấy Lăng thiếu không phải vui đùa đâu, vị tiểu thư Lâm Mạch Mạch này hẳn là còn khó theo đuổi hơn cả phu nhân tổng giám đốc...”
Nói đến đây, cậu nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, ngài nói ngài theo đuổi phu nhân hết bao nhiêu tâm tư mới bắt được cô ấy, Lăng thiếu không tốn chút tâm tư, khẳng định không theo đuổi được Lâm Mạch Mạch, ai, yêu một người thật khó khăn! May mà tôi với Tô thiếu không tranh hố nước đục này.”&Dứt lời, cậu nhìn về phía Tô Dịch ngồi bên cạnh mình luôn giữ trầm mặc, một bàn tay khoác lên vai của anh ta: “Tô thiếu, hôm nay cậu sao thế? Sao không nói câu nào? Bình thường dù cậu có nói ít, tốt xấu gì cũng nói vài câu, hôm nay sao vậy, giả vờ thâm trầm cái gì?”
Tô Dịch giống như vô tình liếc Long Tư Hạo, lập tức nhìn Lạc Thụy, đưa tay khẽ đẩy kính mắt: “Tôi đâu có giả vờ thâm trầm? Tôi phải về rồi.”
Dứt lời, anh chuẩn bị đứng lên rời đi, Lạc Thụy đè vai anh lại: “Tô thiếu, chớ đi a, chúng ta thật vất vả mới có thời gian gặp nhau một lát, ở lại tán gẫu một hồi rồi đi.”
Tô Dịch nghe vậy, nhìn cậu một hồi, lại ngồi xuống.
Sau khi anh ngồi xuống, Lạc Thụy nhìn anh nói: “Tô thiếu, có vấn đề tôi đã sớm muốn hỏi cậu, cậu có chứng bệnh sợ phụ nữ phải không?”
Câu hỏi đột nhiên của Lạc Thụy khiến sắc mặt Tô Dịch cứng đờ, đôi mắt dưới cặp kính đen hơi co lại, lập tức nhìn Lạc Thụy: “Vì sao hỏi vậy?”
Lạc Thụy híp mắt nhìn anh: “Tôi tùy tiện hỏi thôi, tôi quen cậu cũng mười mấy năm rồi, , cho tới bây giờ chưa thấy cậu để ý đến nữ giới, cũng chưa từng thấy cậu kết giao với cô nào, nói đúng ra cho tới giờ cậu chưa từng liếc nhìn cô gái nào, tổng giám đốc cách xa nữ giới là vì trong lòng tổng giám đốc đã có phu nhân, có phải trong lòng cậu cũng có người rồi không? Tiết lộ chút đi, cô ấy là ai?”
Tô Dịch nhìn Lạc Thụy nở nụ cười: “Cậu còn nói tôi, không phải cậu cũng thế à, tôi quen cậu hơn mười năm, cũng chưa từng thấy cậu để ý đến cô nào cũng chưa từng thấy cậu kết giao với cô nào, chẳng lẽ cậu có chứng bệnh sợ phụ nữ?”
Lạc Thụy vội nói: “Tô thiếu, tôi cũng không có chứng sợ phụ nữ, tôi không kết giao với phụ nữ là vì chưa gặp được người thích hợp...”
Lúc cậu nói lời này, trong lúc vô ý nhìn qua góc rẽ cầu thang, đúng lúc thấy Lăng Dinah, cậu không biết vì sao tim đập lệch nửa nhịp.
Sau khi Lăng Dinah đi xuống dưới nhìn xung quanh, không thấy Lăng Hàn Dạ liền hỏi: “Anh hai tôi đâu rồi?”
Cô vừa dứt lời, Lăng Hàn Dạ một thân ướt sũng vừa lúc đi vào đại sảnh.
Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch, Lăng Dinah nhìn anh ướt nhẹp từ đầu đến chân, trong mắt đều hiện lên nghi hoặc cùng kinh ngạc.
Càng khoa trương hơn là Lạc Thụy mở to mắt, há to miệng, đánh giá anh từ đầu đến chân xong mới hỏi: “Lăng thiếu, sáng sớm cậu với vị Lâm tiểu thư kia đi nghịch nước phải không?”
Lăng Hàn Dạ không trả lời, nhìn lên góc khuất cầu thang rồi nhìn Long Tư Hạo nói một câu về trước, lôi Lăng Dinah rời khỏi biệt thự.
Ăn xong bữa sáng, Lê Hiểu Mạn bảo Lạc Thụy tự mình đưa Lâm Mạch Mạch và Ngụy Vũ Bân về, mà Tô Dịch còn ở lại ăn sáng xong mới về.
Lê Hiểu Mạn vốn muốn thừa dịp lần này xác định một chút Tô Dịch có phải kẻ thần bí hay không, nhưng lần này tụ hội không có thu hoạch gì.
Sau khi Long Tư Hạo đến công ty, cô bảo Tiểu Nghiên Nghiên trở về phòng mình sáng tác, còn cô kéo Tiểu Long Dập vào phòng ngủ của mình và Long Tư Hạo.
Vào phòng ngủ ngồi xuống, cô cúi đầu nhìn bé, ngữ khí ôn nhu hỏi: “Allen, giờ con nói cho mẹ biết, từ lúc nào con biết mẹ mới là mẹ con, Sophie không phải mẹ con hay không?”
Tiểu Long Dập như đã sớm đoán được lý do cô kéo bé vào phòng ngủ là muốn hỏi vấn đề này, bé nhìn cô nở nụ cười: “Mẹ, con có vật này muốn đưa cho mẹ.”
Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi bé định đưa cô thứ gì, Tiểu Long Dập liền lấy ra một chiếc máy ghi âm mini đưa cô.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, có chút khó hiểu nhìn bé, sau đó nhận lấy máy ghi âm.
“Allen, đây là...”
Tiểu Long Dập nhìn Lê Hiểu Mạn cười thần bí: “Mẹ nghe xong bản ghi âm này sẽ biết vì sao con biết mẹ là mẹ con.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cúi xuống nhìn máy ghi âm mini ghi trên tay, sau đó phát tập tin ghi âm ở trong.
Vang lên trước là giọng một người đàn ông.
“Sao cô phải kích động như vậy?”
Nghe giọng nói đó, Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt, thanh âm rất lạnh, hơn nữa cô nghe còn có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu.
Kế tiếp là một giọng nữ cô càng thêm quen thuộc.
“Tôi chờ không được, tôi không muốn nhìn anh ấy với con tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia ân ân ái ái nữa, còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ điên mất...”
Lê Hiểu Mạn cúi xuống nhìn Tiểu Long Dập: “Đây là giọng Sophie?”
Nghe cô nhắc tới Sophie, đôi mắt hẹp dài của Tiểu Long Dập hiện lên ánh nhìn phức tạp, bé nhìn cô gật đầu: “Mẹ tiếp tục nghe.”
Giọng Sophie tiếp tục từ máy ghi âm truyền đến, lần này cô nghe được chuyện mẹ mình bị giết.
“Anh thông minh? Anh thông minh cũng không lần lượt thất bại như thế, không phải anh nói giết Lê Tố Phương giá họa cho Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn sẽ hận Tư Hạo thấu xương, như vậy có thể chia rẽ bọn họ sao? Nhưng kết quả đâu, anh giết Lê Tố Phương, hủy camera theo dõi, cố ý lưu lại đoạn video Tư Hạo bóp cổ Lê Tố Phương, Lê Hiểu Mạn thấy đoạn video kia vẫn không mắc mưu nghĩ Tư Hạo thành hung thủ giết chết mẹ mình...”
“Ngoài ý muốn? Nhiều lần đều ngoài ý muốn sao? Còn năm năm trước anh chụp ảnh Lê Hiểu Mạn và cái tên Hàn Cẩn Hi kia...”
“Sao? Tôi giúp anh nhiều như vậy, giờ anh bắt đầu trách cứ tôi? Nếu không có tôi, anh căn bản không thể thần không biết quỷ không hay ở ngày Lê Hiểu Mạn sinh non trộm long tráo phụng mang Allen đi...”
...
Nghe xong ghi âm, Lê Hiểu Mạn liền hiểu được tất cả.
Cô không cần đoán đã biết giọng nam trong thu âm là kẻ thần bí kia phát ra.
Cô không ngờ năm năm trước người chụp ảnh cô và Hàn Cẩn Hi cũng là kẻ thần bí, nếu không phải Tư Hạo tin tưởng cô, không tin tưởng cái gọi là ảnh chụp của cô và Hàn Cẩn Hi, kẻ thần bí phải chịu thua.&Cô càng không ngờ ngay cả hình lần đó Sophie chụp ảnh giá họa ông xã mình cũng là kẻ bí nhân sai Sophie làm.
Thu hồi suy nghĩ, cô cúi xuống nhìn Tiểu Long Dập, đôi mắt trong suốt hiện lên một tia kinh ngạc và nghi hoặc: “Allen, đoạn ghi âm này con làm thế nào có được?”
Lạc Thụy ý vị sâu xa nhìn cô: “Lâm tiểu thư, giờ cô phản cảm với Lăng thiếu của chúng ta đến thế sao? Cậu ta vì cô mà năm năm sống cô độc một mình, năm năm này cậu ta một mực...”
“Hiện giờ tôi chỉ quan tâm đến hôn phu và con mình, chuyện người khác, tôi không có hứng thú.”
Ánh mắt Lâm Mạch Mạch lạnh nhạt như nước nhìn Lạc Thụy nói, sau đó cùng Lê Hiểu Mạn chạy lên lầu.
Sau khi Lâm Mạch Mạch và Lê Hiểu Mạn lên lầu, Lạc Thụy thở dài một hơi: “Ai! Tôi thấy Lăng thiếu không phải vui đùa đâu, vị tiểu thư Lâm Mạch Mạch này hẳn là còn khó theo đuổi hơn cả phu nhân tổng giám đốc...”
Nói đến đây, cậu nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, ngài nói ngài theo đuổi phu nhân hết bao nhiêu tâm tư mới bắt được cô ấy, Lăng thiếu không tốn chút tâm tư, khẳng định không theo đuổi được Lâm Mạch Mạch, ai, yêu một người thật khó khăn! May mà tôi với Tô thiếu không tranh hố nước đục này.”&Dứt lời, cậu nhìn về phía Tô Dịch ngồi bên cạnh mình luôn giữ trầm mặc, một bàn tay khoác lên vai của anh ta: “Tô thiếu, hôm nay cậu sao thế? Sao không nói câu nào? Bình thường dù cậu có nói ít, tốt xấu gì cũng nói vài câu, hôm nay sao vậy, giả vờ thâm trầm cái gì?”
Tô Dịch giống như vô tình liếc Long Tư Hạo, lập tức nhìn Lạc Thụy, đưa tay khẽ đẩy kính mắt: “Tôi đâu có giả vờ thâm trầm? Tôi phải về rồi.”
Dứt lời, anh chuẩn bị đứng lên rời đi, Lạc Thụy đè vai anh lại: “Tô thiếu, chớ đi a, chúng ta thật vất vả mới có thời gian gặp nhau một lát, ở lại tán gẫu một hồi rồi đi.”
Tô Dịch nghe vậy, nhìn cậu một hồi, lại ngồi xuống.
Sau khi anh ngồi xuống, Lạc Thụy nhìn anh nói: “Tô thiếu, có vấn đề tôi đã sớm muốn hỏi cậu, cậu có chứng bệnh sợ phụ nữ phải không?”
Câu hỏi đột nhiên của Lạc Thụy khiến sắc mặt Tô Dịch cứng đờ, đôi mắt dưới cặp kính đen hơi co lại, lập tức nhìn Lạc Thụy: “Vì sao hỏi vậy?”
Lạc Thụy híp mắt nhìn anh: “Tôi tùy tiện hỏi thôi, tôi quen cậu cũng mười mấy năm rồi, , cho tới bây giờ chưa thấy cậu để ý đến nữ giới, cũng chưa từng thấy cậu kết giao với cô nào, nói đúng ra cho tới giờ cậu chưa từng liếc nhìn cô gái nào, tổng giám đốc cách xa nữ giới là vì trong lòng tổng giám đốc đã có phu nhân, có phải trong lòng cậu cũng có người rồi không? Tiết lộ chút đi, cô ấy là ai?”
Tô Dịch nhìn Lạc Thụy nở nụ cười: “Cậu còn nói tôi, không phải cậu cũng thế à, tôi quen cậu hơn mười năm, cũng chưa từng thấy cậu để ý đến cô nào cũng chưa từng thấy cậu kết giao với cô nào, chẳng lẽ cậu có chứng bệnh sợ phụ nữ?”
Lạc Thụy vội nói: “Tô thiếu, tôi cũng không có chứng sợ phụ nữ, tôi không kết giao với phụ nữ là vì chưa gặp được người thích hợp...”
Lúc cậu nói lời này, trong lúc vô ý nhìn qua góc rẽ cầu thang, đúng lúc thấy Lăng Dinah, cậu không biết vì sao tim đập lệch nửa nhịp.
Sau khi Lăng Dinah đi xuống dưới nhìn xung quanh, không thấy Lăng Hàn Dạ liền hỏi: “Anh hai tôi đâu rồi?”
Cô vừa dứt lời, Lăng Hàn Dạ một thân ướt sũng vừa lúc đi vào đại sảnh.
Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch, Lăng Dinah nhìn anh ướt nhẹp từ đầu đến chân, trong mắt đều hiện lên nghi hoặc cùng kinh ngạc.
Càng khoa trương hơn là Lạc Thụy mở to mắt, há to miệng, đánh giá anh từ đầu đến chân xong mới hỏi: “Lăng thiếu, sáng sớm cậu với vị Lâm tiểu thư kia đi nghịch nước phải không?”
Lăng Hàn Dạ không trả lời, nhìn lên góc khuất cầu thang rồi nhìn Long Tư Hạo nói một câu về trước, lôi Lăng Dinah rời khỏi biệt thự.
Ăn xong bữa sáng, Lê Hiểu Mạn bảo Lạc Thụy tự mình đưa Lâm Mạch Mạch và Ngụy Vũ Bân về, mà Tô Dịch còn ở lại ăn sáng xong mới về.
Lê Hiểu Mạn vốn muốn thừa dịp lần này xác định một chút Tô Dịch có phải kẻ thần bí hay không, nhưng lần này tụ hội không có thu hoạch gì.
Sau khi Long Tư Hạo đến công ty, cô bảo Tiểu Nghiên Nghiên trở về phòng mình sáng tác, còn cô kéo Tiểu Long Dập vào phòng ngủ của mình và Long Tư Hạo.
Vào phòng ngủ ngồi xuống, cô cúi đầu nhìn bé, ngữ khí ôn nhu hỏi: “Allen, giờ con nói cho mẹ biết, từ lúc nào con biết mẹ mới là mẹ con, Sophie không phải mẹ con hay không?”
Tiểu Long Dập như đã sớm đoán được lý do cô kéo bé vào phòng ngủ là muốn hỏi vấn đề này, bé nhìn cô nở nụ cười: “Mẹ, con có vật này muốn đưa cho mẹ.”
Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi bé định đưa cô thứ gì, Tiểu Long Dập liền lấy ra một chiếc máy ghi âm mini đưa cô.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, có chút khó hiểu nhìn bé, sau đó nhận lấy máy ghi âm.
“Allen, đây là...”
Tiểu Long Dập nhìn Lê Hiểu Mạn cười thần bí: “Mẹ nghe xong bản ghi âm này sẽ biết vì sao con biết mẹ là mẹ con.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cúi xuống nhìn máy ghi âm mini ghi trên tay, sau đó phát tập tin ghi âm ở trong.
Vang lên trước là giọng một người đàn ông.
“Sao cô phải kích động như vậy?”
Nghe giọng nói đó, Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt, thanh âm rất lạnh, hơn nữa cô nghe còn có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu.
Kế tiếp là một giọng nữ cô càng thêm quen thuộc.
“Tôi chờ không được, tôi không muốn nhìn anh ấy với con tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia ân ân ái ái nữa, còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ điên mất...”
Lê Hiểu Mạn cúi xuống nhìn Tiểu Long Dập: “Đây là giọng Sophie?”
Nghe cô nhắc tới Sophie, đôi mắt hẹp dài của Tiểu Long Dập hiện lên ánh nhìn phức tạp, bé nhìn cô gật đầu: “Mẹ tiếp tục nghe.”
Giọng Sophie tiếp tục từ máy ghi âm truyền đến, lần này cô nghe được chuyện mẹ mình bị giết.
“Anh thông minh? Anh thông minh cũng không lần lượt thất bại như thế, không phải anh nói giết Lê Tố Phương giá họa cho Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn sẽ hận Tư Hạo thấu xương, như vậy có thể chia rẽ bọn họ sao? Nhưng kết quả đâu, anh giết Lê Tố Phương, hủy camera theo dõi, cố ý lưu lại đoạn video Tư Hạo bóp cổ Lê Tố Phương, Lê Hiểu Mạn thấy đoạn video kia vẫn không mắc mưu nghĩ Tư Hạo thành hung thủ giết chết mẹ mình...”
“Ngoài ý muốn? Nhiều lần đều ngoài ý muốn sao? Còn năm năm trước anh chụp ảnh Lê Hiểu Mạn và cái tên Hàn Cẩn Hi kia...”
“Sao? Tôi giúp anh nhiều như vậy, giờ anh bắt đầu trách cứ tôi? Nếu không có tôi, anh căn bản không thể thần không biết quỷ không hay ở ngày Lê Hiểu Mạn sinh non trộm long tráo phụng mang Allen đi...”
...
Nghe xong ghi âm, Lê Hiểu Mạn liền hiểu được tất cả.
Cô không cần đoán đã biết giọng nam trong thu âm là kẻ thần bí kia phát ra.
Cô không ngờ năm năm trước người chụp ảnh cô và Hàn Cẩn Hi cũng là kẻ thần bí, nếu không phải Tư Hạo tin tưởng cô, không tin tưởng cái gọi là ảnh chụp của cô và Hàn Cẩn Hi, kẻ thần bí phải chịu thua.&Cô càng không ngờ ngay cả hình lần đó Sophie chụp ảnh giá họa ông xã mình cũng là kẻ bí nhân sai Sophie làm.
Thu hồi suy nghĩ, cô cúi xuống nhìn Tiểu Long Dập, đôi mắt trong suốt hiện lên một tia kinh ngạc và nghi hoặc: “Allen, đoạn ghi âm này con làm thế nào có được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.