Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 212: Kỳ lạ, hợp đồng không có chữ (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt, vừa muồn đi về phía anh, liền thấy anh lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, bắt đầu rửa rau xắt thức ăn, không thèm chú ý tới Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nhớ tới hôm nay cô muốn nấu ăn, vì chuyện kia mà cô chưa làm, lúng túng nói: “Để em làm cho!”
Sau đó tiến lên chuẩn bị rửa rau phụ, nguyên liệu nấu ăn bị Long Tư Hạo nhanh tay lẹ mắt lấy đi, giống như có thù oán với nguyên liệu nấu ăn, đặt lên thớt liền xắt ‘ba ba ba’.
Thấy anh giống như muốn cắt thớt thành hai phần, Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, nhìn văn kiện trong tay, đưa lại cho anh: “Được rồi, em ký, đừng quên chính anh nói, để cho em đi!”
Long Tư Hạo thấy cô ký, ánh mắt sâu thẳm chợt lóe lên nụ cười, nhưng trên mặt tuấn mỹ vẫn là biểu tình thản nhiên lãnh đạm.
Anh hí mắt, lãnh đạm quét qua cô, môi mỏng khạc ra bốn chữ: “Để trong thư phòng.”
Nghe thế, Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, mới xoay người đi.
Tiến vào thư phòng, cô đập bản hợp đồng không có chữ lên bàn.
Vì cô dùng sức, vô tình đụng phải con chuột, màn hình máy vi tính trên bàn sáng lên, hiện ra hình nền, là một cô bé mới 11, 12 tuổi.
Áo đầm màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thanh thuần mộc mạc, chính là hình cô khi còn bé.
Dưới hình còn một câu: My sunshine girl!
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn màn hình máy vi tính, nếu như một người đặt hình bạn làm hình nền máy vi tính, nói rõ bạn rất quan trọng trong lòng anh ấy!
Có lẽ lời nói của người phụ nữ xế chiều hôm nay thật sự không đáng tin, Long Tư Hạo luôn tốt với cô, cho dù giận cô cũng không làm gì cô, thậm chí không rống lớn với cô, cô không nên chỉ dựa vào lời một phía của người phụ nữ kia liền tin cô ta.
Lần trước cô bị bắt cóc, Long Tư Hạo không để ý sống chết cứu cô, nếu anh không phải thật lòng, tuyệt đối không thể làm đến mức đó.
Có điều cô tò mò, tại sao anh có hình cô khi còn nhỏ?
Từ sau vụ bắt cóc khi còn nhỏ, bác sĩ nói cô vì sự kiện đó mà ám ảnh cực lớn, tạo thành bóng mờ rất lớn trong lòng cô, cho nên cô làm như quên lãng sự kiện kia.
Vì vậy cô mất đi một ít trí nhớ, ấn tượng về Long Tư Hạo không rõ ràng lắm, cô đã không nhớ từng xuất hiện cùng Long Tư Hạo lúc nào ở đâu.
Trí nhớ sâu nhất của cô về anh chính là anh rất lạnh, ánh mắt anh quá mức lạnh lẽo, quanh thân tràn đầy người sống chớ đụng vào, khiến người khác không lạnh mà run, không dám đến gần.
Long Tư Hạo lớn hơn cô 6, 7 tuổi, còn Hoắc Vân Hy lớn hơn cô ba tuổi, cho nên khi còn nhỏ, cô tương đối gần gũi với Hoắc Vân Hy…
Cô đang thất thần, eo chợt căng thẳng, bị Long Tư Hạo ôm lấy từ sau, thanh âm trầm thấp đầy truyền cảm vang lên bên tai cô: “Đang nghĩ gì? Cơm đã xong rồi, muốn anh ăn anh hay là ăn cơm trước?”
Hơi thở nóng bỏng của anh sát bên tai, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt đưa tay đẩy tay anh vòng bên hông cô ra, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh ăn có gì ngon, đương nhiên là ăn cơm.”
Dứt lời, cô xoay người đi ra thư phòng.
Đèn trong phòng ăn đã bị anh tắt, trên bàn cắm hai cây nến thủy tinh tuyệt đẹp, nến đã đốt, ánh nến nhún nhảy chiết xạ ra ánh sáng màu vàng ảo mộng, trên bàn năm món ăn một món canh, dưới ánh nến, trông ngon hơn.
Âm nhạc ưu mỹ chậm rãi vang lên, tạo nên bầu không khí lãng mạn.
Ánh nến bữa ăn tối?
Lê Hiểu Mạn quay đầu nhìn Long Tư Hạo: “Những cái này đều là anh cố ý chuẩn bị?”
Long Tư Hạo kéo cô ngồi xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, lấy ra một cái hộp đóng gói hoa hồng đỏ tuyệt đẹp đưa cho cô, thanh âm trầm thấp đầy truyền cảm: “Hiểu Hiểu, nhìn xem có thích không?”
Dưới ánh nến, đường nét anh càng thêm thâm thúy mê người, Lê Hiểu Mạn sơ ý nhìn anh nhiều hơn một lúc, sau đó ánh mắt nghi ngờ nhìn hộp quà tinh mỹ anh đưa tới: “Đây là cái gì?”
Long Tư Hạo thâm tình nhìn cô: “Chẳng phải mở ra nhìn là biết sao?”
Lê Hiểu Mạn dừng lại, chẳng biết tại sao lúc nhận hộp quà từ tay anh, tay hơi run, không chỉ có vậy, tim cô còn không ngừng nhảy loạn.
Cảm giác này giống như được cầu hôn, vô hình kích động, vô hình không biết làm sao.
Từ từ mở hộp quà ra, cô trợn to hai mắt, một vòng tay kim cương thiết kế đặc biệt, nối tiếp vòng tay là cỏ bốn lá màu trắng bạc, hơn nữa còn khắc tên cô, vòng tay treo chiếc nhẫn thiết kế kiểu tâm liên tâm, trên vòng tay này có 10 nhẫn kim cương tâm liên tâm.
Dưới ánh nến ảo mộng, mỗi một chiếc nhẫn đều chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
Long Tư Hạo thấy cô trợn to hai mắt, đeo vòng vào cổ tay cho cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Hiểu Hiểu, một chiếc nhẫn tượng trưng cả cuộc đời, vòng tay này có 10 chiếc nhẫn, tượng trưng 10 kiếp 10 đời, anh dùng nó để buộc lại 10 kiếp 10 đời của em, đời này, đời sau, đời sau nữa, em đều là của anh.”
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt, vừa muồn đi về phía anh, liền thấy anh lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, bắt đầu rửa rau xắt thức ăn, không thèm chú ý tới Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nhớ tới hôm nay cô muốn nấu ăn, vì chuyện kia mà cô chưa làm, lúng túng nói: “Để em làm cho!”
Sau đó tiến lên chuẩn bị rửa rau phụ, nguyên liệu nấu ăn bị Long Tư Hạo nhanh tay lẹ mắt lấy đi, giống như có thù oán với nguyên liệu nấu ăn, đặt lên thớt liền xắt ‘ba ba ba’.
Thấy anh giống như muốn cắt thớt thành hai phần, Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, nhìn văn kiện trong tay, đưa lại cho anh: “Được rồi, em ký, đừng quên chính anh nói, để cho em đi!”
Long Tư Hạo thấy cô ký, ánh mắt sâu thẳm chợt lóe lên nụ cười, nhưng trên mặt tuấn mỹ vẫn là biểu tình thản nhiên lãnh đạm.
Anh hí mắt, lãnh đạm quét qua cô, môi mỏng khạc ra bốn chữ: “Để trong thư phòng.”
Nghe thế, Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, mới xoay người đi.
Tiến vào thư phòng, cô đập bản hợp đồng không có chữ lên bàn.
Vì cô dùng sức, vô tình đụng phải con chuột, màn hình máy vi tính trên bàn sáng lên, hiện ra hình nền, là một cô bé mới 11, 12 tuổi.
Áo đầm màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thanh thuần mộc mạc, chính là hình cô khi còn bé.
Dưới hình còn một câu: My sunshine girl!
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn màn hình máy vi tính, nếu như một người đặt hình bạn làm hình nền máy vi tính, nói rõ bạn rất quan trọng trong lòng anh ấy!
Có lẽ lời nói của người phụ nữ xế chiều hôm nay thật sự không đáng tin, Long Tư Hạo luôn tốt với cô, cho dù giận cô cũng không làm gì cô, thậm chí không rống lớn với cô, cô không nên chỉ dựa vào lời một phía của người phụ nữ kia liền tin cô ta.
Lần trước cô bị bắt cóc, Long Tư Hạo không để ý sống chết cứu cô, nếu anh không phải thật lòng, tuyệt đối không thể làm đến mức đó.
Có điều cô tò mò, tại sao anh có hình cô khi còn nhỏ?
Từ sau vụ bắt cóc khi còn nhỏ, bác sĩ nói cô vì sự kiện đó mà ám ảnh cực lớn, tạo thành bóng mờ rất lớn trong lòng cô, cho nên cô làm như quên lãng sự kiện kia.
Vì vậy cô mất đi một ít trí nhớ, ấn tượng về Long Tư Hạo không rõ ràng lắm, cô đã không nhớ từng xuất hiện cùng Long Tư Hạo lúc nào ở đâu.
Trí nhớ sâu nhất của cô về anh chính là anh rất lạnh, ánh mắt anh quá mức lạnh lẽo, quanh thân tràn đầy người sống chớ đụng vào, khiến người khác không lạnh mà run, không dám đến gần.
Long Tư Hạo lớn hơn cô 6, 7 tuổi, còn Hoắc Vân Hy lớn hơn cô ba tuổi, cho nên khi còn nhỏ, cô tương đối gần gũi với Hoắc Vân Hy…
Cô đang thất thần, eo chợt căng thẳng, bị Long Tư Hạo ôm lấy từ sau, thanh âm trầm thấp đầy truyền cảm vang lên bên tai cô: “Đang nghĩ gì? Cơm đã xong rồi, muốn anh ăn anh hay là ăn cơm trước?”
Hơi thở nóng bỏng của anh sát bên tai, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt đưa tay đẩy tay anh vòng bên hông cô ra, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh ăn có gì ngon, đương nhiên là ăn cơm.”
Dứt lời, cô xoay người đi ra thư phòng.
Đèn trong phòng ăn đã bị anh tắt, trên bàn cắm hai cây nến thủy tinh tuyệt đẹp, nến đã đốt, ánh nến nhún nhảy chiết xạ ra ánh sáng màu vàng ảo mộng, trên bàn năm món ăn một món canh, dưới ánh nến, trông ngon hơn.
Âm nhạc ưu mỹ chậm rãi vang lên, tạo nên bầu không khí lãng mạn.
Ánh nến bữa ăn tối?
Lê Hiểu Mạn quay đầu nhìn Long Tư Hạo: “Những cái này đều là anh cố ý chuẩn bị?”
Long Tư Hạo kéo cô ngồi xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, lấy ra một cái hộp đóng gói hoa hồng đỏ tuyệt đẹp đưa cho cô, thanh âm trầm thấp đầy truyền cảm: “Hiểu Hiểu, nhìn xem có thích không?”
Dưới ánh nến, đường nét anh càng thêm thâm thúy mê người, Lê Hiểu Mạn sơ ý nhìn anh nhiều hơn một lúc, sau đó ánh mắt nghi ngờ nhìn hộp quà tinh mỹ anh đưa tới: “Đây là cái gì?”
Long Tư Hạo thâm tình nhìn cô: “Chẳng phải mở ra nhìn là biết sao?”
Lê Hiểu Mạn dừng lại, chẳng biết tại sao lúc nhận hộp quà từ tay anh, tay hơi run, không chỉ có vậy, tim cô còn không ngừng nhảy loạn.
Cảm giác này giống như được cầu hôn, vô hình kích động, vô hình không biết làm sao.
Từ từ mở hộp quà ra, cô trợn to hai mắt, một vòng tay kim cương thiết kế đặc biệt, nối tiếp vòng tay là cỏ bốn lá màu trắng bạc, hơn nữa còn khắc tên cô, vòng tay treo chiếc nhẫn thiết kế kiểu tâm liên tâm, trên vòng tay này có 10 nhẫn kim cương tâm liên tâm.
Dưới ánh nến ảo mộng, mỗi một chiếc nhẫn đều chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
Long Tư Hạo thấy cô trợn to hai mắt, đeo vòng vào cổ tay cho cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Hiểu Hiểu, một chiếc nhẫn tượng trưng cả cuộc đời, vòng tay này có 10 chiếc nhẫn, tượng trưng 10 kiếp 10 đời, anh dùng nó để buộc lại 10 kiếp 10 đời của em, đời này, đời sau, đời sau nữa, em đều là của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.