Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 969: Không sợ chúng tôi phản ông sao? (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thẩm Thi Vi tới, Knox bây giờ cũng hoàn toàn yên tâm, ánh mắt ông lạnh lẽo nhìn Long Tư Hạo: “Glen, tôi cho cậu thêm một cơ hội, cậu gia nhập liên minh LR của cậu vào gia tộc tôi, hay là chống lại tôi?”
Long Tư Hạo nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi không thể nào để cho liên minh LR gia nhập gia tộc ông.”
“Ha ha… Xem ra cậu quyết tâm đại chiến với tôi một trận.” Knox cười âm lãnh, cơ hội ông đã cho, nếu không quý trọng, vậy thì không thể trách ông vô tình.
Ban đầu ông cũng không muốn liên minh LR tan rã, nếu Long Tư Hạo cưới con gái ông, nghe lời làm người nối nghiệp của ông, đảm nhiệm làm gia tộc Knox lớn mạnh, ông nhất định sẽ không đối địch với anh, càng không vây đánh anh như hôm nay.
Nhưng nếu anh không chịu làm việc cho Knox ông, vậy ông nhất định phải phá hủy thực lực của anh, ông sẽ không để cho người hiểu rất rõ thực lực của ông trở thành uy hiếp của ông.
Sự tồn tại của Long Tư Hạo và liên minh LR đối với Knox mà nói, chính là một uy hiếp rất lớn.
Cho nên, ông phải giải trừ uy hiếp này, cho dù cái giá là lấy tính mạng Long Tư Hạo.
Ông nheo mắt, biểu tình càng âm lãnh và hung ác, ông khoát tay, ra lệnh: “Bắn.”
Ông vừa hạ lệnh bắn, chiếc trực thăng ở sau lưng ông đột nhiên bay lên, nhưng bay ở dưới thấp, hơn nữa cửa máy bay đang mở.
Knox thấy thế, còn chưa hiểu rõ là chuyện gì, chiếc trực thăng kia bay qua đỉnh đầu ông, quanh quẩn trên không trung, phát ra tiếng vang to lớn.
Có hai người trong trực thăng, một người là Cohen, đang lái trực thăng, một người khác chính là thợ săn đứng đầu trong 10 thợ săn, Xích Xà.
Hai thành viên LR vừa rồi đỡ Sophie đi theo Thẩm Thi Vi chính là bọn họ.
Bọn họ thay quần áo để có thể thuận lợi vượt mặt Knox.
Knox làm thế nào cũng không nghĩ ra, mục đích Long Tư Hạo nhờ Thẩm Thi Vi đáp ứng đến chính là để cho Cohen và Xích Xà có thể mượn cớ đỡ Sophie, nhân cơ hội trà trộn vào.
Sau đó, Knox và quân đoàn của ông đều tập trung chú ý Long Tư Hạo và liên minh LR cùng với binh đoàn MX, cho nên hai người bọn họ mới có thể thuận lợi lên trực thăng.
Xích xà cầm hai quả bom trong tay, anh ta dùng răng cắn khoen bom, trực tiếp ném xuống.
Hướng anh ta ném chính là vị trí của Knox.
“Chủ nhân, cẩn thận bom.”
Knox thấy bom rơi xuống, vẻ mặt hoảng hốt, lập tức tránh.
Mà cho dù ông tránh nhanh hơn nữa, quả bom kia đều nổ “bùm”.
Luồng lửa to lớn đánh tới làm cả người ông bay ra hai thước.
“A a…”
Quân đoàn tự thành lập bảo vệ ông vì không tránh kịp mà bị bom nổ bay.
“Chủ nhân.”
France thấy thế, sắc mặt hoảng hốt, lập tức tiến lên đỡ Knox bị thương.
Lúc này, Xích Xà tiếp tục ném xuống một quả bom.
Quân đoàn tự thành lập thấy thế, lập tức tránh qua hai bên.
Lần này Knox có chuẩn bị, đạn dược và vũ khí đều ở trên trực thăng.
Trên trực thăng Cohen và Xích Xà ngồi vừa vặn có bom, nên hai người đều không sợ không đủ đạn dược.
“Bùm… Bùm…”
Liên tục ném bom xuống, quân đoàn của Knox vì phải tránh bom, hoàn toàn rối loạn vị trí.
Long Quân Triệt thấy thế, nhân cơ hội dẫn binh đoàn MX của ông ta chắn trước mặt liên minh LR, hạ lệnh chia đạn dược cho liên minh LR.
Chờ quân đoàn tự thành lập phản ứng, nổ súng bắn trực thăng, liên minh LR và binh đoàn MX đã tập trung hỏa lực nổ súng càn quét.
Hơn nữa bọn họ vừa nổ súng càn quét vừa nhanh chóng tránh ra sau bãi cỏ bị núi che lấp không xa phía sau.
Trên đỉnh đầu có bom, đối diện có liên minh LR và binh đoàn MX bắn, quân đoàn của Knox nhất thời yếu thế, bị đánh đến thảm hại.
Lạc Thụy thấy quân đoàn của Knox bị đánh thảm hại, nhìn Long Tư Hạo giơ ngón tay cái lên: “Tổng giám đốc, anh quá tuyệt vời, nếu không phải anh nghĩ ra cách để Cohen và Xích Xà trà trộn vào đó, bây giờ chúng ta nhất định không thể xoay chuyển cục diện.”
Lúc này Knox bị thương được France và hơn 10 tên trong quân đoàn bảo vệ, ánh mắt ông lạnh lùng âm hiểm nhìn đội ngũ ông bị đanh thảm hại, lập tức hạ lệnh ném bom, dùng tên lửa tấn công.
Uy lực của tên lửa quá lớn, chỉ cần bắn một pháo đã có thể nổ chỗ núp của liên minh LR và binh đoàn MX.
Liên minh LR và binh đoàn MX bị phá hư chỗ núp, cục diện thay đổi, quân đoàn của Knox lại bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Còn trực thăng của Cohen và Xích Xà cũng bị bắn, không thể không đáp xuống.
Thẩm Thi Vi đứng cạnh chiếc trực thăng, hai mắt lo lắng nhìn trước mắt.
Bà không chỉ lo lắng cho Long Tư Hạo, còn lo lắng cho Long Quân Triệt.
Hai người bọn họ đều là người thân nhất của Lê Hiểu Mạn.
Nhưng bây giờ chỉ dựa vào một mình bà, không thể cứu được bọn họ.
Knox điên thật rồi, vì gia tộc của ông, ông đã đến mức không chừa thủ đoạn nào.
Hai bên giao chiến, dĩ nhiên tiếng súng không ngừng.
Lê Hiểu Mạn được Âu Dương Thần mang đi hơn trăm thuốc, nghe tiếng súng, cô ngừng lại, xoay người nhìn về phía sau, trong lòng lo âu không thôi, muốn chạy ngược lại.
Lúc cô xoay người chuẩn bị chạy ngược lại, Âu Dương Thần kéo cô.
“Nhà thiết kế Many, đang bắn nhau kịch liệt, cô trở lại là muốn chịu chết sao?”
Lê Hiểu Mạn không quay đầu: “Tôi không thể cứ thế rời đi.”
Âu Dương Thần nghịch cây súng trong tay, hí mắt tà mị nhìn cô: “Cô trở lại cũng không giúp được gì.”
Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn Âu Dương Thần, trong mắt đầy lo lắng: “Âu tiên sinh, anh đi đi, tôi phải quay lại xem Tư Hạo.”
Âu Dương Thần sâu kín nhìn cô: “Nếu cô muốn quay lại chịu chết, tôi cũng không miễn cưỡng cô, cô bảo trọng.”
Dứt lời, anh ta liền xoay người đi về trước.
Lê Hiểu Mạn nhìn bóng lưng anh ta, cũng xoay người đi.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước, cổ tay chợt bị giữ lại.
Cô giương mắt, thấy người kéo cô chính là Âu Dương Thần.
Cô nghi ngờ, đang muốn hỏi anh ta kéo cô làm gì, Âu Dương Thần lên tiếng trước.
“Tôi đổi ý, tôi không đi, quay lại giúp.”
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc: “Anh thật sự nguyện ý quay lại giúp Tư Hạo?”
Âu Dương Thần buông tay cô, híp mắt phượng nhìn cô: “Tôi có điều kiện.”
Lê Hiểu Mạn nhướng mày: “Điều kiện gì?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra, chờ tôi có thể sống sót gặp cô rồi nói sai, cô muốn quay lại xem cuộc chiến thì được, nhưng đừng đứng quá gần.”
Âu Dương Thần nói xong, liệt vượt qua cô, nhanh chóng quay lại.
Nguyên nhân anh ta đột nhiên đổi ý, ngay cả chính anh ta cũng không biết, tóm lại, anh đổi ý.
Ba phía đại chiến càng đấu càng ác liệt.
Hiện tại Knox và quân đoàn của ông đều dồn sự chú ý lên liên minh LR và binh đoàn MX, không chú ý tới hơn mười chiếc trực thăng sau bọn họ.
Không có quân đoàn trông chừng chiếc trực thăng bên cạnh.
Điều đó cũng cho Âu Dương Thần cơ hội, anh ta lẻn vào chiếc trực thăng đầu tiên.
Có ba chiếc trực thăng có đạn dược và vũ khí quân sự bên trong, mà chiếc trực thăng anh ta lẻn vào có tên lửa.
Anh ta câu môi cười, vác tên lửa lên vai.
Thẩm Thi Vi tới, Knox bây giờ cũng hoàn toàn yên tâm, ánh mắt ông lạnh lẽo nhìn Long Tư Hạo: “Glen, tôi cho cậu thêm một cơ hội, cậu gia nhập liên minh LR của cậu vào gia tộc tôi, hay là chống lại tôi?”
Long Tư Hạo nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi không thể nào để cho liên minh LR gia nhập gia tộc ông.”
“Ha ha… Xem ra cậu quyết tâm đại chiến với tôi một trận.” Knox cười âm lãnh, cơ hội ông đã cho, nếu không quý trọng, vậy thì không thể trách ông vô tình.
Ban đầu ông cũng không muốn liên minh LR tan rã, nếu Long Tư Hạo cưới con gái ông, nghe lời làm người nối nghiệp của ông, đảm nhiệm làm gia tộc Knox lớn mạnh, ông nhất định sẽ không đối địch với anh, càng không vây đánh anh như hôm nay.
Nhưng nếu anh không chịu làm việc cho Knox ông, vậy ông nhất định phải phá hủy thực lực của anh, ông sẽ không để cho người hiểu rất rõ thực lực của ông trở thành uy hiếp của ông.
Sự tồn tại của Long Tư Hạo và liên minh LR đối với Knox mà nói, chính là một uy hiếp rất lớn.
Cho nên, ông phải giải trừ uy hiếp này, cho dù cái giá là lấy tính mạng Long Tư Hạo.
Ông nheo mắt, biểu tình càng âm lãnh và hung ác, ông khoát tay, ra lệnh: “Bắn.”
Ông vừa hạ lệnh bắn, chiếc trực thăng ở sau lưng ông đột nhiên bay lên, nhưng bay ở dưới thấp, hơn nữa cửa máy bay đang mở.
Knox thấy thế, còn chưa hiểu rõ là chuyện gì, chiếc trực thăng kia bay qua đỉnh đầu ông, quanh quẩn trên không trung, phát ra tiếng vang to lớn.
Có hai người trong trực thăng, một người là Cohen, đang lái trực thăng, một người khác chính là thợ săn đứng đầu trong 10 thợ săn, Xích Xà.
Hai thành viên LR vừa rồi đỡ Sophie đi theo Thẩm Thi Vi chính là bọn họ.
Bọn họ thay quần áo để có thể thuận lợi vượt mặt Knox.
Knox làm thế nào cũng không nghĩ ra, mục đích Long Tư Hạo nhờ Thẩm Thi Vi đáp ứng đến chính là để cho Cohen và Xích Xà có thể mượn cớ đỡ Sophie, nhân cơ hội trà trộn vào.
Sau đó, Knox và quân đoàn của ông đều tập trung chú ý Long Tư Hạo và liên minh LR cùng với binh đoàn MX, cho nên hai người bọn họ mới có thể thuận lợi lên trực thăng.
Xích xà cầm hai quả bom trong tay, anh ta dùng răng cắn khoen bom, trực tiếp ném xuống.
Hướng anh ta ném chính là vị trí của Knox.
“Chủ nhân, cẩn thận bom.”
Knox thấy bom rơi xuống, vẻ mặt hoảng hốt, lập tức tránh.
Mà cho dù ông tránh nhanh hơn nữa, quả bom kia đều nổ “bùm”.
Luồng lửa to lớn đánh tới làm cả người ông bay ra hai thước.
“A a…”
Quân đoàn tự thành lập bảo vệ ông vì không tránh kịp mà bị bom nổ bay.
“Chủ nhân.”
France thấy thế, sắc mặt hoảng hốt, lập tức tiến lên đỡ Knox bị thương.
Lúc này, Xích Xà tiếp tục ném xuống một quả bom.
Quân đoàn tự thành lập thấy thế, lập tức tránh qua hai bên.
Lần này Knox có chuẩn bị, đạn dược và vũ khí đều ở trên trực thăng.
Trên trực thăng Cohen và Xích Xà ngồi vừa vặn có bom, nên hai người đều không sợ không đủ đạn dược.
“Bùm… Bùm…”
Liên tục ném bom xuống, quân đoàn của Knox vì phải tránh bom, hoàn toàn rối loạn vị trí.
Long Quân Triệt thấy thế, nhân cơ hội dẫn binh đoàn MX của ông ta chắn trước mặt liên minh LR, hạ lệnh chia đạn dược cho liên minh LR.
Chờ quân đoàn tự thành lập phản ứng, nổ súng bắn trực thăng, liên minh LR và binh đoàn MX đã tập trung hỏa lực nổ súng càn quét.
Hơn nữa bọn họ vừa nổ súng càn quét vừa nhanh chóng tránh ra sau bãi cỏ bị núi che lấp không xa phía sau.
Trên đỉnh đầu có bom, đối diện có liên minh LR và binh đoàn MX bắn, quân đoàn của Knox nhất thời yếu thế, bị đánh đến thảm hại.
Lạc Thụy thấy quân đoàn của Knox bị đánh thảm hại, nhìn Long Tư Hạo giơ ngón tay cái lên: “Tổng giám đốc, anh quá tuyệt vời, nếu không phải anh nghĩ ra cách để Cohen và Xích Xà trà trộn vào đó, bây giờ chúng ta nhất định không thể xoay chuyển cục diện.”
Lúc này Knox bị thương được France và hơn 10 tên trong quân đoàn bảo vệ, ánh mắt ông lạnh lùng âm hiểm nhìn đội ngũ ông bị đanh thảm hại, lập tức hạ lệnh ném bom, dùng tên lửa tấn công.
Uy lực của tên lửa quá lớn, chỉ cần bắn một pháo đã có thể nổ chỗ núp của liên minh LR và binh đoàn MX.
Liên minh LR và binh đoàn MX bị phá hư chỗ núp, cục diện thay đổi, quân đoàn của Knox lại bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Còn trực thăng của Cohen và Xích Xà cũng bị bắn, không thể không đáp xuống.
Thẩm Thi Vi đứng cạnh chiếc trực thăng, hai mắt lo lắng nhìn trước mắt.
Bà không chỉ lo lắng cho Long Tư Hạo, còn lo lắng cho Long Quân Triệt.
Hai người bọn họ đều là người thân nhất của Lê Hiểu Mạn.
Nhưng bây giờ chỉ dựa vào một mình bà, không thể cứu được bọn họ.
Knox điên thật rồi, vì gia tộc của ông, ông đã đến mức không chừa thủ đoạn nào.
Hai bên giao chiến, dĩ nhiên tiếng súng không ngừng.
Lê Hiểu Mạn được Âu Dương Thần mang đi hơn trăm thuốc, nghe tiếng súng, cô ngừng lại, xoay người nhìn về phía sau, trong lòng lo âu không thôi, muốn chạy ngược lại.
Lúc cô xoay người chuẩn bị chạy ngược lại, Âu Dương Thần kéo cô.
“Nhà thiết kế Many, đang bắn nhau kịch liệt, cô trở lại là muốn chịu chết sao?”
Lê Hiểu Mạn không quay đầu: “Tôi không thể cứ thế rời đi.”
Âu Dương Thần nghịch cây súng trong tay, hí mắt tà mị nhìn cô: “Cô trở lại cũng không giúp được gì.”
Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn Âu Dương Thần, trong mắt đầy lo lắng: “Âu tiên sinh, anh đi đi, tôi phải quay lại xem Tư Hạo.”
Âu Dương Thần sâu kín nhìn cô: “Nếu cô muốn quay lại chịu chết, tôi cũng không miễn cưỡng cô, cô bảo trọng.”
Dứt lời, anh ta liền xoay người đi về trước.
Lê Hiểu Mạn nhìn bóng lưng anh ta, cũng xoay người đi.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước, cổ tay chợt bị giữ lại.
Cô giương mắt, thấy người kéo cô chính là Âu Dương Thần.
Cô nghi ngờ, đang muốn hỏi anh ta kéo cô làm gì, Âu Dương Thần lên tiếng trước.
“Tôi đổi ý, tôi không đi, quay lại giúp.”
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc: “Anh thật sự nguyện ý quay lại giúp Tư Hạo?”
Âu Dương Thần buông tay cô, híp mắt phượng nhìn cô: “Tôi có điều kiện.”
Lê Hiểu Mạn nhướng mày: “Điều kiện gì?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra, chờ tôi có thể sống sót gặp cô rồi nói sai, cô muốn quay lại xem cuộc chiến thì được, nhưng đừng đứng quá gần.”
Âu Dương Thần nói xong, liệt vượt qua cô, nhanh chóng quay lại.
Nguyên nhân anh ta đột nhiên đổi ý, ngay cả chính anh ta cũng không biết, tóm lại, anh đổi ý.
Ba phía đại chiến càng đấu càng ác liệt.
Hiện tại Knox và quân đoàn của ông đều dồn sự chú ý lên liên minh LR và binh đoàn MX, không chú ý tới hơn mười chiếc trực thăng sau bọn họ.
Không có quân đoàn trông chừng chiếc trực thăng bên cạnh.
Điều đó cũng cho Âu Dương Thần cơ hội, anh ta lẻn vào chiếc trực thăng đầu tiên.
Có ba chiếc trực thăng có đạn dược và vũ khí quân sự bên trong, mà chiếc trực thăng anh ta lẻn vào có tên lửa.
Anh ta câu môi cười, vác tên lửa lên vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.