Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 504: Hét thật lớn, Hạ Lâm điên rồi (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hủy bỏ hiểu lầm, Long Tư Hạo nửa tháng nay đều điều tra chuyện Lê Tố Phương bị giết hại.
Nhưng qua nửa tháng, anh không có chút đầu mối.
Mỗi khianh sắp tra ra chút đầu mối, đầu mối lại đột nhiên cắt đứt, điều này làm anh không khỏi nghi ngờ hung thủ sát hại Lê Tố Phương rất có thể mau phục ở chỗ cách anh không xa.
Vì thân thể Hoắc Vân Hy đã khôi phục khá tốt, anh cũng không xen vào Hoắc thị nữa, nửa tháng nay vẫn luôn trấn giữ ở TE.
Ban ngày anh ở công ty, nhưng mỗi ngày trước cơm tối đều về biệt thự bồi Lê Hiểu Mạn ăn tối, tản bộ.
Mỗi đêm trước khi ngủ, nhất định sẽ dùng ống nghe đích thân nghe tim thai nhi, chắc chắn thai nhi trong bụng Lê Hiểu Mạn bình thường, mới ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Anh là một người ba rất có trách nhiệm rất dụng tâm, rất quan tâm bảo bảo, còn quan tâm Lê Hiểu Mạn hơn.
Mặc dù chưa tìm được hung thủ sát hại mẹ cô, nhưng nửa tháng qua cô luôn duy trì tâm tính tốt.
Vì tình yêu của anh, cô rất hạnh phúc, không có mẹ, cô còn có anh.
Trong phòng làm việc Tổng giám đốc, Long Tư Hạo ngồi trên sofa bằng da, đầu hơi ngửa về sau, híp mắt, ánh mắt thâm trầm làm người ta nghĩ không ra.
“Tổng giám đốc…”
Cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, cùng với Tô Dịch đi vào.
Long Tư Hạo mở mắt, ánh mắt u ám nhìn ba người tiến vào, trầm giọng hỏi: “Tra thế nào?”
Lạc Thụy nhún vai, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch đều nhíu mày.
Nhìn biểu tình của bọn họ, Long Tư Hạo biết cái chết của Lê Tố Phương vẫn không có tiến triển.
Anh nhíu mày, ánh mắt rét lạnh.
Lạc Thụy tiến lên, cười híp mắt: “Tổng giám đốc, Hạ Lâm tới, nói muốn gặp anh, không biết Tổng giám đốc muốn gặp không?”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhếch môi, thanh âm chìm lãnh: “Cho cô ta vào, sẵn tiện gọi cho bệnh viện tâm thần.”
Lạc Thụy nhíu mày: “Tổng giám đốc muốn đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần? Tôi thấy cô ta hơi giống người bị thần kinh.”
Dứt lời, anh ta đi ra ngoài, dẫn Hạ Lâm đang chờ ở ngoài vào.
Từ khi hôn lễ bị hủy bỏ, Hạ Lâm liền bị Hạ Thanh Vinh đuổi ra khỏi Hạ gia, không cho phép cô ta bước vào Hạ gia nửa bước.
Lưu Như Hoa cũng mất hết mặt mũi vì cô ta, ở trước mặt những phu nhân nhà giàu khác không ngóc đầu lên được, lúc cô ta bị Hạ Thanh Vinh đuổi ra khỏi nhà, cũng không nói gì thay cô ta.
Lưu Như Hoa tuy tức giận Hạ Lâm làm bà mất hết mặt mũi, nhưng sau khi Hạ Lâm bị đuổi ra ngoài, vẫn len lén đưa cô ta một tấm thẻ, cho cô ta ở khách sạn.
Nhưng tấm thẻ Lưu Như Hoa cho cô ta đã bị Hạ Thành Vinh đóng băng, cô ta không rút tiền được, trên người không có tiền, mỗi ngày ở lại khách sạn đều cần tiền, cô ta không thể tìm Hoắc Vân Hy mượn tiền, nên tìm Long Tư Hạo.
Ban đầu cô ta một thân nhãn hiệu nổi tiếng, trang điểm đậm và rực rỡ, nhưng lúc bị đuổi ra Hạ gia, không thể mang gì theo.
Cho nên, hôm nay cô ta mặc áo đầm dài màu vàng nhạt có thể dài có thể che kín hai chân, khăn quàng màu xanh da trời, quấn mình thật chặt, ngay cả đầu cũng che lại.
Cô ta không trang điểm, tóc không xử lý như trước, chỉ buộc tóc sơ, tóc mái che khóe mắt và hai bên mặt, hơn nữa trên đầu còn quàng khăn, lộ ra nửa khuôn mặt tiều tụy, cả người nhìn qua gầy đi rất nhiều, hoàn toàn mất đi khí chất thiên kim danh môn trước kia, rất giống một cô gái tới từ núi hoang dã.
Lạc Thụy quan sát cô ta một phen, mi mắt mang theo nụ cười, nhướng mày: “Hạ tiểu thư, cô đây là diễn viên sao? Còn nữa, cô hóa trang rất giống cô gái nông thôn, nếu không phải quen biết cô là thiên kim của Hạ tổng nắm quyền Tập đoàn Hạ thị, tôi còn tưởng rằng cô tới từ núi hoang dã, ừm, đẹp mắt, rất đẹp, Hạ tiêu thư, khí chất của cô rất thích hợp hóa trang như vậy, không mặc thế, thật quá có lỗi với chính cô rồi, thật sự không phải ai cũng có bản lĩnh có thể mặc bộ này ra mùi vị quê ba đất tổ, cô rất giỏi, thật.”
Anh ta vừa dứt lời, Lăng Hàn Dạ bên cạnh không nhịn được, xì một tiếng bật cười.
“Ha ha…” Anh ta giơ ngón cái với Lạc Thụy: “Lạc Thụy, thật phục anh, anh nói quá đúng, ha ha…”
Lạc Thụy mỉa mai đả thương người cùng với tiếng cười càn rỡ của Lăng Hàn Dạ đều làm Hạ Lâm tức giận, nhưng cô ta che giấu, không phát tác ra.
Cô ta nhìn Long Tư Hạo, cúi thấp đầu xuống, đôi mắt ảm đạm vô thần trong nháy mắt liền ươn ướt, nước mắt rơi xuống, mặt đầy ủy khuất, nghẹn ngào nói: “Long tổng, tôi có lời muốn nói riêng với anh, anh có thể kêu bọn họ ra ngoài trước không?”
Ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm ám trầm nhìn Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch, tỏ ý bọn họ ra ngoài trước.
Ba người hội ý, không nói gì, xoay người rời khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc.
Hủy bỏ hiểu lầm, Long Tư Hạo nửa tháng nay đều điều tra chuyện Lê Tố Phương bị giết hại.
Nhưng qua nửa tháng, anh không có chút đầu mối.
Mỗi khianh sắp tra ra chút đầu mối, đầu mối lại đột nhiên cắt đứt, điều này làm anh không khỏi nghi ngờ hung thủ sát hại Lê Tố Phương rất có thể mau phục ở chỗ cách anh không xa.
Vì thân thể Hoắc Vân Hy đã khôi phục khá tốt, anh cũng không xen vào Hoắc thị nữa, nửa tháng nay vẫn luôn trấn giữ ở TE.
Ban ngày anh ở công ty, nhưng mỗi ngày trước cơm tối đều về biệt thự bồi Lê Hiểu Mạn ăn tối, tản bộ.
Mỗi đêm trước khi ngủ, nhất định sẽ dùng ống nghe đích thân nghe tim thai nhi, chắc chắn thai nhi trong bụng Lê Hiểu Mạn bình thường, mới ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Anh là một người ba rất có trách nhiệm rất dụng tâm, rất quan tâm bảo bảo, còn quan tâm Lê Hiểu Mạn hơn.
Mặc dù chưa tìm được hung thủ sát hại mẹ cô, nhưng nửa tháng qua cô luôn duy trì tâm tính tốt.
Vì tình yêu của anh, cô rất hạnh phúc, không có mẹ, cô còn có anh.
Trong phòng làm việc Tổng giám đốc, Long Tư Hạo ngồi trên sofa bằng da, đầu hơi ngửa về sau, híp mắt, ánh mắt thâm trầm làm người ta nghĩ không ra.
“Tổng giám đốc…”
Cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, cùng với Tô Dịch đi vào.
Long Tư Hạo mở mắt, ánh mắt u ám nhìn ba người tiến vào, trầm giọng hỏi: “Tra thế nào?”
Lạc Thụy nhún vai, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch đều nhíu mày.
Nhìn biểu tình của bọn họ, Long Tư Hạo biết cái chết của Lê Tố Phương vẫn không có tiến triển.
Anh nhíu mày, ánh mắt rét lạnh.
Lạc Thụy tiến lên, cười híp mắt: “Tổng giám đốc, Hạ Lâm tới, nói muốn gặp anh, không biết Tổng giám đốc muốn gặp không?”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhếch môi, thanh âm chìm lãnh: “Cho cô ta vào, sẵn tiện gọi cho bệnh viện tâm thần.”
Lạc Thụy nhíu mày: “Tổng giám đốc muốn đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần? Tôi thấy cô ta hơi giống người bị thần kinh.”
Dứt lời, anh ta đi ra ngoài, dẫn Hạ Lâm đang chờ ở ngoài vào.
Từ khi hôn lễ bị hủy bỏ, Hạ Lâm liền bị Hạ Thanh Vinh đuổi ra khỏi Hạ gia, không cho phép cô ta bước vào Hạ gia nửa bước.
Lưu Như Hoa cũng mất hết mặt mũi vì cô ta, ở trước mặt những phu nhân nhà giàu khác không ngóc đầu lên được, lúc cô ta bị Hạ Thanh Vinh đuổi ra khỏi nhà, cũng không nói gì thay cô ta.
Lưu Như Hoa tuy tức giận Hạ Lâm làm bà mất hết mặt mũi, nhưng sau khi Hạ Lâm bị đuổi ra ngoài, vẫn len lén đưa cô ta một tấm thẻ, cho cô ta ở khách sạn.
Nhưng tấm thẻ Lưu Như Hoa cho cô ta đã bị Hạ Thành Vinh đóng băng, cô ta không rút tiền được, trên người không có tiền, mỗi ngày ở lại khách sạn đều cần tiền, cô ta không thể tìm Hoắc Vân Hy mượn tiền, nên tìm Long Tư Hạo.
Ban đầu cô ta một thân nhãn hiệu nổi tiếng, trang điểm đậm và rực rỡ, nhưng lúc bị đuổi ra Hạ gia, không thể mang gì theo.
Cho nên, hôm nay cô ta mặc áo đầm dài màu vàng nhạt có thể dài có thể che kín hai chân, khăn quàng màu xanh da trời, quấn mình thật chặt, ngay cả đầu cũng che lại.
Cô ta không trang điểm, tóc không xử lý như trước, chỉ buộc tóc sơ, tóc mái che khóe mắt và hai bên mặt, hơn nữa trên đầu còn quàng khăn, lộ ra nửa khuôn mặt tiều tụy, cả người nhìn qua gầy đi rất nhiều, hoàn toàn mất đi khí chất thiên kim danh môn trước kia, rất giống một cô gái tới từ núi hoang dã.
Lạc Thụy quan sát cô ta một phen, mi mắt mang theo nụ cười, nhướng mày: “Hạ tiểu thư, cô đây là diễn viên sao? Còn nữa, cô hóa trang rất giống cô gái nông thôn, nếu không phải quen biết cô là thiên kim của Hạ tổng nắm quyền Tập đoàn Hạ thị, tôi còn tưởng rằng cô tới từ núi hoang dã, ừm, đẹp mắt, rất đẹp, Hạ tiêu thư, khí chất của cô rất thích hợp hóa trang như vậy, không mặc thế, thật quá có lỗi với chính cô rồi, thật sự không phải ai cũng có bản lĩnh có thể mặc bộ này ra mùi vị quê ba đất tổ, cô rất giỏi, thật.”
Anh ta vừa dứt lời, Lăng Hàn Dạ bên cạnh không nhịn được, xì một tiếng bật cười.
“Ha ha…” Anh ta giơ ngón cái với Lạc Thụy: “Lạc Thụy, thật phục anh, anh nói quá đúng, ha ha…”
Lạc Thụy mỉa mai đả thương người cùng với tiếng cười càn rỡ của Lăng Hàn Dạ đều làm Hạ Lâm tức giận, nhưng cô ta che giấu, không phát tác ra.
Cô ta nhìn Long Tư Hạo, cúi thấp đầu xuống, đôi mắt ảm đạm vô thần trong nháy mắt liền ươn ướt, nước mắt rơi xuống, mặt đầy ủy khuất, nghẹn ngào nói: “Long tổng, tôi có lời muốn nói riêng với anh, anh có thể kêu bọn họ ra ngoài trước không?”
Ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm ám trầm nhìn Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch, tỏ ý bọn họ ra ngoài trước.
Ba người hội ý, không nói gì, xoay người rời khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.