Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 940: Giống như là cô đã sống một cuộc sống rất ngu ngốc vậy (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Âu Dương Thần nhìn nụ cười tươi của cô, anh ta hơi dương môi dưới, đợi sau khi cô ăn xong, nghỉ ngơi một lát, anh ta dẫn cô leo lên vách đá cao chót vót kia.
Lê Hiểu Mạn không có kinh nghiệm leo leo núi hay mỏm đá gì đó, vì vậy Âu Dương Thần phải dẫn cô đi lên, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh ta phải giữ cho cơ thể ổn định để mình không bị rơi xuống, đồng thời còn phải giữ cho Lê Hiểu Mạn ổn định.
Vừa đi lên, anh ta vừa cắm chủy thủ của mình vào khe hở ở trên vách đá, rồi kéo Lê Hiểu Mạn tiến lên một bước, anh ta lại rút chủy thủ ra cắm vào vách đã cheo leo lần nữa, theo thứ tự tuần hoàn.
Bởi vì mang Lê Hiểu Mạn theo, trán của anh ta đã thấm ra một tầng mồ hôi, dần trượt xuống theo xương gò má.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy dường như anh ta đã bắt đầu mệt mỏi, trong lòng rất lúng túng ngượng ngùng, cô ở trong rừng cây nguyên thủy này, chắc chắn là rất vô dụng, cái gì cũng không biết, nếu không nhờ có Âu Dương Thần, đừng nói là sống sót ra khỏi nơi này, mà ngay cả chuyện có thể lấp đầy bụng cũng một vấn đề rất lớn với cô.
Hơn nữa, Âu Dương Thần còn có mục đích tới đây, nhưng vì mang cô đi ra ngoài, anh ta đã phải buông tha cho mục đích của mình, điều này lại càng khiến cô cảm thấy rất lúng túng rất có lỗi.
Bây giờ, cô đang rất hối hận, trước kia lúc học đại học, cô nên đi theo mọi người đi dã ngoại mại hiểm, trải nghiệm cuộc sống thiên nhiên hoang dã, bây giờ ở trong rừng cây này, cô chẳng có chút kinh nghiệm sinh tồn nào cả, giống như là cô đã sống một cuộc sống rất ngu ngốc vậy.
Bởi vì không hy vọng liên lụy đến Âu Dương Thần, cô nói: “Âu tiên sinh, anh cứ để tôi tự trèo đi, không cần phải kéo tôi.”
Âu Dương Thần không đáp lại cô, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, giống như không nghe thấy lời cô nói vậy, anh ta tiếp tục nắm chặt tay cô, kéo cô bước từng bước một leo lên vách núi cao chót vót này.
Khoảng nửa giờ sau, Âu Dương Thần mới mang Lê Hiểu Mạn leo lên lên khỏi hẻm núi.
Cho dù không góp sức gì, nhưng Lê Hiểu Mạn cũng cảm thấy rất mệt mỏi, khi leo lên, cô bắt đầu thở dốc.
Âu Dương Thần đã đầu đầy mồ hôi.
Nhiệt độ bên ngoài tương đối thấp, đột ngột đi lên, Lê Hiểu Mạn cảm thấy rất lạnh, cô khoanh hai tay ôm lấy người theo bản năng.
Âu Dương Thần thấy vậy, anh ta lại cởi áo khoác của mình ra rồi đưa cho cô lần nữa: “Mặc vào.”
Lê Hiểu Mạn nhìn áo khoác của anh ta, lúc ánh mắt nhìn đến cánh tay của anh ta, cô mới phát hiện ra trên cánh tay của anh ta lại thêm một vết thương rất dài.
Vừa rồi cô không chú ý đến cánh tay của anh ta, vì vậy nên không phát hiện ra, bây giờ nhìn thấy, trong lòng cô rất kinh ngạc: “ Tay của anh bị thương lúc nào vậy?”
Âu Dương Thần liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay, anh ta thờ ơ nói: “Bị thương ở chỗ này là một chuyện rất bình thường.”
“Đã nghỉ ngơi tốt chưa?” Âu Dương Thần nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi.
“ Ừ.” Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với anh ta, cô hơi nghi ngờ hỏi: “ Tại sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý muốn dẫn tôi đi ra ngoài?”
Âu Dương Thần nhìn cô thật sâu, thật ra thì ngay cả chính anh ta cũng không biết câu trả lời là gì.
Anh ta chỉ thấy cô một thân một mình đi lại trong rừng cây tràn đầy nguy hiểm này, nên muốn giúp cô, nảy ra ý định muốn mang cô ra ngoài.
Anh ta trả lời: “Không biết, có lẽ là bởi vì...”
Nói đến đây, anh ta đến gần cô mấy bước, mắt phượng nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lưu chuyển ở trên mặt của cô: “Cô tự mình thiết kế cho tôi một sợi dây chuyền khiến tôi rất hài lòng, tôi không muốn nhìn cô chết ở chỗ này, vì vậy mới thay đổi chủ ý.”
Nói đến dây chuyền, Âu Dương Thần đưa tay sờ cổ của mình theo bản năng, tay anh ta chợt cứng đờ, sắc mặt bỗng thay đổi.
Thấy sắc mặt của anh ta hơi kỳ lạ, Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta hỏi: “Sao vậy?”
Âu Dương Thần hơi nhíu mày lại: “Không thấy dây chuyền đâu cả.”
Anh ta cố gắng hồi tưởng lại, tối hôm qua anh ta còn cầm sợi dây chuyền, sáng nay cũng vẫn còn, lúc anh ta đi bắt hai con thỏ trở lại hẻm đá thì không chú ý nữa, vì vậy chắc là sợi dây chuyền đã rơi trong hẻm đá hoặc là rơi lúc anh ta bắt thỏ, anh ta cũng không dám chắc.
Anh ta nhìn cô: “Để tôi đi tìm đã, cô cứ ở nơi này chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng đi lên”
Dứt lời, không đợi Lê Hiểu Mạn trả lời, anh ta đã tung người nhảy xuống.
Mặc dù anh ta là diễn viên kiêm ca sỹ, nhưng từ nhỏ anh ta đã theo ông nội của mình đến những nơi hoang dã thám hiểm và leo những ngọn núi cao chót vót, vì vậy, anh ta đã sớm có kinh nghiệm với những màn như thế này rồi.
Hơn nữa, bước vào giới showbiz chỉ là mơ ước của mẹ anh ta, cũng không phải là giấc mộng mà anh ta muốn, vì vậy những lúc rảnh rỗi anh ta thường rèn luyện thể lực.
Cha anh ta qua đời từ khi anh ta còn rất nhỏ, là ông nội và mẹ anh ta đã nuôi anh ta lớn khôn.
Âu Dương Thần nhìn nụ cười tươi của cô, anh ta hơi dương môi dưới, đợi sau khi cô ăn xong, nghỉ ngơi một lát, anh ta dẫn cô leo lên vách đá cao chót vót kia.
Lê Hiểu Mạn không có kinh nghiệm leo leo núi hay mỏm đá gì đó, vì vậy Âu Dương Thần phải dẫn cô đi lên, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh ta phải giữ cho cơ thể ổn định để mình không bị rơi xuống, đồng thời còn phải giữ cho Lê Hiểu Mạn ổn định.
Vừa đi lên, anh ta vừa cắm chủy thủ của mình vào khe hở ở trên vách đá, rồi kéo Lê Hiểu Mạn tiến lên một bước, anh ta lại rút chủy thủ ra cắm vào vách đã cheo leo lần nữa, theo thứ tự tuần hoàn.
Bởi vì mang Lê Hiểu Mạn theo, trán của anh ta đã thấm ra một tầng mồ hôi, dần trượt xuống theo xương gò má.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy dường như anh ta đã bắt đầu mệt mỏi, trong lòng rất lúng túng ngượng ngùng, cô ở trong rừng cây nguyên thủy này, chắc chắn là rất vô dụng, cái gì cũng không biết, nếu không nhờ có Âu Dương Thần, đừng nói là sống sót ra khỏi nơi này, mà ngay cả chuyện có thể lấp đầy bụng cũng một vấn đề rất lớn với cô.
Hơn nữa, Âu Dương Thần còn có mục đích tới đây, nhưng vì mang cô đi ra ngoài, anh ta đã phải buông tha cho mục đích của mình, điều này lại càng khiến cô cảm thấy rất lúng túng rất có lỗi.
Bây giờ, cô đang rất hối hận, trước kia lúc học đại học, cô nên đi theo mọi người đi dã ngoại mại hiểm, trải nghiệm cuộc sống thiên nhiên hoang dã, bây giờ ở trong rừng cây này, cô chẳng có chút kinh nghiệm sinh tồn nào cả, giống như là cô đã sống một cuộc sống rất ngu ngốc vậy.
Bởi vì không hy vọng liên lụy đến Âu Dương Thần, cô nói: “Âu tiên sinh, anh cứ để tôi tự trèo đi, không cần phải kéo tôi.”
Âu Dương Thần không đáp lại cô, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, giống như không nghe thấy lời cô nói vậy, anh ta tiếp tục nắm chặt tay cô, kéo cô bước từng bước một leo lên vách núi cao chót vót này.
Khoảng nửa giờ sau, Âu Dương Thần mới mang Lê Hiểu Mạn leo lên lên khỏi hẻm núi.
Cho dù không góp sức gì, nhưng Lê Hiểu Mạn cũng cảm thấy rất mệt mỏi, khi leo lên, cô bắt đầu thở dốc.
Âu Dương Thần đã đầu đầy mồ hôi.
Nhiệt độ bên ngoài tương đối thấp, đột ngột đi lên, Lê Hiểu Mạn cảm thấy rất lạnh, cô khoanh hai tay ôm lấy người theo bản năng.
Âu Dương Thần thấy vậy, anh ta lại cởi áo khoác của mình ra rồi đưa cho cô lần nữa: “Mặc vào.”
Lê Hiểu Mạn nhìn áo khoác của anh ta, lúc ánh mắt nhìn đến cánh tay của anh ta, cô mới phát hiện ra trên cánh tay của anh ta lại thêm một vết thương rất dài.
Vừa rồi cô không chú ý đến cánh tay của anh ta, vì vậy nên không phát hiện ra, bây giờ nhìn thấy, trong lòng cô rất kinh ngạc: “ Tay của anh bị thương lúc nào vậy?”
Âu Dương Thần liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay, anh ta thờ ơ nói: “Bị thương ở chỗ này là một chuyện rất bình thường.”
“Đã nghỉ ngơi tốt chưa?” Âu Dương Thần nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi.
“ Ừ.” Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với anh ta, cô hơi nghi ngờ hỏi: “ Tại sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý muốn dẫn tôi đi ra ngoài?”
Âu Dương Thần nhìn cô thật sâu, thật ra thì ngay cả chính anh ta cũng không biết câu trả lời là gì.
Anh ta chỉ thấy cô một thân một mình đi lại trong rừng cây tràn đầy nguy hiểm này, nên muốn giúp cô, nảy ra ý định muốn mang cô ra ngoài.
Anh ta trả lời: “Không biết, có lẽ là bởi vì...”
Nói đến đây, anh ta đến gần cô mấy bước, mắt phượng nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lưu chuyển ở trên mặt của cô: “Cô tự mình thiết kế cho tôi một sợi dây chuyền khiến tôi rất hài lòng, tôi không muốn nhìn cô chết ở chỗ này, vì vậy mới thay đổi chủ ý.”
Nói đến dây chuyền, Âu Dương Thần đưa tay sờ cổ của mình theo bản năng, tay anh ta chợt cứng đờ, sắc mặt bỗng thay đổi.
Thấy sắc mặt của anh ta hơi kỳ lạ, Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta hỏi: “Sao vậy?”
Âu Dương Thần hơi nhíu mày lại: “Không thấy dây chuyền đâu cả.”
Anh ta cố gắng hồi tưởng lại, tối hôm qua anh ta còn cầm sợi dây chuyền, sáng nay cũng vẫn còn, lúc anh ta đi bắt hai con thỏ trở lại hẻm đá thì không chú ý nữa, vì vậy chắc là sợi dây chuyền đã rơi trong hẻm đá hoặc là rơi lúc anh ta bắt thỏ, anh ta cũng không dám chắc.
Anh ta nhìn cô: “Để tôi đi tìm đã, cô cứ ở nơi này chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng đi lên”
Dứt lời, không đợi Lê Hiểu Mạn trả lời, anh ta đã tung người nhảy xuống.
Mặc dù anh ta là diễn viên kiêm ca sỹ, nhưng từ nhỏ anh ta đã theo ông nội của mình đến những nơi hoang dã thám hiểm và leo những ngọn núi cao chót vót, vì vậy, anh ta đã sớm có kinh nghiệm với những màn như thế này rồi.
Hơn nữa, bước vào giới showbiz chỉ là mơ ước của mẹ anh ta, cũng không phải là giấc mộng mà anh ta muốn, vì vậy những lúc rảnh rỗi anh ta thường rèn luyện thể lực.
Cha anh ta qua đời từ khi anh ta còn rất nhỏ, là ông nội và mẹ anh ta đã nuôi anh ta lớn khôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.