Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 410: Hiểu Hiểu, con đã quyết định lấy rồi! (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi bóng người Long Tư Hạo biến mất, mắt Hoắc Vân Hy đầy đau buồn nhìn Lê Hiểu Mạn, lòng đau đớn, trong giọng nói mang theo mất mát và bi phẫn: “Mạn Mạn, em… tại sao không cho anh một cơ hội nữa? Tại sao không đợi anh? Tại sao nhất định phải chọn Long Tư Hạo?”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, ánh mắt bình thản nhìn Hoắc Vân Hy bi phẫn thống khổ: “Anh ấy là người yêu tôi nhất trên đời này, và tôi cũng yêu anh ấy, tôi dĩ nhiên chọn anh ấy, còn anh, chúng ta đã không còn bất kỳ dây dưa rễ má nào rồi, tôi hy vọng anh đừng nói thế với tôi nữa.”
Giọng cô không lạnh không nóng, mang theo tia hời hợt, hiện tại Hoắc Vân Hy đối với cô mà nói, giống như là một người không quen thuộc cũng không xa lạ gì.
Ánh mắt bình thản cùng với giọng nói hời hợt của cô khiến lòng Hoắc Vân Hy càng đau đớn, trong mắt tụ lại nồng đậm bi thương và hối hận: “Mạn Mạn…”
Giọng anh ta cũng xen lẫn nồng đậm bi thương, khóe mắt ướt át: “Anh… Chúng ta thật sự không thể nào sao?”
Nhìn ánh mắt bi thương ướt át của anh ta, ánh mắt Lê Hiểu Mạn vẫn bình thản như cũ, nhưng trong lòng đã kích động nhấc nổi nửa gợn sóng, tay khẽ vuốt bụng bằng phẳng, giọng ôn hòa: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta còn có thể sao?”
Hoắc Vân Hy cũng nhìn bụng bằng phẳng của cô, nghĩ tới cô đã mang thai đứa nhỏ của Long Tư Hạo, lòng anh ta đau như bị kim đâm, hận ý đối với Long Tư Hạo lại tăng thêm mấy phần.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta không lên tiếng, tiếp tục nói: “Hoắc Vân Hy, chúng ta đã qua, giữa chúng ta tuyệt đối không thể nào nữa.”
Tuy giọng cô ôn hòa nhưng trong giọng nói mang theo thái độ đoạn tuyệt, khiến nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt Hoắc Vân Hy trào ra, anh ta khép hờ mắt, chống gậy đứng lên, xoay người đi lên lầu.
Đi mấy bước, anh ta ngừng lại, quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn ngồi trên sofa, thanh âm bi thương thống khổ hỏi: “Mạn Mạn, anh biết bây giờ anh hỏi vấn đề này không có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn biết, em nói cho anh được không? Rốt cuộc em có yêu anh hay không? Tại sao em có thể yêu Long Tư Hạo nhanh như vậy?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, giọng ôn hòa như cũ: “Yêu hay không đã không còn quan trọng, anh xem như xưa nay tôi chưa từng yêu anh.”
“Xưa nay chưa từng yêu?” Hoắc Vân Hy lặp đi lặp lại câu này, nước mắt đau buồn chảy xuống theo khuôn mặt tuấn tú, tay nắm chặt cây gậy, ánh mắt bi thương nhìn cô: “Ban đầu em gả cho anh, rốt cuộc có mấy phần thật lòng?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, mím môi, không trả lời anh ta.
Hoắc Vân Hy thấy cô không trả lời, thu hồi ánh mắt bi thương, chống gậy, xoay người chậm rãi đi lên phòng anh ta trên lầu.
Anh ta vừa đi lên lầu không lâu, Hạ Lâm vốn vào bếp phụ liền đi ra phòng khách.
Cô ta đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, hai mắt mang theo tia không vui nhìn cô: “Chị, tốc độ chị khá nhanh nha, còn chưa kết hôn đã có con với anh ruột của chồng trước mình, chúc mừng chị sắp làm mẹ.”
Dứt lời, ánh mắt cô ta khinh thường liếc Lê Hiểu Mạn, liền đi lên lầu.
Hạ Lâm cũng đi lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lê Hiểu Mạn, cô ngước mắt nhìn trên lầu, cau mày suy nghĩ Hoắc Nghiệp Hoằng kêu Long Tư Hạo lên thư phòng ông để nói gì.
Cô cảm giác được, Hoắc Nghiệp Hoằng rất không đồng ý cô và Long Tư Hạo chung một chỗ, có lẽ ông kêu Long Tư Hạo đến thư phòng ông để nói chuyện giữa cô và anh.
Đúng như cô nghĩ, sau khi Long Tư Hạo vào thư phòng, liền bị ông dạy dỗ, nói anh không thể lấy vợ em trai, anh và Long Hiểu Mạn ở chung một chỗ sẽ bôi xấu môn phong* Hoắc gia.
(*) Môn phong: Nề nếp gia đình.
Lúc Hoắc Nghiệp Hoằng nói những lời này, Long Tư Hạo lẳng lặng ngồi trên sofa trong thư phòng, vẫn không lên tiếng, đến khi ông lấy giọng ra lệnh bắt anh và Lê Hiểu Mạn cắt đứt, anh mới lên tiếng.
“Con nói lại lần nữa, con yêu Hiểu Hiểu, con tuyệt đối sẽ không từ bỏ cô ấy, huống chi cô ấy đã có đứa nhỏ của con, con và cô ấy càng không thể xa cách.”
Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi trên ghế dựa màu đen thấy ông nói hồi lâu, Long Tư Hạo vẫn giữ vững ý mình, mặt ông trầm xuống, đầy tức giận, đôi mắt nghiêm khắc nhìn anh: “Đứa nhỏ trong bụng là của Hoắc gia ta, ông có thể cho phép nó sinh con ra, nếu như con nguyện ý, ông có thể đích thân nuôi dưỡng, nhưng ông tuyệt đối không cho phép hai đứa kết hôn, chuyện này sẽ bôi xấu môn phong Hoắc gia, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Thấy lão gia tử nói đến kích động, Long Tư Hạo nheo mắt, vẻ mặt thâm thúy, không nhìn ra vui giận.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, môi mỏng cong lên, thanh âm chìm lãnh: “Con họ Long, không phải họ Hoắc, con và Hiểu Hiểu kết hôn, Hoắc gia sẽ không bị bôi xấu môn phong, cho dù có, con cũng không phải Hiểu Hiểu thì không lấy.”
“Con…” Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thái độ anh kiên quyết, tức giận đỏ mặt, ánh mắt nghiêm nghị tức giận nhìn anh: “Tư Hạo, con đừng ép ông nội đối phó con, trừ phi ông chết, nếu không, ông tuyệt đối không để con kết hôn thành công, gừng càng già càng cay, con không tin thì cứ thử.”
Mắt Long Tư Hạo trầm xuống, mắt hẹp dài nheo lại, khuôn mặt cứng rắn, môi mỏng móc ra độ cong lãnh mị, thanh âm chìm lãnh: “Ông nội đang uy hiếp con?”
Hoắc Nghiệp Hoằng trầm mắt, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Long Tư Hạo: “Xem như là ông đang uy hiếp con…”
Nói tới đây, thái độ ông mềm nhũn ra, giọng cũng ôn hòa mấy phần: “Tư Hạo, với điều kiện của con, muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, tại sao phải là Mạn Mạn? Không phải ông nội không thích Mạn Mạn, chẳng qua Mạn Mạn đã từng là em dâu con, ông không cho phép con cưới em dâu trước của mình, trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, mặc dù con họ Long, nhưng con vẫn là con cháu Hoắc gia, trên người con chảy dòng máu Hoắc gia, ông không cho phép bất kỳ ai phá hư môn phong và uy danh Hoắc gia.”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng thái độ kiên quyết, môi mỏng cong lên, thanh âm trầm thấp không nghe ra bất kỳ vui giận: “Ông thật ngoan cố, chuyện của con con biết làm chủ, Hiểu Hiểu là con quyết định cưới, con sẽ không nghe theo ông định đoạt như Hoắc Thần Phong.”
Hoắc Thần Phong trong miệng anh chính là ba ruột của anh, con trai duy nhất của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Ban đầu Hoắc Thần Phong bị Hoắc Nghiệp Hoằng uy hiếp, không thể quyết định hôn nhân của mình, mới phụ lòng mẹ của Long Tư Hạo, Long Nhã Tâm, bị ép buộc kết hôn với Long Nhã Tâm, sau khi ly dị, lấy mẹ của Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà.
Sau khi bóng người Long Tư Hạo biến mất, mắt Hoắc Vân Hy đầy đau buồn nhìn Lê Hiểu Mạn, lòng đau đớn, trong giọng nói mang theo mất mát và bi phẫn: “Mạn Mạn, em… tại sao không cho anh một cơ hội nữa? Tại sao không đợi anh? Tại sao nhất định phải chọn Long Tư Hạo?”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, ánh mắt bình thản nhìn Hoắc Vân Hy bi phẫn thống khổ: “Anh ấy là người yêu tôi nhất trên đời này, và tôi cũng yêu anh ấy, tôi dĩ nhiên chọn anh ấy, còn anh, chúng ta đã không còn bất kỳ dây dưa rễ má nào rồi, tôi hy vọng anh đừng nói thế với tôi nữa.”
Giọng cô không lạnh không nóng, mang theo tia hời hợt, hiện tại Hoắc Vân Hy đối với cô mà nói, giống như là một người không quen thuộc cũng không xa lạ gì.
Ánh mắt bình thản cùng với giọng nói hời hợt của cô khiến lòng Hoắc Vân Hy càng đau đớn, trong mắt tụ lại nồng đậm bi thương và hối hận: “Mạn Mạn…”
Giọng anh ta cũng xen lẫn nồng đậm bi thương, khóe mắt ướt át: “Anh… Chúng ta thật sự không thể nào sao?”
Nhìn ánh mắt bi thương ướt át của anh ta, ánh mắt Lê Hiểu Mạn vẫn bình thản như cũ, nhưng trong lòng đã kích động nhấc nổi nửa gợn sóng, tay khẽ vuốt bụng bằng phẳng, giọng ôn hòa: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta còn có thể sao?”
Hoắc Vân Hy cũng nhìn bụng bằng phẳng của cô, nghĩ tới cô đã mang thai đứa nhỏ của Long Tư Hạo, lòng anh ta đau như bị kim đâm, hận ý đối với Long Tư Hạo lại tăng thêm mấy phần.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta không lên tiếng, tiếp tục nói: “Hoắc Vân Hy, chúng ta đã qua, giữa chúng ta tuyệt đối không thể nào nữa.”
Tuy giọng cô ôn hòa nhưng trong giọng nói mang theo thái độ đoạn tuyệt, khiến nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt Hoắc Vân Hy trào ra, anh ta khép hờ mắt, chống gậy đứng lên, xoay người đi lên lầu.
Đi mấy bước, anh ta ngừng lại, quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn ngồi trên sofa, thanh âm bi thương thống khổ hỏi: “Mạn Mạn, anh biết bây giờ anh hỏi vấn đề này không có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn biết, em nói cho anh được không? Rốt cuộc em có yêu anh hay không? Tại sao em có thể yêu Long Tư Hạo nhanh như vậy?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, giọng ôn hòa như cũ: “Yêu hay không đã không còn quan trọng, anh xem như xưa nay tôi chưa từng yêu anh.”
“Xưa nay chưa từng yêu?” Hoắc Vân Hy lặp đi lặp lại câu này, nước mắt đau buồn chảy xuống theo khuôn mặt tuấn tú, tay nắm chặt cây gậy, ánh mắt bi thương nhìn cô: “Ban đầu em gả cho anh, rốt cuộc có mấy phần thật lòng?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, mím môi, không trả lời anh ta.
Hoắc Vân Hy thấy cô không trả lời, thu hồi ánh mắt bi thương, chống gậy, xoay người chậm rãi đi lên phòng anh ta trên lầu.
Anh ta vừa đi lên lầu không lâu, Hạ Lâm vốn vào bếp phụ liền đi ra phòng khách.
Cô ta đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, hai mắt mang theo tia không vui nhìn cô: “Chị, tốc độ chị khá nhanh nha, còn chưa kết hôn đã có con với anh ruột của chồng trước mình, chúc mừng chị sắp làm mẹ.”
Dứt lời, ánh mắt cô ta khinh thường liếc Lê Hiểu Mạn, liền đi lên lầu.
Hạ Lâm cũng đi lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lê Hiểu Mạn, cô ngước mắt nhìn trên lầu, cau mày suy nghĩ Hoắc Nghiệp Hoằng kêu Long Tư Hạo lên thư phòng ông để nói gì.
Cô cảm giác được, Hoắc Nghiệp Hoằng rất không đồng ý cô và Long Tư Hạo chung một chỗ, có lẽ ông kêu Long Tư Hạo đến thư phòng ông để nói chuyện giữa cô và anh.
Đúng như cô nghĩ, sau khi Long Tư Hạo vào thư phòng, liền bị ông dạy dỗ, nói anh không thể lấy vợ em trai, anh và Long Hiểu Mạn ở chung một chỗ sẽ bôi xấu môn phong* Hoắc gia.
(*) Môn phong: Nề nếp gia đình.
Lúc Hoắc Nghiệp Hoằng nói những lời này, Long Tư Hạo lẳng lặng ngồi trên sofa trong thư phòng, vẫn không lên tiếng, đến khi ông lấy giọng ra lệnh bắt anh và Lê Hiểu Mạn cắt đứt, anh mới lên tiếng.
“Con nói lại lần nữa, con yêu Hiểu Hiểu, con tuyệt đối sẽ không từ bỏ cô ấy, huống chi cô ấy đã có đứa nhỏ của con, con và cô ấy càng không thể xa cách.”
Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi trên ghế dựa màu đen thấy ông nói hồi lâu, Long Tư Hạo vẫn giữ vững ý mình, mặt ông trầm xuống, đầy tức giận, đôi mắt nghiêm khắc nhìn anh: “Đứa nhỏ trong bụng là của Hoắc gia ta, ông có thể cho phép nó sinh con ra, nếu như con nguyện ý, ông có thể đích thân nuôi dưỡng, nhưng ông tuyệt đối không cho phép hai đứa kết hôn, chuyện này sẽ bôi xấu môn phong Hoắc gia, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Thấy lão gia tử nói đến kích động, Long Tư Hạo nheo mắt, vẻ mặt thâm thúy, không nhìn ra vui giận.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, môi mỏng cong lên, thanh âm chìm lãnh: “Con họ Long, không phải họ Hoắc, con và Hiểu Hiểu kết hôn, Hoắc gia sẽ không bị bôi xấu môn phong, cho dù có, con cũng không phải Hiểu Hiểu thì không lấy.”
“Con…” Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thái độ anh kiên quyết, tức giận đỏ mặt, ánh mắt nghiêm nghị tức giận nhìn anh: “Tư Hạo, con đừng ép ông nội đối phó con, trừ phi ông chết, nếu không, ông tuyệt đối không để con kết hôn thành công, gừng càng già càng cay, con không tin thì cứ thử.”
Mắt Long Tư Hạo trầm xuống, mắt hẹp dài nheo lại, khuôn mặt cứng rắn, môi mỏng móc ra độ cong lãnh mị, thanh âm chìm lãnh: “Ông nội đang uy hiếp con?”
Hoắc Nghiệp Hoằng trầm mắt, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Long Tư Hạo: “Xem như là ông đang uy hiếp con…”
Nói tới đây, thái độ ông mềm nhũn ra, giọng cũng ôn hòa mấy phần: “Tư Hạo, với điều kiện của con, muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, tại sao phải là Mạn Mạn? Không phải ông nội không thích Mạn Mạn, chẳng qua Mạn Mạn đã từng là em dâu con, ông không cho phép con cưới em dâu trước của mình, trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, mặc dù con họ Long, nhưng con vẫn là con cháu Hoắc gia, trên người con chảy dòng máu Hoắc gia, ông không cho phép bất kỳ ai phá hư môn phong và uy danh Hoắc gia.”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng thái độ kiên quyết, môi mỏng cong lên, thanh âm trầm thấp không nghe ra bất kỳ vui giận: “Ông thật ngoan cố, chuyện của con con biết làm chủ, Hiểu Hiểu là con quyết định cưới, con sẽ không nghe theo ông định đoạt như Hoắc Thần Phong.”
Hoắc Thần Phong trong miệng anh chính là ba ruột của anh, con trai duy nhất của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Ban đầu Hoắc Thần Phong bị Hoắc Nghiệp Hoằng uy hiếp, không thể quyết định hôn nhân của mình, mới phụ lòng mẹ của Long Tư Hạo, Long Nhã Tâm, bị ép buộc kết hôn với Long Nhã Tâm, sau khi ly dị, lấy mẹ của Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.