Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 1061: Lếch thếch, khác xa với con người trước kia.
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ta chính là Sophie, Knox muốn trừng phạt cô ta cho nên tạm thời đuổi cô ta ra khỏi gia tộc.
Sau khi bị Knox đuổi đi, cô ta liền bay đến thành phố K.
Mà cô ta đến thành phố K cũng không phải một hai ngày, vừa bay đến thành phố K liền đến biệt thự Nguyệt Hồ tìm Thẩm Thi Vi, nhưng khéo thay Thẩm Thi Vị lại đến ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ, cô ta không tìm được Thẩm Thi Vi cũng không vào được biệt thự Nguyệt Hồ.
Vì Thẩm Thi Vi không có ở trong biệt thự cho nên người giúp việc tạm thời trở lại.
Không một ai mở cửa cho cô ta, vì vậy cô ta không thể vào nhà.
Lúc cô bị Knox đuổi khỏi gia tộc, trên người không mang theo nhiều tiền, bây giờ trong túi không còn bao nhiêu đồng.
Hồi mới trở về cô ta thuê khách sạn ở được hai ngày, lúc này hoàn toàn không có nơi nào để đi, giống hệt kẻ vô gia cư, đụng đâu ngủ đó.
Hôm qua đám cưới của Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã náo loạn cả thành phố K, cho nên sau khi biết được tin tức này cô ta liền đứng trên đường phố nhìn chăm chăm vào màn hình lớn được gắn bên ngoài tòa cao ốc.
Trông thấy hôn lễ của bọn họ long trọng, đẹp đến xa hoa, trông thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lê Hiểu Mạn, cô ta vừa khát khao lại vừa ganh tị, lại có hối hận lẫn đau thương.
Tại sao Lê Hiểu Mạn có thể hạnh phúc, nhưng cô ta lại không thể?
Chuyện cô ta yêu một người đàn ông là có lỗi sao?
Vì người đàn ông kia, cô ta đã phải trả giá nhiều như vậy, nhưng quay đầu, cô ta đã được những gì?
Đứa con trai cô ta nuôi năm năm đã không còn, người đàn ông cô ta yêu không còn, mẹ không còn, bố không còn, đến thân phận đại tiểu thư cũng không còn.
Hiện tại cô ta không còn gì cả, so với một tên ăn mày có khác cô ta chỗ nào?
Chỉ cần nghĩ đến cô ta liền chán nản, chôn mặt giữa hai đầu gối, khóc lớn.
“Mẹ ơi... mẹ... con sai rồi...”
Mọi người xung quanh thấy cô ta ngồi chồm hổm giữa phố khóc lớn chỉ nhìn qua một cái rồi lướt đi, không một ai tiến đến hỏi cô ta làm sao, thậm chí cò người thấy cô ta ngồi ở đó còn nghĩ là ăn mày bèn tránh xa.
...
Đám cưới trôi qua được một tuần, nhưng mà tin tức đám cười của bọn họ vẫn cứ sốt dẻo trên mọi nẻo đường của thành phố K.
Gần như toàn bộ phụ nữ tại thành phố K đều ao ước mình sẽ được gả cho một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền lại lãng mạn thâm tình như Long Tư Hạo.
Hiện tại Long Tư Hạo chính là nam thần của tất cả phụ nữ trong thành phố K.
Sau hôn lễ đương nhiên sẽ là tuần trăng mật, trời vừa hửng sáng Long Tư Hạo đã đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật.
Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Dương Dương vì phải đến trường cho nên không đi được, nhưng cho dù hai đứa nhóc không đi học thì anh cũng sẽ không đưa bọn nhỏ theo cùng.
Hai đứa nhóc kia mà đi theo ư, vậy thì còn quái gì là thế giới hai người của vợ chồng anh.
Vì không được đi cho nên nguyên ngày hôm nay mặt tiểu Nghiên Nghiên xị dài cả ra.
Có điều, trông qua tiểu Dương Dương bình tĩnh hơn cô nhiều, giống như có không đi chăng nữa, cũng chả ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cu cậu.
Hiện tại chú Thành phụ trách nhiệm vụ đưa đón hai đứa nhóc mỗi ngày, cho nên mỗi ngày đều đến trường sớm một giờ.
Bởi vì hai đứa nhóc không cho chú Thành đến tận lớp đón mình cho nên mỗi lần chú Thành đến sớm đều đỗ xe ở bên ngoài trường học, chờ bọn nhỏ.
Tan học, tiểu Nghiên Nghiên mang theo gương mặt tan vỡ đi ra khỏi trường.
Trông thấy nhóc con ra tới chúc Thành nhanh chóng đi lên đón cô nhóc, nhận lấy cặp sách: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, có vẻ như hôm nay cháu không vui?”
Tiểu Nghiên Nghiên rũ vai: “Ông nội quản gia ơi, bố và mẹ đi chơi không mang theo cháu cùng anh trai, thật ích kỉ mà! Hừ, sau này cháu không thèm thương bố mẹ nữa.”
Nói xong, nhóc con leo tót lên xe.
Chú Thành biết nhóc con đang dỗi, nhìn cô nhóc cười nói: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, đợi đến khi thiếu gia và thiếu phu nhân đi tuần trăng mật trở về, cháu lại cùng bố mẹ đi là được.”
Tiểu Nghiên Nghiên cau mày: “Lần sau cháu cũng sẽ không đi, sao anh trai vẫn chưa ra ạ?”
“Tiểu thiếu gia sắp ra rồi.” Chú Thành nói xong liền hướng mắt về phía cửa trường học.
Lúc này, ngay cổng trường có một người phụ nữ lếch thếch đã thu hút sự chú ý của ông.
Người phụ nữ kia cao gầy, áo quần trên người đầy vết lấm lem, hệt như cả tuần không tắm không thay áo quần.
Người phụ nữa kia chính là Sophie, cô ta ló đầu nhìn vào trường học, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.
Trong lúc chú Thành vẫn đang nghi ngờ thì tiểu Dương Dương đi ra khỏi cổng trường.
Cách đó không xa chú Thành thấy người phụ nữ lếch thếch đi về phía tiểu Dương Dương, lo lắng cô ta là kẻ xấu muốn hại tiểu Dương Dương, bèn lập tức gọi vệ sĩ đến, mà ông cũng nhanh chóng bước về phía đó.
Tiếu Dương Dương tuổi còn bé, nhưng trí nhớ lại không kém tí nào, vừa nghe qua giọng thì cậu nhóc đã biết người phụ nữ kia chính là Sophie.
“Allen, cuối cùng mẹ cũng được nhìn thấy con.”
Sophie khập khà khập khểnh bước tới gần tiểu Dương Dương, đương lúc cô ta duỗi tay ra ôm lấy cậu thì bị hai vệ sĩ kéo lại.
“Mấy người làm gì? Buông tôi ra, buông tôi ra...” Sophie giẫy dụa rống to, hung dữ giống như một mụ điên.
Bởi vì cô ta rống to cho nên liền thu hút ánh mắt của phụ huynh cùng bạn học, có vài người chậm rãi đi lại.
Tiểu Dương Dương híp mắt đánh giá trên dưới Sophie, có chút không tài nào tin nổi.
Trong ấn tượng cậu nhóc, Sophie rất chú trọng đến bề ngoài của mình, nhưng lúc này cô ta lại ăn mặt lôi thôi như vậy, quả thực khác xa với con người trước kia của cô ta.
Chú Thành thấy phụ huynh cùng bạn học bắt đầu xúm lại, thì nhìn tiểu Dương Dương nói: “Tiểu thiếu gia, chúng ta lên xe trước.”
Nói xong, ông nắm lấy tay tiểu Dương Dương, hướng về phía xe mà đi.
Mặc dù chú Thành là quản gia của Long gia, nhưng tiểu Nghiên Nghiên cùng tiểu Dương Dương vẫn rất kính trọng chú Thành.
Hai vệ sĩ giữ chặt Sophie cũng thả cô ta ra.
Trông thấy tiểu Dương Dương sắp ngồi vào xe, cô ta cuống quít đuổi theo, nhưng lại bị té nằm nhoài ra đất.
Sophie la lớn, khóc to.
“Allen, mẹ không còn gì hết! Con không thể không cần mẹ, cho dù trước đây mẹ đối xử với con không tốt, nhưng mà mẹ cũng đã nuôi con lớn đến vậy, con không thể không cần mẹ.”
Nghe thấy âm thanh la lối của Sophie, tiểu Dương Dương không đi vào xe, xoay người cau mày nhìn người đang nằm nhoài trên mặt đất, đi về phía cô ta.
“Tiểu thiếu gia.” Thấy thế, chú Thành đi theo sau cậu nhóc.
Tiểu Dương Dương ngồi xổm trước người Sophie, sau đó móc ra một bọc tiền tiêu vặt, đưa cho Sophie.
Mặc dù trong nhà không thiếu tiền, nhưng tiểu Dương Dương vẫn luôn xài tiết kiệm, xưa nay không tiêu xài bậy bạ, cho nên số tiền tiêu vặt mọi ngày cậu nhóc có đều đưa cho cô ta.
Vả lại, cậu nhóc còn có ý định nhờ mẹ giúp mình mở thẻ để bỏ tiền tiêu vặt của mình vào trong đó.
Trông thấy tiểu Dương Dương đưa tiền tiêu vặt cho mình, Sophie vô cùng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp, viền mắt ửng đỏ, bỗng chốc nước mắt rơi xuống như mưa.
Cô ta chính là Sophie, Knox muốn trừng phạt cô ta cho nên tạm thời đuổi cô ta ra khỏi gia tộc.
Sau khi bị Knox đuổi đi, cô ta liền bay đến thành phố K.
Mà cô ta đến thành phố K cũng không phải một hai ngày, vừa bay đến thành phố K liền đến biệt thự Nguyệt Hồ tìm Thẩm Thi Vi, nhưng khéo thay Thẩm Thi Vị lại đến ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ, cô ta không tìm được Thẩm Thi Vi cũng không vào được biệt thự Nguyệt Hồ.
Vì Thẩm Thi Vi không có ở trong biệt thự cho nên người giúp việc tạm thời trở lại.
Không một ai mở cửa cho cô ta, vì vậy cô ta không thể vào nhà.
Lúc cô bị Knox đuổi khỏi gia tộc, trên người không mang theo nhiều tiền, bây giờ trong túi không còn bao nhiêu đồng.
Hồi mới trở về cô ta thuê khách sạn ở được hai ngày, lúc này hoàn toàn không có nơi nào để đi, giống hệt kẻ vô gia cư, đụng đâu ngủ đó.
Hôm qua đám cưới của Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã náo loạn cả thành phố K, cho nên sau khi biết được tin tức này cô ta liền đứng trên đường phố nhìn chăm chăm vào màn hình lớn được gắn bên ngoài tòa cao ốc.
Trông thấy hôn lễ của bọn họ long trọng, đẹp đến xa hoa, trông thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lê Hiểu Mạn, cô ta vừa khát khao lại vừa ganh tị, lại có hối hận lẫn đau thương.
Tại sao Lê Hiểu Mạn có thể hạnh phúc, nhưng cô ta lại không thể?
Chuyện cô ta yêu một người đàn ông là có lỗi sao?
Vì người đàn ông kia, cô ta đã phải trả giá nhiều như vậy, nhưng quay đầu, cô ta đã được những gì?
Đứa con trai cô ta nuôi năm năm đã không còn, người đàn ông cô ta yêu không còn, mẹ không còn, bố không còn, đến thân phận đại tiểu thư cũng không còn.
Hiện tại cô ta không còn gì cả, so với một tên ăn mày có khác cô ta chỗ nào?
Chỉ cần nghĩ đến cô ta liền chán nản, chôn mặt giữa hai đầu gối, khóc lớn.
“Mẹ ơi... mẹ... con sai rồi...”
Mọi người xung quanh thấy cô ta ngồi chồm hổm giữa phố khóc lớn chỉ nhìn qua một cái rồi lướt đi, không một ai tiến đến hỏi cô ta làm sao, thậm chí cò người thấy cô ta ngồi ở đó còn nghĩ là ăn mày bèn tránh xa.
...
Đám cưới trôi qua được một tuần, nhưng mà tin tức đám cười của bọn họ vẫn cứ sốt dẻo trên mọi nẻo đường của thành phố K.
Gần như toàn bộ phụ nữ tại thành phố K đều ao ước mình sẽ được gả cho một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền lại lãng mạn thâm tình như Long Tư Hạo.
Hiện tại Long Tư Hạo chính là nam thần của tất cả phụ nữ trong thành phố K.
Sau hôn lễ đương nhiên sẽ là tuần trăng mật, trời vừa hửng sáng Long Tư Hạo đã đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật.
Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Dương Dương vì phải đến trường cho nên không đi được, nhưng cho dù hai đứa nhóc không đi học thì anh cũng sẽ không đưa bọn nhỏ theo cùng.
Hai đứa nhóc kia mà đi theo ư, vậy thì còn quái gì là thế giới hai người của vợ chồng anh.
Vì không được đi cho nên nguyên ngày hôm nay mặt tiểu Nghiên Nghiên xị dài cả ra.
Có điều, trông qua tiểu Dương Dương bình tĩnh hơn cô nhiều, giống như có không đi chăng nữa, cũng chả ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cu cậu.
Hiện tại chú Thành phụ trách nhiệm vụ đưa đón hai đứa nhóc mỗi ngày, cho nên mỗi ngày đều đến trường sớm một giờ.
Bởi vì hai đứa nhóc không cho chú Thành đến tận lớp đón mình cho nên mỗi lần chú Thành đến sớm đều đỗ xe ở bên ngoài trường học, chờ bọn nhỏ.
Tan học, tiểu Nghiên Nghiên mang theo gương mặt tan vỡ đi ra khỏi trường.
Trông thấy nhóc con ra tới chúc Thành nhanh chóng đi lên đón cô nhóc, nhận lấy cặp sách: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, có vẻ như hôm nay cháu không vui?”
Tiểu Nghiên Nghiên rũ vai: “Ông nội quản gia ơi, bố và mẹ đi chơi không mang theo cháu cùng anh trai, thật ích kỉ mà! Hừ, sau này cháu không thèm thương bố mẹ nữa.”
Nói xong, nhóc con leo tót lên xe.
Chú Thành biết nhóc con đang dỗi, nhìn cô nhóc cười nói: “Tiểu thư Nghiên Nghiên, đợi đến khi thiếu gia và thiếu phu nhân đi tuần trăng mật trở về, cháu lại cùng bố mẹ đi là được.”
Tiểu Nghiên Nghiên cau mày: “Lần sau cháu cũng sẽ không đi, sao anh trai vẫn chưa ra ạ?”
“Tiểu thiếu gia sắp ra rồi.” Chú Thành nói xong liền hướng mắt về phía cửa trường học.
Lúc này, ngay cổng trường có một người phụ nữ lếch thếch đã thu hút sự chú ý của ông.
Người phụ nữ kia cao gầy, áo quần trên người đầy vết lấm lem, hệt như cả tuần không tắm không thay áo quần.
Người phụ nữa kia chính là Sophie, cô ta ló đầu nhìn vào trường học, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.
Trong lúc chú Thành vẫn đang nghi ngờ thì tiểu Dương Dương đi ra khỏi cổng trường.
Cách đó không xa chú Thành thấy người phụ nữ lếch thếch đi về phía tiểu Dương Dương, lo lắng cô ta là kẻ xấu muốn hại tiểu Dương Dương, bèn lập tức gọi vệ sĩ đến, mà ông cũng nhanh chóng bước về phía đó.
Tiếu Dương Dương tuổi còn bé, nhưng trí nhớ lại không kém tí nào, vừa nghe qua giọng thì cậu nhóc đã biết người phụ nữ kia chính là Sophie.
“Allen, cuối cùng mẹ cũng được nhìn thấy con.”
Sophie khập khà khập khểnh bước tới gần tiểu Dương Dương, đương lúc cô ta duỗi tay ra ôm lấy cậu thì bị hai vệ sĩ kéo lại.
“Mấy người làm gì? Buông tôi ra, buông tôi ra...” Sophie giẫy dụa rống to, hung dữ giống như một mụ điên.
Bởi vì cô ta rống to cho nên liền thu hút ánh mắt của phụ huynh cùng bạn học, có vài người chậm rãi đi lại.
Tiểu Dương Dương híp mắt đánh giá trên dưới Sophie, có chút không tài nào tin nổi.
Trong ấn tượng cậu nhóc, Sophie rất chú trọng đến bề ngoài của mình, nhưng lúc này cô ta lại ăn mặt lôi thôi như vậy, quả thực khác xa với con người trước kia của cô ta.
Chú Thành thấy phụ huynh cùng bạn học bắt đầu xúm lại, thì nhìn tiểu Dương Dương nói: “Tiểu thiếu gia, chúng ta lên xe trước.”
Nói xong, ông nắm lấy tay tiểu Dương Dương, hướng về phía xe mà đi.
Mặc dù chú Thành là quản gia của Long gia, nhưng tiểu Nghiên Nghiên cùng tiểu Dương Dương vẫn rất kính trọng chú Thành.
Hai vệ sĩ giữ chặt Sophie cũng thả cô ta ra.
Trông thấy tiểu Dương Dương sắp ngồi vào xe, cô ta cuống quít đuổi theo, nhưng lại bị té nằm nhoài ra đất.
Sophie la lớn, khóc to.
“Allen, mẹ không còn gì hết! Con không thể không cần mẹ, cho dù trước đây mẹ đối xử với con không tốt, nhưng mà mẹ cũng đã nuôi con lớn đến vậy, con không thể không cần mẹ.”
Nghe thấy âm thanh la lối của Sophie, tiểu Dương Dương không đi vào xe, xoay người cau mày nhìn người đang nằm nhoài trên mặt đất, đi về phía cô ta.
“Tiểu thiếu gia.” Thấy thế, chú Thành đi theo sau cậu nhóc.
Tiểu Dương Dương ngồi xổm trước người Sophie, sau đó móc ra một bọc tiền tiêu vặt, đưa cho Sophie.
Mặc dù trong nhà không thiếu tiền, nhưng tiểu Dương Dương vẫn luôn xài tiết kiệm, xưa nay không tiêu xài bậy bạ, cho nên số tiền tiêu vặt mọi ngày cậu nhóc có đều đưa cho cô ta.
Vả lại, cậu nhóc còn có ý định nhờ mẹ giúp mình mở thẻ để bỏ tiền tiêu vặt của mình vào trong đó.
Trông thấy tiểu Dương Dương đưa tiền tiêu vặt cho mình, Sophie vô cùng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp, viền mắt ửng đỏ, bỗng chốc nước mắt rơi xuống như mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.