Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 385: Khuyên, nhân vô thập toàn(*) (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*) Nhân vô thập toàn, ai mà chẳng có khiếm khuyết! con người ta không ai là hoàn hảo, là hoàn toàn không có khiếm khuyết cả.
Lê Hiểu Mạn ngồi một mình ở trên ghế sa lon trong phòng ngủ, cô vòng hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu, trong đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Mặc dù bên ngoài rất an tĩnh, nhưng cô cảm thấy Long Tư Hạo vẫn chưa rời đi, còn ở bên ngoài.
Trong lòng cảm thấy vui vẻ yên tâm hơn nhiều, nhưng cũng khiến cô nhíu chặt mày lại, trái tim của cô vẫn chưa thể vượt qua nổi chuyện ấy, cô thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào?
Cả ngày nay, ngay cả cửa phòng bếp cô cũng không bước vào, cô ở trong phòng, anh ở ngoài phòng.
Đến nửa đêm, cô ngủ trên ghế sa lon, Long Tư Hạo mới đi vào phòng ngủ, ôm cô lên trên giường ngủ, sau đó một mực ở bên cạnh cô, anh nhìn cô chăm chú, cả đêm đều không chợp mắt.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua mi mắt của cô hết lần này đến lần khác, anh khẽ nở nụ cười yếu ớt, anh tin tưởng chỉ cần cô vẫn còn ở bên người anh, thì tất cả hiểu lầm đều có thể giải trừ.
Hôm sau!
Khi Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, người bồi ở bên cạnh cô không phải là Long Tư Hạo, mà là Lâm Mạch Mạch.
Mà Lâm Mạch Mạch xuất hiện ở đây, dĩ nhiên là do Long Tư Hạo gọi cô ấy tới bồi cô.
Thấy Lâm Mạch Mạch, cô vừa kinh ngạc, cũng rất vui mừng.
“Mạch Mạch?” Cô mở lớn hai mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ gọi tên cô ấy, đưa tay xoa xoa đôi mắt, trừng mắt nhìn cô ấy, thấy Lâm Mạch Mạch vẫn còn ở đây, cô mỉm cười yếu ớt hỏi: “Mạch Mạch, tại sao cậu lại ở đây? Có phải là mình đang nằm mơ hay không?”
Cô giương mắt nhìn xung quanh, nơi này là căn hộ nhà cô à! Sao Lâm Mạch Mạch lại xuất hiện ở chỗ này?
Cô nhớ rằng, từ sau khi cô dọn tới nơi này, thì Lâm Mạch Mạch đều chưa từng tới nơi này.
Cô ấy không hỏi cô đã dọn đi đâu, cô cũng không nói cho cô ấy biết, vậy sao cô ấy lại có thể tìm được nơi này?
Lâm Mạch Mạch thấy ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ của cô, cô ấy liếc cô: “Mạn Mạn, cậu kinh ngạc đến như vậy sao? Cậu sờ đi, là mình nè! Trời còn chưa sáng mà người đàn ông của cậu đã gọi điện thoại đến cho mình, còn đích thân tới đón mình, bảo mình tới đây với cậu.”
“Người đàn ông của mình?” Lê Hiểu Mạn giật mình, vừa nghĩ đến Long Tư Hạo là trái tim lại đau đớn dữ dội, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn dần đỏ ửng: “Mạch Mạch, cậu đừng có mà nói bậy bạ, anh ấy không phải người đàn ông của mình.”
Lâm Mạch Mạch hung hăng liếc nhìn cô, hét sức xem thường nói: “Lê Hiểu Mạn, cậu đừng có mà ở trong phúc mà không biết hưởng, có vị hôn phu là nam thần, lại còn chơi trò mất tích với mình, cậu không sợ nam thần lo lắng, nhưng cũng không sợ mình lo lắng sao?”
Lê Hiểu Mạn ngồi dậy, đưa tay xoa xoa mi tâm, cô nhìn về phía Lâm Mạch Mạch: “Mình chơi trò mất tích lúc nào? Cậu thì biết cái gì?”
Lâm Mạch Mạch liếc cô, đứng lên: “Tóm lại, cái gì nên biết cái gì không nên biết thì đều đã biết. Mấy ngày cậu mất tích đó, nam thần vẫn luôn tìm cậu, mình biết giữa hai người các cậu có chút hiểu lầm, nhưng mình tin tưởng nam thần, anh ấy tuyệt đối sẽ không giống như Hoắc tra nam phản bội ngươi và phụ lòng cậu vậy, ngược lại là cậu... đã xảy ra chuyện gì? Thế nào lại gây ra scandal với người đàn ông khác?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cau mày lại, cô liếc nhìn Lâm Mạch Mạch hỏi: “Scandal gì?”
Lâm Mạch Mạch nheo mắt lại liếc nhìn cô, cô ấy cầm lấy điện thoại ra, mở màn hình, sau đó mở trang tìm kiếm, tìm kiếm tiêu đề tin tức giữa cô và Hàn Cẩn Hi ở thành phố H, sau đó đưa điện thoại di động cho cô: “Chính cậu xem đi!”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, đưa tay nhận lấy điện thoại di động của cô ấy, thấy một tiêu đề tin tức kèm theo ảnh.
Tiêu đề của tin tức là “CEO Hàn Cẩn Hi của tập đoàn địa ốc AT khu vực Châu Á xuất hiện cùng vị hôn thê thần bí, hai người qua đêm ở khách sạn quốc tế Reddy!”, phía sau còn kèm theo mấy bức ảnh, mà đó đều là mấy bức ảnh chụp Lê Hiểu Mạn nhìn thấy ngày hôm qua.
Thấy Lê Hiểu Mạn vừa kinh ngạc mà lại nghi ngờ khi nhìn thấy tin tức đó, Lâm Mạch Mạch cầm lấy điện thoại di động, sau đó lại mở một đoạn video ra, đưa cho Lê Hiểu Mạn nhìn.
Mà nội dung của đoạn video này chính một màn ngày hôm qua lúc Lê Hiểu Mạn và Hàn Cẩn Hi bị ký giả bao vây ở cửa khách sạn quốc tế Reddy.
Điều khiến Lê Hiểu Mạn càng khiếp sợ hơn là tiêu đề của đoạn video này là “Vị hôn thê thần bí của CEO Hàn Cẩn Hi của tập đoàn địa ốc AT khu vực Châu Á có bầu trước khi lập gia đình” .
Lâm Mạch Mạch thấy Lê Hiểu Mạn xem video xong, cô ấy liếc nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, nheo mắt lại hỏi: “Mạn mạn, cậu nói thật nói cho mình biết, có phải cậu đang mang thai hay không? Đứa trẻ này là của nam thần đi!”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc, cô nhìn về phía bạn, mày nhíu chặt lại: “Mạch Mạch, mình...”
Thấy cô nhíu mày, Lâm Mạch Mạch nhìn cô nói: “Mạn Mạn, trừ phi cậu không mang thai, còn nếu quả thật cậu mang thai thì đứa trẻ này nhất định là của nam thần, mặc dù mình không biết giữa cậu và CEO của AT đó đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mình tin tưởng cậu.”
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lâm Mạch Mạch, cô cười yếu ớt nói: “Mạch Mạch, cám ơn cậu đã tin tưởng mình như vậy.”
“Đứa bé kia là của nam thần?” mặc dù Lâm Mạch Mạch dùng giọng hỏi thăm, nhưng trong lòng đã khẳng định.
Lê Hiểu Mạn cụp mí mắt xuống, cảm xúc trong đôi mắt của cô hơi phức tạp: “Mạch Mạch, nếu cậu tin tưởng mình, nói nội dung trong đoạn video kia đều là giả, thì sao cậu chắc chắn là mình mang thai?”
(*) Nhân vô thập toàn, ai mà chẳng có khiếm khuyết! con người ta không ai là hoàn hảo, là hoàn toàn không có khiếm khuyết cả.
Lê Hiểu Mạn ngồi một mình ở trên ghế sa lon trong phòng ngủ, cô vòng hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu, trong đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Mặc dù bên ngoài rất an tĩnh, nhưng cô cảm thấy Long Tư Hạo vẫn chưa rời đi, còn ở bên ngoài.
Trong lòng cảm thấy vui vẻ yên tâm hơn nhiều, nhưng cũng khiến cô nhíu chặt mày lại, trái tim của cô vẫn chưa thể vượt qua nổi chuyện ấy, cô thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào?
Cả ngày nay, ngay cả cửa phòng bếp cô cũng không bước vào, cô ở trong phòng, anh ở ngoài phòng.
Đến nửa đêm, cô ngủ trên ghế sa lon, Long Tư Hạo mới đi vào phòng ngủ, ôm cô lên trên giường ngủ, sau đó một mực ở bên cạnh cô, anh nhìn cô chăm chú, cả đêm đều không chợp mắt.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua mi mắt của cô hết lần này đến lần khác, anh khẽ nở nụ cười yếu ớt, anh tin tưởng chỉ cần cô vẫn còn ở bên người anh, thì tất cả hiểu lầm đều có thể giải trừ.
Hôm sau!
Khi Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, người bồi ở bên cạnh cô không phải là Long Tư Hạo, mà là Lâm Mạch Mạch.
Mà Lâm Mạch Mạch xuất hiện ở đây, dĩ nhiên là do Long Tư Hạo gọi cô ấy tới bồi cô.
Thấy Lâm Mạch Mạch, cô vừa kinh ngạc, cũng rất vui mừng.
“Mạch Mạch?” Cô mở lớn hai mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ gọi tên cô ấy, đưa tay xoa xoa đôi mắt, trừng mắt nhìn cô ấy, thấy Lâm Mạch Mạch vẫn còn ở đây, cô mỉm cười yếu ớt hỏi: “Mạch Mạch, tại sao cậu lại ở đây? Có phải là mình đang nằm mơ hay không?”
Cô giương mắt nhìn xung quanh, nơi này là căn hộ nhà cô à! Sao Lâm Mạch Mạch lại xuất hiện ở chỗ này?
Cô nhớ rằng, từ sau khi cô dọn tới nơi này, thì Lâm Mạch Mạch đều chưa từng tới nơi này.
Cô ấy không hỏi cô đã dọn đi đâu, cô cũng không nói cho cô ấy biết, vậy sao cô ấy lại có thể tìm được nơi này?
Lâm Mạch Mạch thấy ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ của cô, cô ấy liếc cô: “Mạn Mạn, cậu kinh ngạc đến như vậy sao? Cậu sờ đi, là mình nè! Trời còn chưa sáng mà người đàn ông của cậu đã gọi điện thoại đến cho mình, còn đích thân tới đón mình, bảo mình tới đây với cậu.”
“Người đàn ông của mình?” Lê Hiểu Mạn giật mình, vừa nghĩ đến Long Tư Hạo là trái tim lại đau đớn dữ dội, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn dần đỏ ửng: “Mạch Mạch, cậu đừng có mà nói bậy bạ, anh ấy không phải người đàn ông của mình.”
Lâm Mạch Mạch hung hăng liếc nhìn cô, hét sức xem thường nói: “Lê Hiểu Mạn, cậu đừng có mà ở trong phúc mà không biết hưởng, có vị hôn phu là nam thần, lại còn chơi trò mất tích với mình, cậu không sợ nam thần lo lắng, nhưng cũng không sợ mình lo lắng sao?”
Lê Hiểu Mạn ngồi dậy, đưa tay xoa xoa mi tâm, cô nhìn về phía Lâm Mạch Mạch: “Mình chơi trò mất tích lúc nào? Cậu thì biết cái gì?”
Lâm Mạch Mạch liếc cô, đứng lên: “Tóm lại, cái gì nên biết cái gì không nên biết thì đều đã biết. Mấy ngày cậu mất tích đó, nam thần vẫn luôn tìm cậu, mình biết giữa hai người các cậu có chút hiểu lầm, nhưng mình tin tưởng nam thần, anh ấy tuyệt đối sẽ không giống như Hoắc tra nam phản bội ngươi và phụ lòng cậu vậy, ngược lại là cậu... đã xảy ra chuyện gì? Thế nào lại gây ra scandal với người đàn ông khác?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cau mày lại, cô liếc nhìn Lâm Mạch Mạch hỏi: “Scandal gì?”
Lâm Mạch Mạch nheo mắt lại liếc nhìn cô, cô ấy cầm lấy điện thoại ra, mở màn hình, sau đó mở trang tìm kiếm, tìm kiếm tiêu đề tin tức giữa cô và Hàn Cẩn Hi ở thành phố H, sau đó đưa điện thoại di động cho cô: “Chính cậu xem đi!”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, đưa tay nhận lấy điện thoại di động của cô ấy, thấy một tiêu đề tin tức kèm theo ảnh.
Tiêu đề của tin tức là “CEO Hàn Cẩn Hi của tập đoàn địa ốc AT khu vực Châu Á xuất hiện cùng vị hôn thê thần bí, hai người qua đêm ở khách sạn quốc tế Reddy!”, phía sau còn kèm theo mấy bức ảnh, mà đó đều là mấy bức ảnh chụp Lê Hiểu Mạn nhìn thấy ngày hôm qua.
Thấy Lê Hiểu Mạn vừa kinh ngạc mà lại nghi ngờ khi nhìn thấy tin tức đó, Lâm Mạch Mạch cầm lấy điện thoại di động, sau đó lại mở một đoạn video ra, đưa cho Lê Hiểu Mạn nhìn.
Mà nội dung của đoạn video này chính một màn ngày hôm qua lúc Lê Hiểu Mạn và Hàn Cẩn Hi bị ký giả bao vây ở cửa khách sạn quốc tế Reddy.
Điều khiến Lê Hiểu Mạn càng khiếp sợ hơn là tiêu đề của đoạn video này là “Vị hôn thê thần bí của CEO Hàn Cẩn Hi của tập đoàn địa ốc AT khu vực Châu Á có bầu trước khi lập gia đình” .
Lâm Mạch Mạch thấy Lê Hiểu Mạn xem video xong, cô ấy liếc nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, nheo mắt lại hỏi: “Mạn mạn, cậu nói thật nói cho mình biết, có phải cậu đang mang thai hay không? Đứa trẻ này là của nam thần đi!”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc, cô nhìn về phía bạn, mày nhíu chặt lại: “Mạch Mạch, mình...”
Thấy cô nhíu mày, Lâm Mạch Mạch nhìn cô nói: “Mạn Mạn, trừ phi cậu không mang thai, còn nếu quả thật cậu mang thai thì đứa trẻ này nhất định là của nam thần, mặc dù mình không biết giữa cậu và CEO của AT đó đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mình tin tưởng cậu.”
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lâm Mạch Mạch, cô cười yếu ớt nói: “Mạch Mạch, cám ơn cậu đã tin tưởng mình như vậy.”
“Đứa bé kia là của nam thần?” mặc dù Lâm Mạch Mạch dùng giọng hỏi thăm, nhưng trong lòng đã khẳng định.
Lê Hiểu Mạn cụp mí mắt xuống, cảm xúc trong đôi mắt của cô hơi phức tạp: “Mạch Mạch, nếu cậu tin tưởng mình, nói nội dung trong đoạn video kia đều là giả, thì sao cậu chắc chắn là mình mang thai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.