Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 429: Khiếp sợ, Hạ Lâm trúng đạn. (3)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Long Tư Hạo nhìn thấy Lê Hiểu Mạn còn đang kinh ngạc nhìn anh, khẽ gọi cô: “Hiểu Hiểu, em sao vậy?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hàng chân mày thanh tú hơi cau lại: “Em không sao...”
Bỗng nhiện, cô lại đưa mắt nhìn anh: “Em muốn đi về.”
“Được, anh bảo Lạc Thụy đưa em trở về trước.” Long Tư Hạo dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong liền nhìn về phía Lạc Thụy, ý bảo anh ta đưa Lê Hiểu Mạn về trước.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, sau đó xoay người đi về phía trước.
Long Tư Hạo thấy cô đi hơi nhanh, giống như muốn trốn tránh, anh đứng tại chỗ, hàng lông mày anh tuấn hơi cau lại, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần khuất xa, khuôn mặt tuấn mỹ có chút phức tạp.
Lúc Lê Hiểu Mạn đi ngang qua bên cạnh Hoắc Nghiệp Hồng, Hoắc Nghiệp Hồng gọi cô lại.
“Mạn Mạn...” Hoắc Nghiệp Hồng nhìn cô, hàng chân mày đã bạc nhíu lại, dùng giọng chỉ cô có thể nghe được: “Mạn Mạn, cháu cũng thấy đấy, suýt chút nữa Tư Hạo đã nổ súng với Vân Hy, cháu hãy nghĩ kỹ lại những lời ông nội nói, nếu như nghĩ thông, cứ đến tìm ông nội, ông sẽ sắp xếp cho cháu ở một nơi không ai biết, cháu có thể ở nơi đó yên tâm chờ sinh, không có bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy, cho dù là Tư Hạo cũng không tìm được cháu.”
Nghe Hoắc Nghiệp Hồng nói vậy, Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt mày hơn, mím chặt môi không nói gì, chỉ rũ mắt rời khỏi đó.
Lạc Thụy nhận được mệnh lệnh của Long Tư Hạo, thấy cô càng đi càng nhanh, liền chạy theo gọi: “Lê tiểu thư, cô đừng đi nhanh như vậy, đừng quên hiện tại mình đang mang thai, nếu như ảnh hưởng đến đứa bé thì sao? Lê tiểu thư, cô đi chậm chút, đúng rồi, khi nãy ông nội Hoắc lén lút nói gì với cô vậy? Không phải bảo cô rời khỏi tổng giám đốc chứ!? Sao ông cụ Hoắc này lại không đáng yêu như thế chứ?”
Lê Hiểu Mạn xem như không nghe thấy Lạc Thụy nói gì, cũng không đi chậm lại, mãi đến khi rời khỏi khu mộ An Khang, cô mới ngừng lại, chống tay vào một cây lớn thở hổn hển.
Lạc Thụy đuổi đến phía trước, thấy cô thở hổn hển, liếc nhìn cô nhíu mày nói: “Lê tiểu thư, cô đang tức giận sao? Tổng giám đốc còn có việc phải xử lý, tôi đưa cô trở về trước, đợi khi tổng giám đốc xử lý xong mọi chuyện sẽ về với cô.”
Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày, đôi mắt trong veo như nước tâm trạng phức tạp nhìn về phía xa xa, không nói gì.
“Lê tiểu thư đợi lát, tôi đi lái xe đến.” Lạc Thụy thấy thế, không nói thêm gì nữa, lập tức đi lấy xe.
Bọn họ rời khỏi không lâu, xe cứu thương liền đến, đưa Hạ Lâm đến bệnh viện tốt nhất.
Ngoại trừ Hoắc Vân Hy cùng Lý Tuyết Hà, còn có Long Tư Hạo và Tô Dịch đi cùng, chú Thành quản gia trở về.
Hoắc Nghiệp Hồng cùng thím Lâm trở về Hoắc gia dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.
Tuy Long Tư Hạo cùng Tô Dịch, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm đều đến bệnh viện, nhưng Long Tư Hạo cùng Tô Dịch đến nơi trước đám người Hoắc Vân Hy.
Bên trong nệnh viện thành phố, Hạ Lâm được đẩy đến phòng cấp cứu, Hoắc Vân Hy cùng Lý Tuyết Hà chờ bên ngoài, gương mặt lo lắng.
Lý Tuyết Hà lo lắng đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cháu nội bảo bối của mẹ! Vân Hy, con nói phải làm sao đây? Lâm Lâm có xảy ra chuyện gì không? Ai da, cháu nội bảo bối của mẹ cũng sẽ xảy ra chuyện mất!”
Hoắc Vân Hy ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, đôi mắt lãnh mị tràn đầy sự lo lắng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh Hạ Lâm che trước người anh, tay trái siết chặt.
Giờ phút này anh ta càng cảm thấy hổ thẹn hơn với Hạ Lâm, kiếp này anh ta nợ cô ta rất nhiều, anh ta chỉ hy vọng cô ta có thể nhanh chóng tỉnh lại, bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Còn Long Tư Hạo, anh ta thề tuyệt đối sẽ không tha cho anh, anh ta muốn phá hủy tất cả những gì anh quan tâm, muốn cho anh sống không bằng chết.
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy cúi thấp đầu không nói lời nào, vẻ mặt lo lắng nhìn anh ta: “Vân Hy, sao con không nói gì? Nếu Lâm Lâm và cháu nội bảo bối của mẹ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Hoắc Vân Hy nhíu chặt hàng chân mày anh tuấn, ngước mắt lo lắng liếc nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, cong môi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, Lâm Lâm nhất định không xảy ra việc gì.”
Anh ta lên tiếng, liền nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó là giọng nói lo lắng của một người phụ nữ: “Lâm Lâm... Lâm Lâm của tôi...”
Người lên tiếng chính là Lưu Như Hoa mẹ của Hạ Lâm.
Đến bệnh viện không chỉ mình bà, mà còn có Hạ Thanh Vinh.
Long Tư Hạo nhìn thấy Lê Hiểu Mạn còn đang kinh ngạc nhìn anh, khẽ gọi cô: “Hiểu Hiểu, em sao vậy?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hàng chân mày thanh tú hơi cau lại: “Em không sao...”
Bỗng nhiện, cô lại đưa mắt nhìn anh: “Em muốn đi về.”
“Được, anh bảo Lạc Thụy đưa em trở về trước.” Long Tư Hạo dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong liền nhìn về phía Lạc Thụy, ý bảo anh ta đưa Lê Hiểu Mạn về trước.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, sau đó xoay người đi về phía trước.
Long Tư Hạo thấy cô đi hơi nhanh, giống như muốn trốn tránh, anh đứng tại chỗ, hàng lông mày anh tuấn hơi cau lại, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần khuất xa, khuôn mặt tuấn mỹ có chút phức tạp.
Lúc Lê Hiểu Mạn đi ngang qua bên cạnh Hoắc Nghiệp Hồng, Hoắc Nghiệp Hồng gọi cô lại.
“Mạn Mạn...” Hoắc Nghiệp Hồng nhìn cô, hàng chân mày đã bạc nhíu lại, dùng giọng chỉ cô có thể nghe được: “Mạn Mạn, cháu cũng thấy đấy, suýt chút nữa Tư Hạo đã nổ súng với Vân Hy, cháu hãy nghĩ kỹ lại những lời ông nội nói, nếu như nghĩ thông, cứ đến tìm ông nội, ông sẽ sắp xếp cho cháu ở một nơi không ai biết, cháu có thể ở nơi đó yên tâm chờ sinh, không có bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy, cho dù là Tư Hạo cũng không tìm được cháu.”
Nghe Hoắc Nghiệp Hồng nói vậy, Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt mày hơn, mím chặt môi không nói gì, chỉ rũ mắt rời khỏi đó.
Lạc Thụy nhận được mệnh lệnh của Long Tư Hạo, thấy cô càng đi càng nhanh, liền chạy theo gọi: “Lê tiểu thư, cô đừng đi nhanh như vậy, đừng quên hiện tại mình đang mang thai, nếu như ảnh hưởng đến đứa bé thì sao? Lê tiểu thư, cô đi chậm chút, đúng rồi, khi nãy ông nội Hoắc lén lút nói gì với cô vậy? Không phải bảo cô rời khỏi tổng giám đốc chứ!? Sao ông cụ Hoắc này lại không đáng yêu như thế chứ?”
Lê Hiểu Mạn xem như không nghe thấy Lạc Thụy nói gì, cũng không đi chậm lại, mãi đến khi rời khỏi khu mộ An Khang, cô mới ngừng lại, chống tay vào một cây lớn thở hổn hển.
Lạc Thụy đuổi đến phía trước, thấy cô thở hổn hển, liếc nhìn cô nhíu mày nói: “Lê tiểu thư, cô đang tức giận sao? Tổng giám đốc còn có việc phải xử lý, tôi đưa cô trở về trước, đợi khi tổng giám đốc xử lý xong mọi chuyện sẽ về với cô.”
Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày, đôi mắt trong veo như nước tâm trạng phức tạp nhìn về phía xa xa, không nói gì.
“Lê tiểu thư đợi lát, tôi đi lái xe đến.” Lạc Thụy thấy thế, không nói thêm gì nữa, lập tức đi lấy xe.
Bọn họ rời khỏi không lâu, xe cứu thương liền đến, đưa Hạ Lâm đến bệnh viện tốt nhất.
Ngoại trừ Hoắc Vân Hy cùng Lý Tuyết Hà, còn có Long Tư Hạo và Tô Dịch đi cùng, chú Thành quản gia trở về.
Hoắc Nghiệp Hồng cùng thím Lâm trở về Hoắc gia dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.
Tuy Long Tư Hạo cùng Tô Dịch, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm đều đến bệnh viện, nhưng Long Tư Hạo cùng Tô Dịch đến nơi trước đám người Hoắc Vân Hy.
Bên trong nệnh viện thành phố, Hạ Lâm được đẩy đến phòng cấp cứu, Hoắc Vân Hy cùng Lý Tuyết Hà chờ bên ngoài, gương mặt lo lắng.
Lý Tuyết Hà lo lắng đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cháu nội bảo bối của mẹ! Vân Hy, con nói phải làm sao đây? Lâm Lâm có xảy ra chuyện gì không? Ai da, cháu nội bảo bối của mẹ cũng sẽ xảy ra chuyện mất!”
Hoắc Vân Hy ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, đôi mắt lãnh mị tràn đầy sự lo lắng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh Hạ Lâm che trước người anh, tay trái siết chặt.
Giờ phút này anh ta càng cảm thấy hổ thẹn hơn với Hạ Lâm, kiếp này anh ta nợ cô ta rất nhiều, anh ta chỉ hy vọng cô ta có thể nhanh chóng tỉnh lại, bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Còn Long Tư Hạo, anh ta thề tuyệt đối sẽ không tha cho anh, anh ta muốn phá hủy tất cả những gì anh quan tâm, muốn cho anh sống không bằng chết.
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy cúi thấp đầu không nói lời nào, vẻ mặt lo lắng nhìn anh ta: “Vân Hy, sao con không nói gì? Nếu Lâm Lâm và cháu nội bảo bối của mẹ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Hoắc Vân Hy nhíu chặt hàng chân mày anh tuấn, ngước mắt lo lắng liếc nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, cong môi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, Lâm Lâm nhất định không xảy ra việc gì.”
Anh ta lên tiếng, liền nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó là giọng nói lo lắng của một người phụ nữ: “Lâm Lâm... Lâm Lâm của tôi...”
Người lên tiếng chính là Lưu Như Hoa mẹ của Hạ Lâm.
Đến bệnh viện không chỉ mình bà, mà còn có Hạ Thanh Vinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.