Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 481: Không muốn xa cách anh (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mẹ…” Lê Hiểu Mạn thấy mẹ mình vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang đùa, cô nhíu mày, ánh mắt nổi lên tầng hơi nước: “Mẹ, mẹ nói cho con tại sao? Tại sao mẹ phải phản đối con gả cho người Hoắc gia? Có phải mẹ và Hoắc gia có mâu thuẫn gì không?”
“Không có tại sao! Không có mâu thuẫn gì!” Vẻ mặt Lê Tố Phương có chút không được tự nhiên, trong mắt che giấu cái gì, sắc mặt bà ngày càng khó nhìn, cặp mắt chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng điệu tức giận: “Mạn Mạn, con đừng hỏi nhiều, mẹ chỉ hỏi con, con nghe mẹ đoạn tuyệt lui tới với người Hoắc gia bao gồm Long Tư Hạo, hay là xem người mẹ này đã chết, tiếp tục cùng Long Tư Hạo ở chung một chỗ?”
“Mẹ…” Lê Hiểu Mạn rũ mắt, trong mắt đều là không hiểu và khó xử, cắn chặt môi dưới: “Mẹ, mẹ đừng như vậy được không? Con không biết mẹ và Hoắc gia có mâu thuẫn gì, nhưng Tư Hạo chưa từng làm sai chuyện gì, anh ấy không chỉ tốt với con, anh ấy đối với mẹ và cậu, còn có anh Văn Bác đều rất tốt, con không muốn cách xa anh ấy, không muốn phụ lòng anh ấy, càng không muốn bỏ đứa bé của con và anh ấy.”
“Con…” Lê Tố Phương nhíu mày, mặt đầy tức giận nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó bà cười ra nước mắt: “Ha ha… Tốt, tốt, Lê Tố Phương mẹ không biết kiếp trước tạo nghiệt gì, kiếp này định trước bị chồng phản bội, định trước bị con gái ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn không vâng lời, nếu vậy, mẹ còn sống làm gì? Mẹ còn không bằng chết đi…”
Nói tới đây, bà kích động tháo kim trên tay, trực tiếp xuống giường, nhưng không cẩn thận ngã xuống đất.
“Mẹ…” Lê Hiểu Mạn thấy thế, bị dọa sợ sắc mặt ảm đạm, vẻ mặt hoảng sợ, lập tức ngồi xổm xuống đỡ bà, lại bị Lê Tố Phương đẩy ra.
“Nếu trong lòng con không có người mẹ này, cũng đừng để ý tới mẹ, đừng giả mù sa mưa…”
Lê Hiểu Mạn bị đẩy ngửa ra sau, vì ngã ngồi dưới đất tổn thương đứa bé, hai tay cô kịp thời chống dưới đất, mông không sao, nhưng cổ tay đau đớn.
Cô nhíu chặt mày, sắc mặt ảm đạm, mắt nổi lên hơi nước: “Mẹ, mẹ đừng như vậy…”
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lê Văn Bác cầm bình nước sôi đi vào, anh ta thấy Lê Hiểu Mạn và Lê Tố Phương đều ngã dưới đất, sắc mặt hoảng hốt, đặt bình nước sôi xuống, lập tức tiến lên.
Anh ta vốn muốn đỡ Lê Hiểu Mạn trước, nhưng Lê Hiểu Mạn kêu anh ta đỡ Lê Tố Phương trước.
“Không cần để ý mẹ, nếu con gái mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn không nghe lời mẹ, mẹ sống còn ý nghĩa gì, để cho mẹ chết đi.”
Lê Tố Phương chưa từng kích động như vậy, bà chẳng những không cho Lê Văn Bác đỡ bà dậy, còn như con ngựa hoang đứt dây cương, Lê Văn Bác kéo cũng không được, bà giống như quyết định muốn đụng chết, hung hãn đụng vào giường bệnh.
Nghe “ầm” một tiếng, trán Lê Tố Phương chảy máu, mắt nhắm lại, choáng váng ngã xuống đất.
“Cô…”
“Mẹ…”
Thấy vậy, Lê Văn Bác lập tức xông lên ôm lấy Lê Tố Phương, đặt trên giường bệnh, sau đó đi kêu bác sĩ.
Lê Hiểu Mạn ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, trợn mắt sững sờ nhìn Lê Tố Phương trán đầy máu đỏ đã hôn mê bất tỉnh trên giường, ánh mắt khiếp sợ và không dám tin.
Mẹ cô luôn nói phải trái, cho tới nay không biết khóc nháo, càng không biết lấy cái chết ép cô.
Cho dù ban đầu Hạ Thanh Vinh phản bội bà, lén lút có con với Lưu Như Hoa sau lưng bà, sau khi biết bà khổ sở đau buồn nhưng cũng không lấy cái chết ép Hạ Thanh Vinh, cũng không khóc kể chỉ trích ông phản bội.
Ly dị Hạ Thanh Vinh, là mẹ cô nói ra, hơn nữa không cần Hạ Thanh Vinh bồi thường gì.
Nhiều năm qua, bất luận khổ sở bao nhiêu, bà cũng một mình gánh, tiền công kiếm được đều cho cô đi học, việc nhà dơ bẩn mệt nhọc bà cũng chưa từng để cô làm.
Lúc cô còn nhỏ, Hoắc Nghiệp Hoằng đều rất săn sóc cô và mẹ cô, có mấy lần cô nhìn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng cho người đưa tiền cho mẹ, nhưng mẹ cô đều không nhận.
Cho dù là Hoắc Nghiệp Hoằng đích thân tới đưa, bà nhận nhưng chưa từng dùng.
Bà thà mình chịu khổ, mình mệt mỏi, cũng không tiếp nhận sự giúp đỡ của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Mẹ cô không chỉ nuôi một mình cô, còn có cậu cô Lê Chấn Hoa.
Vì cậu cô Lê Chấn Hoa không có công việc đàng hoàng, vẫn thích đánh bạc, mợ cô cũng bất lực, mới có thể bỏ đi lúc Lê Văn Bác còn rất nhỏ, đến nay chưa từng về.
Trong lòng Lê Hiểu Mạn, Lê Tố Phương luôn là một người tự cường, cần kiệm, hiền lành, bền bỉ, lòng tự ái mạnh, phẩm đức cao thượng.
Bất kể bà có nghèo bao nhiêu, bà cũng không hâm mộ người giàu, bất kể bi thương khổ sở bao nhiêu, cũng giấu trong lòng, không biểu lộ ra, bất kể có vất vả bao nhiêu, đều cắn răng tự mình gánh.
Bà ít nói, không phải một người giỏi biểu đạt, nhưng bà quan tâm một người đều chứng minh bằng hành động.
Hom nay Lê Tố Phương biểu hiện quá kích động hoàn toàn khác lúc trước khiến Lê Hiểu Mạn giật mình, cô không hiểu tại sao mẹ cô đột nhiên biến thành như vậy.
Không biết tại sao bà đột nhiên muốn ngăn cản cô và Long Tư Hạo ở chung một chỗ?
Lúc này bà đã hai mắt ngấn lệ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, lo âu không dứt nhìn Lê Tố Phương ngất đi, khóc không thành tiếng: “Mẹ… Mẹ đừng có chuyện gì, mẹ ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, thật xin lỗi! Con không nên chọc mẹ giận, thật xin lỗi!”
Thấy bác sĩ còn chưa tới, cô kinh hoảng hô lớn: “Bác sĩ, bác sĩ…”
Ngay sau đó cô từ dưới đất đứng dậy, nhưng vừa đi hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“Mạn Mạn…” Một khắc cô sắp ngã xuống, Lê Văn Bác đi vào đỡ cô.
“Mẹ…” Lê Hiểu Mạn thấy mẹ mình vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang đùa, cô nhíu mày, ánh mắt nổi lên tầng hơi nước: “Mẹ, mẹ nói cho con tại sao? Tại sao mẹ phải phản đối con gả cho người Hoắc gia? Có phải mẹ và Hoắc gia có mâu thuẫn gì không?”
“Không có tại sao! Không có mâu thuẫn gì!” Vẻ mặt Lê Tố Phương có chút không được tự nhiên, trong mắt che giấu cái gì, sắc mặt bà ngày càng khó nhìn, cặp mắt chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng điệu tức giận: “Mạn Mạn, con đừng hỏi nhiều, mẹ chỉ hỏi con, con nghe mẹ đoạn tuyệt lui tới với người Hoắc gia bao gồm Long Tư Hạo, hay là xem người mẹ này đã chết, tiếp tục cùng Long Tư Hạo ở chung một chỗ?”
“Mẹ…” Lê Hiểu Mạn rũ mắt, trong mắt đều là không hiểu và khó xử, cắn chặt môi dưới: “Mẹ, mẹ đừng như vậy được không? Con không biết mẹ và Hoắc gia có mâu thuẫn gì, nhưng Tư Hạo chưa từng làm sai chuyện gì, anh ấy không chỉ tốt với con, anh ấy đối với mẹ và cậu, còn có anh Văn Bác đều rất tốt, con không muốn cách xa anh ấy, không muốn phụ lòng anh ấy, càng không muốn bỏ đứa bé của con và anh ấy.”
“Con…” Lê Tố Phương nhíu mày, mặt đầy tức giận nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó bà cười ra nước mắt: “Ha ha… Tốt, tốt, Lê Tố Phương mẹ không biết kiếp trước tạo nghiệt gì, kiếp này định trước bị chồng phản bội, định trước bị con gái ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn không vâng lời, nếu vậy, mẹ còn sống làm gì? Mẹ còn không bằng chết đi…”
Nói tới đây, bà kích động tháo kim trên tay, trực tiếp xuống giường, nhưng không cẩn thận ngã xuống đất.
“Mẹ…” Lê Hiểu Mạn thấy thế, bị dọa sợ sắc mặt ảm đạm, vẻ mặt hoảng sợ, lập tức ngồi xổm xuống đỡ bà, lại bị Lê Tố Phương đẩy ra.
“Nếu trong lòng con không có người mẹ này, cũng đừng để ý tới mẹ, đừng giả mù sa mưa…”
Lê Hiểu Mạn bị đẩy ngửa ra sau, vì ngã ngồi dưới đất tổn thương đứa bé, hai tay cô kịp thời chống dưới đất, mông không sao, nhưng cổ tay đau đớn.
Cô nhíu chặt mày, sắc mặt ảm đạm, mắt nổi lên hơi nước: “Mẹ, mẹ đừng như vậy…”
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lê Văn Bác cầm bình nước sôi đi vào, anh ta thấy Lê Hiểu Mạn và Lê Tố Phương đều ngã dưới đất, sắc mặt hoảng hốt, đặt bình nước sôi xuống, lập tức tiến lên.
Anh ta vốn muốn đỡ Lê Hiểu Mạn trước, nhưng Lê Hiểu Mạn kêu anh ta đỡ Lê Tố Phương trước.
“Không cần để ý mẹ, nếu con gái mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn không nghe lời mẹ, mẹ sống còn ý nghĩa gì, để cho mẹ chết đi.”
Lê Tố Phương chưa từng kích động như vậy, bà chẳng những không cho Lê Văn Bác đỡ bà dậy, còn như con ngựa hoang đứt dây cương, Lê Văn Bác kéo cũng không được, bà giống như quyết định muốn đụng chết, hung hãn đụng vào giường bệnh.
Nghe “ầm” một tiếng, trán Lê Tố Phương chảy máu, mắt nhắm lại, choáng váng ngã xuống đất.
“Cô…”
“Mẹ…”
Thấy vậy, Lê Văn Bác lập tức xông lên ôm lấy Lê Tố Phương, đặt trên giường bệnh, sau đó đi kêu bác sĩ.
Lê Hiểu Mạn ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, trợn mắt sững sờ nhìn Lê Tố Phương trán đầy máu đỏ đã hôn mê bất tỉnh trên giường, ánh mắt khiếp sợ và không dám tin.
Mẹ cô luôn nói phải trái, cho tới nay không biết khóc nháo, càng không biết lấy cái chết ép cô.
Cho dù ban đầu Hạ Thanh Vinh phản bội bà, lén lút có con với Lưu Như Hoa sau lưng bà, sau khi biết bà khổ sở đau buồn nhưng cũng không lấy cái chết ép Hạ Thanh Vinh, cũng không khóc kể chỉ trích ông phản bội.
Ly dị Hạ Thanh Vinh, là mẹ cô nói ra, hơn nữa không cần Hạ Thanh Vinh bồi thường gì.
Nhiều năm qua, bất luận khổ sở bao nhiêu, bà cũng một mình gánh, tiền công kiếm được đều cho cô đi học, việc nhà dơ bẩn mệt nhọc bà cũng chưa từng để cô làm.
Lúc cô còn nhỏ, Hoắc Nghiệp Hoằng đều rất săn sóc cô và mẹ cô, có mấy lần cô nhìn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng cho người đưa tiền cho mẹ, nhưng mẹ cô đều không nhận.
Cho dù là Hoắc Nghiệp Hoằng đích thân tới đưa, bà nhận nhưng chưa từng dùng.
Bà thà mình chịu khổ, mình mệt mỏi, cũng không tiếp nhận sự giúp đỡ của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Mẹ cô không chỉ nuôi một mình cô, còn có cậu cô Lê Chấn Hoa.
Vì cậu cô Lê Chấn Hoa không có công việc đàng hoàng, vẫn thích đánh bạc, mợ cô cũng bất lực, mới có thể bỏ đi lúc Lê Văn Bác còn rất nhỏ, đến nay chưa từng về.
Trong lòng Lê Hiểu Mạn, Lê Tố Phương luôn là một người tự cường, cần kiệm, hiền lành, bền bỉ, lòng tự ái mạnh, phẩm đức cao thượng.
Bất kể bà có nghèo bao nhiêu, bà cũng không hâm mộ người giàu, bất kể bi thương khổ sở bao nhiêu, cũng giấu trong lòng, không biểu lộ ra, bất kể có vất vả bao nhiêu, đều cắn răng tự mình gánh.
Bà ít nói, không phải một người giỏi biểu đạt, nhưng bà quan tâm một người đều chứng minh bằng hành động.
Hom nay Lê Tố Phương biểu hiện quá kích động hoàn toàn khác lúc trước khiến Lê Hiểu Mạn giật mình, cô không hiểu tại sao mẹ cô đột nhiên biến thành như vậy.
Không biết tại sao bà đột nhiên muốn ngăn cản cô và Long Tư Hạo ở chung một chỗ?
Lúc này bà đã hai mắt ngấn lệ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, lo âu không dứt nhìn Lê Tố Phương ngất đi, khóc không thành tiếng: “Mẹ… Mẹ đừng có chuyện gì, mẹ ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, thật xin lỗi! Con không nên chọc mẹ giận, thật xin lỗi!”
Thấy bác sĩ còn chưa tới, cô kinh hoảng hô lớn: “Bác sĩ, bác sĩ…”
Ngay sau đó cô từ dưới đất đứng dậy, nhưng vừa đi hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“Mạn Mạn…” Một khắc cô sắp ngã xuống, Lê Văn Bác đi vào đỡ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.