Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 449: Giúp cô, giải trừ nguy hiểm. (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc ở khu mộ An Khang, anh bắn một phát súng vào Hạ Lâm, Hạ Lâm không có con, mà Hạ Lâm muốn hại cô, suýt chút nữa làm cô cũng không có con, nhưng hiện tại cô đã không sao, cô và Hạ Lâm xem như huề nhau!
Vốn dĩ cô muốn cứ thế mà tha cho Hạ Lâm, nhưng phát súng kia Long Tư Hạo đã khiến cho Hạ Lâm không có con, nếu như Hạ Lâm có thể bằng lòng cô không đi trả thù Long Tư Hạo, hoặc là khởi tố anh, cô cũng sẽ không công khai chuyện cô ta cố ý hại cô ngã lầu, bằng không, cô tuyệt không buông tha cho cô ta.
Cô làm người vẫn luôn lấy hướng thiện làm gốc, dĩ hòa vi quý, chưa bao giờ chủ động hại ai cả, nhưng cô cũng không phải thánh mẫu, lúc này phải xem biểu hiện của Hạ Lâm, chỉ cần cô ta dám gây bất lợi cho Long Tư Hạo, cô nhất định sẽ trả lại cho cô ta cả vốn lẫn lời.
Long Tư Hạo thấy cô muốn nói lại thôi, bàn tay trắng nõn khẽ giữ cằm cô, ánh mắt trầm trầm nhìn cô: “Cô ta thế nào?”
Nghe anh hỏi, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, dò xét hỏi: “Tư Hạo, nếu như có người làm hại em, hoặc là làm hại con của chúng ta, anh sẽ đối phó họ thế nào?”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, bàn tay to chậm rãi dời lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cong môi cười: “Em nói xem? Đương nhiên là để cho bọn họ sống, sống một cách thống khổ nhất.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, nhìn anh thật sâu, thấy khóe môi anh là nụ cười nguy hiểm nhưng đầy sự mê hoặc, hàng chân mày thanh tú của cô nhíu lại, chủ động tiến đến gần ngực anh.
Hai tay mảnh khảnh ôm sát lấy cổ anh, cong môi cười: “Em biết rồi, Tư Hạo, cám ơn anh đã yêu em, yêu con của chúng ta như thế.”
Cánh tay thon dài của Long Tư Hạo thu lại, ôm sát cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi đầy đặn của cô, hôn thật sâu, sau đó rời khỏi: “Nằm xuống nghỉ ngơi, không cho phép lộn xộn nữa.”
“Ưm!” Lê Hiểu Mạn cười gật đầu, chậm rãi nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, vì tác dụng của thuốc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ, Long Tư Hạo vẫn luôn trông chừng bên cạnh cô, đôi đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh chăm chú nhìn cô, sự lo lắng không bớt đi chút nào.
Bên cạnh cô có rất nhiều nguy hiểm, anh phải mau sớm hóa giải hết, người muốn làm hại đến cô, anh tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ cứ như vậy yên lành sống trên cõi đời này.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh đổ chuông, thấy người gọi đến là Lạc Thụy, anh cầm điện thoại di động lên rời khỏi đó, đi thẳng đến phòng đọc sách, ngồi xuống trước bàn làm việc.
“Tổng giám đốc, đoạn video Lê tiểu thư ngã lầu đã được gửi đến cho anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm trọng của Lạc Thụy.
Nghe vậy, Long Tư Hạo lập tức mở máy vi tính, mở đoạn video Lạc Thụy gửi đến, lúc nhìn thấy cảnh Hạ Lâm bắt lấy tay Lê Hiểu Mạn, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của anh nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, xem đi xem lại vài lần cảnh Hạ Lâm bắt lấy tay Lê Hiểu Mạn.
Sau vài lần xem lại, bàn tay đang cầm chuột của anh siết chặt, chỉ nghe một thanh âm vang lên, cuối cùng chuột máy tính cũng bị anh phá hủy.
Lúc này, giọng Lạc Thụy lại truyền đến lần nữa từ điện thoại: “Tổng giám đốc, anh muốn đoạn video này có ích lợi gì? Tôi đã xem nhiều lần đều không nhìn ra sơ hở gì cả, tại sao đột nhiên Lê tiểu thư lại bị như vậy? Chuyện này có liên quan gì đến Hạ tiểu thư? Lẽ nào tổng giám đốc hoài nghi là Hạ tiểu thư đẩy? Tôi có thể thấy trong video Hạ tiểu thư cũng ngã xuống, làm sao đẩy Lê tiểu thư được?”
Long Tư Hạo nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo dọa người, môi mỏng cong lên khát máu: “Với sự thông minh của cậu cũng không nhìn ra được, nếu muốn khiến cho người của cục cảnh sát nhìn ra cô ta cố tình hại người là không thể, xem ra đoạn video này vẫn không thể định tội cô ta, còn cần cô ta chính miệng thừa nhận...”
“Tổng giám đốc định làm gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Tôi tự có tính toán, cho người theo dõi cô ta, còn có Trần Lan, không cần giữ lại.”
Bên đầu dây điện thoại, Lạc Thụy nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc: “Nữ giúp việc muốn quyến rũ anh kia cũng không giữ lại sao? Không phải tổng giám đốc nói muốn lợi dụng cô ta tra ra người thần bí sau lưng cô ta à? Nếu như hiện tại xử lý cô ta, tổng giám đốc sẽ rất khó tra ra là ai sắp xếp cô ta ở cạnh anh, mà người kia lại quá thần bí, tổng giám đốc muốn điều tra ra, manh mỗi duy nhất này cũng sẽ mất.”
Long Tư Hạo nhíu chặt mày, từ lúc Trần Lan tiếp cận anh, anh đã hoài nghi cô ta rồi.
Lúc ở khu mộ An Khang, anh bắn một phát súng vào Hạ Lâm, Hạ Lâm không có con, mà Hạ Lâm muốn hại cô, suýt chút nữa làm cô cũng không có con, nhưng hiện tại cô đã không sao, cô và Hạ Lâm xem như huề nhau!
Vốn dĩ cô muốn cứ thế mà tha cho Hạ Lâm, nhưng phát súng kia Long Tư Hạo đã khiến cho Hạ Lâm không có con, nếu như Hạ Lâm có thể bằng lòng cô không đi trả thù Long Tư Hạo, hoặc là khởi tố anh, cô cũng sẽ không công khai chuyện cô ta cố ý hại cô ngã lầu, bằng không, cô tuyệt không buông tha cho cô ta.
Cô làm người vẫn luôn lấy hướng thiện làm gốc, dĩ hòa vi quý, chưa bao giờ chủ động hại ai cả, nhưng cô cũng không phải thánh mẫu, lúc này phải xem biểu hiện của Hạ Lâm, chỉ cần cô ta dám gây bất lợi cho Long Tư Hạo, cô nhất định sẽ trả lại cho cô ta cả vốn lẫn lời.
Long Tư Hạo thấy cô muốn nói lại thôi, bàn tay trắng nõn khẽ giữ cằm cô, ánh mắt trầm trầm nhìn cô: “Cô ta thế nào?”
Nghe anh hỏi, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, dò xét hỏi: “Tư Hạo, nếu như có người làm hại em, hoặc là làm hại con của chúng ta, anh sẽ đối phó họ thế nào?”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, bàn tay to chậm rãi dời lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cong môi cười: “Em nói xem? Đương nhiên là để cho bọn họ sống, sống một cách thống khổ nhất.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, nhìn anh thật sâu, thấy khóe môi anh là nụ cười nguy hiểm nhưng đầy sự mê hoặc, hàng chân mày thanh tú của cô nhíu lại, chủ động tiến đến gần ngực anh.
Hai tay mảnh khảnh ôm sát lấy cổ anh, cong môi cười: “Em biết rồi, Tư Hạo, cám ơn anh đã yêu em, yêu con của chúng ta như thế.”
Cánh tay thon dài của Long Tư Hạo thu lại, ôm sát cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi đầy đặn của cô, hôn thật sâu, sau đó rời khỏi: “Nằm xuống nghỉ ngơi, không cho phép lộn xộn nữa.”
“Ưm!” Lê Hiểu Mạn cười gật đầu, chậm rãi nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, vì tác dụng của thuốc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ, Long Tư Hạo vẫn luôn trông chừng bên cạnh cô, đôi đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh chăm chú nhìn cô, sự lo lắng không bớt đi chút nào.
Bên cạnh cô có rất nhiều nguy hiểm, anh phải mau sớm hóa giải hết, người muốn làm hại đến cô, anh tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ cứ như vậy yên lành sống trên cõi đời này.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh đổ chuông, thấy người gọi đến là Lạc Thụy, anh cầm điện thoại di động lên rời khỏi đó, đi thẳng đến phòng đọc sách, ngồi xuống trước bàn làm việc.
“Tổng giám đốc, đoạn video Lê tiểu thư ngã lầu đã được gửi đến cho anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm trọng của Lạc Thụy.
Nghe vậy, Long Tư Hạo lập tức mở máy vi tính, mở đoạn video Lạc Thụy gửi đến, lúc nhìn thấy cảnh Hạ Lâm bắt lấy tay Lê Hiểu Mạn, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của anh nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, xem đi xem lại vài lần cảnh Hạ Lâm bắt lấy tay Lê Hiểu Mạn.
Sau vài lần xem lại, bàn tay đang cầm chuột của anh siết chặt, chỉ nghe một thanh âm vang lên, cuối cùng chuột máy tính cũng bị anh phá hủy.
Lúc này, giọng Lạc Thụy lại truyền đến lần nữa từ điện thoại: “Tổng giám đốc, anh muốn đoạn video này có ích lợi gì? Tôi đã xem nhiều lần đều không nhìn ra sơ hở gì cả, tại sao đột nhiên Lê tiểu thư lại bị như vậy? Chuyện này có liên quan gì đến Hạ tiểu thư? Lẽ nào tổng giám đốc hoài nghi là Hạ tiểu thư đẩy? Tôi có thể thấy trong video Hạ tiểu thư cũng ngã xuống, làm sao đẩy Lê tiểu thư được?”
Long Tư Hạo nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo dọa người, môi mỏng cong lên khát máu: “Với sự thông minh của cậu cũng không nhìn ra được, nếu muốn khiến cho người của cục cảnh sát nhìn ra cô ta cố tình hại người là không thể, xem ra đoạn video này vẫn không thể định tội cô ta, còn cần cô ta chính miệng thừa nhận...”
“Tổng giám đốc định làm gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Tôi tự có tính toán, cho người theo dõi cô ta, còn có Trần Lan, không cần giữ lại.”
Bên đầu dây điện thoại, Lạc Thụy nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc: “Nữ giúp việc muốn quyến rũ anh kia cũng không giữ lại sao? Không phải tổng giám đốc nói muốn lợi dụng cô ta tra ra người thần bí sau lưng cô ta à? Nếu như hiện tại xử lý cô ta, tổng giám đốc sẽ rất khó tra ra là ai sắp xếp cô ta ở cạnh anh, mà người kia lại quá thần bí, tổng giám đốc muốn điều tra ra, manh mỗi duy nhất này cũng sẽ mất.”
Long Tư Hạo nhíu chặt mày, từ lúc Trần Lan tiếp cận anh, anh đã hoài nghi cô ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.