Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 378: Ký giả bao vây (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hàn Cẩn Hi hơi câu môi, đôi mắt màu xanh nhạt ẩn chứa một nụ cười, giọng lãnh đạm: “Tôi nói rm nghe không hiểu sao? Xem ra tôi coi trọng chỉ số thông minh của em!”
Dứt lời, anh đi thẳng về phía trước, mà Thước Tây cùng vệ sĩ liền mở đường cho anh
Lê Hiểu Mạn liếc anh, đi theo sau lưng anh.
Mà lúc cô theo sau anh, giống như cố ý rhả chậm bước chân, cánh tay thon dài không tự chủ vòng qua eo cô che chở cái thai của cô, tránh để ký giả xông lên.
Anh nhìn như muốn ôm cô, nhưng tay anh không có đụng phải eo của cô.
Mà tay anh không đụng eo cô, Lê Hiểu Mạn cũng không nhận ra Hàn Cẩn Hi theo bản năng che chở cử động của cô.
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của rất nhiều người, trừ các ký giả tại chỗ, còn có người mà Lê Hiểu Mạn không ngờ tới sẽ xuất hiện ở thành phố này.
Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch, cùng với mười người mặc quần áo đen đi theo phía sau bọn họ.
Những người mặc quần áo đen này toàn bộ đều trải qua huấn luyện đặc biệt, năng lực tác chiến vô cùng mạnh, am hiểu nhất là lấy một địch mười người
Long Tư Hạo luôn luôn khiêm tốn không dễ dàng điều động bọn họ, nhưng lần này đối mặt với bối cảnh thân phận to lớn của Hàn Cẩn Hi, anh mới chuẩn bị mà đến.
Khi anh thấy Lê Hiểu Mạn cùng Hàn Cẩn Hi từ trong quán bar đi ra, tim anh quặn đau không dứt, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, phát ra âm thanh răng rắc, khuôn mặt tuấn mỹ căng thẳng, như che phủ một tầng băng ngàn năm, thần sắc tàn bạo khiếp người, đôi mắt hẹp dài đôi mắt u ám loé lên một tia sát khí muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa, ánh mắt như đóng băng rét lạnh.
Đứng bên cạnh anh là Lạc Thụy và Tô Dịch không khỏi một trận run rẩy, toàn thân rùng cả mình, trực giác nghĩ nên đi vào.
Lạc Thụy hơi run rẩy người, nhíu mày nhìn thần sắc tàn bạo khiếp người của Long Tư Hạo, dò xét hỏi:“ Tổng giám đốc, khi nào chuẩn bị động thủ?”
Đôi mắt Long Tư Hạo nguy hiểm nheo chặt, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Hàn Cẩn Hi cùng Mễ Tây và sáu tên vệ sĩ che chở, Lê Hiểu Mạn an toàn thoát ra khỏi vòng vây của ký giả, đôi mắt thăm thẳm xẹt qua một tia đau đớn.
Trong giây lát, chỗ đau kia bị gạt đi thay thế bằng sự tàn ác xơ xác tiêu điều.
Đôi mắt đen như mực của anh một trận co rút nhanh, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương tựa như đang tản ra trận khí lạnh.
Không trả lời Lạc Thụy, thần sắc anh tàn nhẫn khiếp người, đi thẳng tới phía Lê Hiểu Mạn.
Lạc Thụy và Tô Dịch thấy vậy, hai người cũng đi theo sau lưng anh.
Về phần những người mặc âu phục màu đen, mang bao tay trắng đồng loạt đứng tại chỗ.
Long Tư Hạo không ra lệnh, bọn họ sẽ không động thủ.
Bọn họ trận thế không lớn, nhưng khí thế không nhỏ, không có một ký giả nào dám lên trước x bởi vì sắc mặt lạnh như băng của nhưng người mặc âu phục đen giống như quân nhân vậy, đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, nhìn không giống hộ vệ, làm người ta không lạnh mà run.
Nhưng thực chất có Long Tư Hạo, Tô Dịch, Lạc Thụy ba người ở đây, căn bản cũng không cần bọn họ.
Lúc này Lê Hiểu Mạn cùng Hàn Cẩn Hi đã cách xa vòng vây ký giả vòng vây một khoảng.
Lê Hiểu Mạn thấy ký giả không đuổi theo nữa, dừng bước chân lại, ngước mắt liếc nhìn Hàn Cẩn Hi lễ phép cười một tiếng: “Hàn tổng, bất kể anh mới vừa rồi nói cái gì, cũng coi như giải vây giúp tôi, vô cùng cảm ơn! Anh hẳn rất bận bịu nhỉ? Tôi không quấy rầy anh, gặp lại.”
Hàn Cẩn Hi thấy cô vội vả rời đi, mày đen như mực hơi nhăn lại, đôi mắt màu lam mị hoặc đầy thâm ý liếc nhìn cô: “Em chuẩn bị về thành phố K?”
Nghe anh nhắc tới thành phố K, lòng Lê Hiểu Mạn đau đớn kịch liệt, cô không dám dùng sức hô hấp, bởi vì mỗi khi hít thở cô sẽ đau đến nghẹt thở.
Hàn Cẩn Hi thấy cô cau mày không trả lời, đôi mắt màu lam mị hoặc co rút, ánh mắt lúc sáng lúc tốt, môi đỏ như lửa câu lên một đường, độ cong mê người, giọng không lạnh không nóng, thanh âm trầm mạnh êm tai: “Lên xe, tôi đưa em về.”
Nghe vậy, đôi mắt như nước trong veo của Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc nhìn anh, đang lúc cô chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, một thanh âm quen thuộc không thể quen thuộc hơn với cô vang lên.
“Cô ấy không cần anh đưa về.”
Nghe được thanh âm trầm thấp quen thuộc này, tim Lê Hiểu Mạn đập chậm một nhịp, trong lòng một trận co rút nhanh, đau đến nghẹt thở làm cô nhíu chặt mày.
Cô ngước mắt, hướng khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm nhìn, Long Tư Hạo cất bước nhanh đi tới, đôi mắt trong suốt nháy mắt liền biến thành một vẻ khiếp sợ chiếm giữ.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới anh lại tìm tới thành phố H
Hôm nay cả người anh mặt một thân âu phục đen, áo sơ mi màu tím, không hề có cà vạt, cổ áo cởi ra ba nút áo tròn màu tím, làm anh tăng thêm vẻ cuồng dã và hấp dẫn.
Màu đen cùng màu tím phối hợp, làm cho người ta cảm thấy một loại thâm trầm, cao quý, cảm giác mị hoặc.
Anh vĩnh viễn mê người như vậy, toàn thân khí thế cường đại chèn ép thần kinh người khác.
Thấy sắc mặt anh tàn nhẫn khiếp người, đôi mày thanh tú của Lê Hiểu Mạn cau lại, xoay người không muốn nhìn anh
Hàn Cẩn Hi hơi câu môi, đôi mắt màu xanh nhạt ẩn chứa một nụ cười, giọng lãnh đạm: “Tôi nói rm nghe không hiểu sao? Xem ra tôi coi trọng chỉ số thông minh của em!”
Dứt lời, anh đi thẳng về phía trước, mà Thước Tây cùng vệ sĩ liền mở đường cho anh
Lê Hiểu Mạn liếc anh, đi theo sau lưng anh.
Mà lúc cô theo sau anh, giống như cố ý rhả chậm bước chân, cánh tay thon dài không tự chủ vòng qua eo cô che chở cái thai của cô, tránh để ký giả xông lên.
Anh nhìn như muốn ôm cô, nhưng tay anh không có đụng phải eo của cô.
Mà tay anh không đụng eo cô, Lê Hiểu Mạn cũng không nhận ra Hàn Cẩn Hi theo bản năng che chở cử động của cô.
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của rất nhiều người, trừ các ký giả tại chỗ, còn có người mà Lê Hiểu Mạn không ngờ tới sẽ xuất hiện ở thành phố này.
Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch, cùng với mười người mặc quần áo đen đi theo phía sau bọn họ.
Những người mặc quần áo đen này toàn bộ đều trải qua huấn luyện đặc biệt, năng lực tác chiến vô cùng mạnh, am hiểu nhất là lấy một địch mười người
Long Tư Hạo luôn luôn khiêm tốn không dễ dàng điều động bọn họ, nhưng lần này đối mặt với bối cảnh thân phận to lớn của Hàn Cẩn Hi, anh mới chuẩn bị mà đến.
Khi anh thấy Lê Hiểu Mạn cùng Hàn Cẩn Hi từ trong quán bar đi ra, tim anh quặn đau không dứt, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, phát ra âm thanh răng rắc, khuôn mặt tuấn mỹ căng thẳng, như che phủ một tầng băng ngàn năm, thần sắc tàn bạo khiếp người, đôi mắt hẹp dài đôi mắt u ám loé lên một tia sát khí muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa, ánh mắt như đóng băng rét lạnh.
Đứng bên cạnh anh là Lạc Thụy và Tô Dịch không khỏi một trận run rẩy, toàn thân rùng cả mình, trực giác nghĩ nên đi vào.
Lạc Thụy hơi run rẩy người, nhíu mày nhìn thần sắc tàn bạo khiếp người của Long Tư Hạo, dò xét hỏi:“ Tổng giám đốc, khi nào chuẩn bị động thủ?”
Đôi mắt Long Tư Hạo nguy hiểm nheo chặt, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Hàn Cẩn Hi cùng Mễ Tây và sáu tên vệ sĩ che chở, Lê Hiểu Mạn an toàn thoát ra khỏi vòng vây của ký giả, đôi mắt thăm thẳm xẹt qua một tia đau đớn.
Trong giây lát, chỗ đau kia bị gạt đi thay thế bằng sự tàn ác xơ xác tiêu điều.
Đôi mắt đen như mực của anh một trận co rút nhanh, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương tựa như đang tản ra trận khí lạnh.
Không trả lời Lạc Thụy, thần sắc anh tàn nhẫn khiếp người, đi thẳng tới phía Lê Hiểu Mạn.
Lạc Thụy và Tô Dịch thấy vậy, hai người cũng đi theo sau lưng anh.
Về phần những người mặc âu phục màu đen, mang bao tay trắng đồng loạt đứng tại chỗ.
Long Tư Hạo không ra lệnh, bọn họ sẽ không động thủ.
Bọn họ trận thế không lớn, nhưng khí thế không nhỏ, không có một ký giả nào dám lên trước x bởi vì sắc mặt lạnh như băng của nhưng người mặc âu phục đen giống như quân nhân vậy, đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, nhìn không giống hộ vệ, làm người ta không lạnh mà run.
Nhưng thực chất có Long Tư Hạo, Tô Dịch, Lạc Thụy ba người ở đây, căn bản cũng không cần bọn họ.
Lúc này Lê Hiểu Mạn cùng Hàn Cẩn Hi đã cách xa vòng vây ký giả vòng vây một khoảng.
Lê Hiểu Mạn thấy ký giả không đuổi theo nữa, dừng bước chân lại, ngước mắt liếc nhìn Hàn Cẩn Hi lễ phép cười một tiếng: “Hàn tổng, bất kể anh mới vừa rồi nói cái gì, cũng coi như giải vây giúp tôi, vô cùng cảm ơn! Anh hẳn rất bận bịu nhỉ? Tôi không quấy rầy anh, gặp lại.”
Hàn Cẩn Hi thấy cô vội vả rời đi, mày đen như mực hơi nhăn lại, đôi mắt màu lam mị hoặc đầy thâm ý liếc nhìn cô: “Em chuẩn bị về thành phố K?”
Nghe anh nhắc tới thành phố K, lòng Lê Hiểu Mạn đau đớn kịch liệt, cô không dám dùng sức hô hấp, bởi vì mỗi khi hít thở cô sẽ đau đến nghẹt thở.
Hàn Cẩn Hi thấy cô cau mày không trả lời, đôi mắt màu lam mị hoặc co rút, ánh mắt lúc sáng lúc tốt, môi đỏ như lửa câu lên một đường, độ cong mê người, giọng không lạnh không nóng, thanh âm trầm mạnh êm tai: “Lên xe, tôi đưa em về.”
Nghe vậy, đôi mắt như nước trong veo của Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc nhìn anh, đang lúc cô chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, một thanh âm quen thuộc không thể quen thuộc hơn với cô vang lên.
“Cô ấy không cần anh đưa về.”
Nghe được thanh âm trầm thấp quen thuộc này, tim Lê Hiểu Mạn đập chậm một nhịp, trong lòng một trận co rút nhanh, đau đến nghẹt thở làm cô nhíu chặt mày.
Cô ngước mắt, hướng khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm nhìn, Long Tư Hạo cất bước nhanh đi tới, đôi mắt trong suốt nháy mắt liền biến thành một vẻ khiếp sợ chiếm giữ.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới anh lại tìm tới thành phố H
Hôm nay cả người anh mặt một thân âu phục đen, áo sơ mi màu tím, không hề có cà vạt, cổ áo cởi ra ba nút áo tròn màu tím, làm anh tăng thêm vẻ cuồng dã và hấp dẫn.
Màu đen cùng màu tím phối hợp, làm cho người ta cảm thấy một loại thâm trầm, cao quý, cảm giác mị hoặc.
Anh vĩnh viễn mê người như vậy, toàn thân khí thế cường đại chèn ép thần kinh người khác.
Thấy sắc mặt anh tàn nhẫn khiếp người, đôi mày thanh tú của Lê Hiểu Mạn cau lại, xoay người không muốn nhìn anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.