Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 425: Lo lắng, đột nhiên vang lên tiếng súng (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy trong mắt cô đều là lo lắng, ánh mắt chứa đầy ý cười, bàn tay khẽ vuốt mặt cô, năm ngón tay thon dài xuyên vào tóc cô, bấu sau ót cô, cúi đầu xuống, thâm tình hôn cô.
Anh đột nhiên hôn, Lê Hiểu Mạn sững sờ, hoàn toàn không phản ứng kịp, hai mắt trợn to, kinh ngạc bị anh hôn sâu.
Chờ cô phục hồi tinh thần, ánh mắt vô tình liếc qua mộ Hoắc Thần Phong, cảm thấy lúng túng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như trái đào chín muồi.
Tại sai anh có thể hôn cô ở đây?
Anh có thể đừng đánh bất ngờ như vậy không?
Hai người hôn nhau ngay trước mặt nhiều người, Lạc Thụy và chú Thành đã sớm nhìn quen, cũng không sao.
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tô Dịch sau tròng kính vẫn nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra biểu tình gì.
Hoắc Nghiệp Hoằng, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm, cùng với thím Lâm thấy Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn thân mật hôn môi như vậy, mấy người trừ khiếp sợ ra, sắc mặt khác nhau.
Trên mặt Hạ Lâm không lộ ra gì, nhưng đáy lòng âm thầm châm chọc.
Thím Lâm mặt đầy khiếp sợ.
Lâm Tuyết Hà hoàn toàn biểu lộ khinh bỉ ra mặt, thấp giọng lẩm bẩm không biết xấu hổ.
Còn Hoắc Nghiệp Hoằng sắc mặt khổ sở, mặt âm trầm, đôi tay già cầm gậy, dáng vẻ không thấy vì tịnh.
Long Tư Hạo chỉ hôn Lê Hiểu Mạn một hồi, liền rời khỏi đôi môi mê người của cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Không cần lo cho anh, anh sẽ không để cho mình có chuyện, ở đây chờ anh.”
Dứt lời, anh buông cô ra, nhìn Lạc Thụy: “Cậu ở lại.”
“Không cần!” Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, môi khẽ nhấp: “Để trợ lý Lạc đi cùng anh, nếu anh không để anh ấy đi cùng, em sẽ đi cùng anh.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Được, Lạc Thụy đi cùng anh, vậy em ở đây chờ anh, không được đi đâu, hửm?”
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn anh, Lạc Thụy, Tô Dịch đi về phía mộ Long Nhã Tâm.
Hoắc Nghiệp Hoằng đợi Long Tư Hạo đi xa, mới chống gậy đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt phức tạp nhìn cô, thở dài một hơi: “Mạn Mạn, đỡ ông nội qua bên kia đi.”
“Ông nội… Nhưng mà…” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, khẽ cau mày, vừa khó xử vừa lo lắng.
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng sắc bén nhìn cô, ôn hòa cười một tiếng: “Sao? Mạn Mạn đang sợ gì?”
“Ông nội, tiếng súng vừa rồi ông cũng nghe được, con sợ ông gặp nguy hiểm, hơn nữa Tư Hạo kêu con ở đây chờ anh ấy.”
Câu nói sau cùng, cô nói hơi nhỏ.
Vì Hoắc Nghiệp Hoằng không đồng ý cô và Long Tư Hạo ở bên nhau, cô nhíu chặt mày.
Hoắc Nghiệp Hoằng sâu kín nhìn cô một hồi, ánh mắt hòa ái: “Mạn Mạn, có vệ sĩ đi theo, con không cần lo lắng, nhân cơ hội này, ông nội có lời muốn nói với con.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, ngước mắt nhìn ông, sau đó gật đầu, đỡ ông đi qua bên kia.
Mười mấy vệ sĩ theo sau bọn họ.
Đi một lát, Hoắc Nghiệp Hoằng mới nhìn Lê Hiểu Mạn, lông mày trắng nhíu lại, thở dài một hơi: “Mạn Mạn, hôm nay ông nội nói thật với con, hẳn trong lòng con rất rõ, ông không tán thành con và Tư Hạo ở bên nhau…”
Nói tới đây, ông nhìn bụng bằng phẳng của cô, trầm mặc một lúc, lại nói: “Cho dù con đã mang thai đứa nhỏ của Hoắc gia, ông cũng không đồng ý hai con ở bên nhau.”
Lời của ông làm cho Lê Hiểu Mạn nhíu mày chặt hơn, buông tay ông ra, ánh mắt bi thương nhìn ông: “Ông nội, con không hiểu tại sao ông phải như vậy, ban đầu ông nhất quyết kiên trì muốn con gả cho Hoắc Vân Hy, tại sao bây giờ nhất định phải ngăn cản con và Tư Hạo ở bên nhau? Chẳng lẽ Hoắc Vân Hy là cháu trai ông, Tư Hạo thì không phải sao? Ông như vậy không công bằng với Tư Hạo.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu lông mày trắng, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Mạn Mạn, ông nội biết con là một đứa nhỏ ngoan, ông nội thật sự thích con, đối đãi con như cháu ruột, cho nên ban đầu mới kiên trì muốn con gả cho Vân Hy, ông nội cũng biết Vân Hy không biết cách yêu con, không quý trọng con thật tốt, mới khiến con mất hết ý chí với nó, bây giờ hai con ly dị, ông nội tiếc nuối nhất, ông nội cảm thấy rất thẹn với con, nhưng…”
Nói đến đây, ông ngừng lại, khuôn mặt già nua bị năm tháng lưu lại dấu vết trừ không biết làm sao còn có bi thương.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn ông hỏi: “Nhưng cái gì ạ?”
“Haiz!”
Hoắc Nghiệp Hoằng thở dài một hơi, nhìn Lê Hiểu Mạn tiếp tục nói: “Nhưng con biết tính cách của Vân Hy, nó rất quật cường, một khi quyết định chuyện gì, sẽ không thay đổi, cho nên nó sẽ không dễ dàng từ bỏ con, tình cảm nó và Tư Hạo vốn không tốt, nếu con thật sự gả cho Tư Hạo, hai anh em nó nhất định sẽ xích mích thành thù, đây là điều ông nội không muốn thấy, Thần Phong đã không còn ở đây, người thân nhất của ông nội chính là hai đứa nó, ông nội rất sợ hai đứa nó sẽ vì con mà chết đi sống lại, cho nên, bất kể là vì duy trì môn phong* Hoắc gia, hay là bảo vệ tình cảm hai anh em nó, để ngừa hai anh em căm hận giết nhau, ông phải ngăn cản con và Tư Hạo kết hôn.”
(*) Môn phong: Nề nếp gia đình.
Long Tư Hạo thấy trong mắt cô đều là lo lắng, ánh mắt chứa đầy ý cười, bàn tay khẽ vuốt mặt cô, năm ngón tay thon dài xuyên vào tóc cô, bấu sau ót cô, cúi đầu xuống, thâm tình hôn cô.
Anh đột nhiên hôn, Lê Hiểu Mạn sững sờ, hoàn toàn không phản ứng kịp, hai mắt trợn to, kinh ngạc bị anh hôn sâu.
Chờ cô phục hồi tinh thần, ánh mắt vô tình liếc qua mộ Hoắc Thần Phong, cảm thấy lúng túng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như trái đào chín muồi.
Tại sai anh có thể hôn cô ở đây?
Anh có thể đừng đánh bất ngờ như vậy không?
Hai người hôn nhau ngay trước mặt nhiều người, Lạc Thụy và chú Thành đã sớm nhìn quen, cũng không sao.
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tô Dịch sau tròng kính vẫn nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra biểu tình gì.
Hoắc Nghiệp Hoằng, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm, cùng với thím Lâm thấy Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn thân mật hôn môi như vậy, mấy người trừ khiếp sợ ra, sắc mặt khác nhau.
Trên mặt Hạ Lâm không lộ ra gì, nhưng đáy lòng âm thầm châm chọc.
Thím Lâm mặt đầy khiếp sợ.
Lâm Tuyết Hà hoàn toàn biểu lộ khinh bỉ ra mặt, thấp giọng lẩm bẩm không biết xấu hổ.
Còn Hoắc Nghiệp Hoằng sắc mặt khổ sở, mặt âm trầm, đôi tay già cầm gậy, dáng vẻ không thấy vì tịnh.
Long Tư Hạo chỉ hôn Lê Hiểu Mạn một hồi, liền rời khỏi đôi môi mê người của cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Không cần lo cho anh, anh sẽ không để cho mình có chuyện, ở đây chờ anh.”
Dứt lời, anh buông cô ra, nhìn Lạc Thụy: “Cậu ở lại.”
“Không cần!” Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, môi khẽ nhấp: “Để trợ lý Lạc đi cùng anh, nếu anh không để anh ấy đi cùng, em sẽ đi cùng anh.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Được, Lạc Thụy đi cùng anh, vậy em ở đây chờ anh, không được đi đâu, hửm?”
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn anh, Lạc Thụy, Tô Dịch đi về phía mộ Long Nhã Tâm.
Hoắc Nghiệp Hoằng đợi Long Tư Hạo đi xa, mới chống gậy đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt phức tạp nhìn cô, thở dài một hơi: “Mạn Mạn, đỡ ông nội qua bên kia đi.”
“Ông nội… Nhưng mà…” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, khẽ cau mày, vừa khó xử vừa lo lắng.
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng sắc bén nhìn cô, ôn hòa cười một tiếng: “Sao? Mạn Mạn đang sợ gì?”
“Ông nội, tiếng súng vừa rồi ông cũng nghe được, con sợ ông gặp nguy hiểm, hơn nữa Tư Hạo kêu con ở đây chờ anh ấy.”
Câu nói sau cùng, cô nói hơi nhỏ.
Vì Hoắc Nghiệp Hoằng không đồng ý cô và Long Tư Hạo ở bên nhau, cô nhíu chặt mày.
Hoắc Nghiệp Hoằng sâu kín nhìn cô một hồi, ánh mắt hòa ái: “Mạn Mạn, có vệ sĩ đi theo, con không cần lo lắng, nhân cơ hội này, ông nội có lời muốn nói với con.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, ngước mắt nhìn ông, sau đó gật đầu, đỡ ông đi qua bên kia.
Mười mấy vệ sĩ theo sau bọn họ.
Đi một lát, Hoắc Nghiệp Hoằng mới nhìn Lê Hiểu Mạn, lông mày trắng nhíu lại, thở dài một hơi: “Mạn Mạn, hôm nay ông nội nói thật với con, hẳn trong lòng con rất rõ, ông không tán thành con và Tư Hạo ở bên nhau…”
Nói tới đây, ông nhìn bụng bằng phẳng của cô, trầm mặc một lúc, lại nói: “Cho dù con đã mang thai đứa nhỏ của Hoắc gia, ông cũng không đồng ý hai con ở bên nhau.”
Lời của ông làm cho Lê Hiểu Mạn nhíu mày chặt hơn, buông tay ông ra, ánh mắt bi thương nhìn ông: “Ông nội, con không hiểu tại sao ông phải như vậy, ban đầu ông nhất quyết kiên trì muốn con gả cho Hoắc Vân Hy, tại sao bây giờ nhất định phải ngăn cản con và Tư Hạo ở bên nhau? Chẳng lẽ Hoắc Vân Hy là cháu trai ông, Tư Hạo thì không phải sao? Ông như vậy không công bằng với Tư Hạo.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu lông mày trắng, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Mạn Mạn, ông nội biết con là một đứa nhỏ ngoan, ông nội thật sự thích con, đối đãi con như cháu ruột, cho nên ban đầu mới kiên trì muốn con gả cho Vân Hy, ông nội cũng biết Vân Hy không biết cách yêu con, không quý trọng con thật tốt, mới khiến con mất hết ý chí với nó, bây giờ hai con ly dị, ông nội tiếc nuối nhất, ông nội cảm thấy rất thẹn với con, nhưng…”
Nói đến đây, ông ngừng lại, khuôn mặt già nua bị năm tháng lưu lại dấu vết trừ không biết làm sao còn có bi thương.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn ông hỏi: “Nhưng cái gì ạ?”
“Haiz!”
Hoắc Nghiệp Hoằng thở dài một hơi, nhìn Lê Hiểu Mạn tiếp tục nói: “Nhưng con biết tính cách của Vân Hy, nó rất quật cường, một khi quyết định chuyện gì, sẽ không thay đổi, cho nên nó sẽ không dễ dàng từ bỏ con, tình cảm nó và Tư Hạo vốn không tốt, nếu con thật sự gả cho Tư Hạo, hai anh em nó nhất định sẽ xích mích thành thù, đây là điều ông nội không muốn thấy, Thần Phong đã không còn ở đây, người thân nhất của ông nội chính là hai đứa nó, ông nội rất sợ hai đứa nó sẽ vì con mà chết đi sống lại, cho nên, bất kể là vì duy trì môn phong* Hoắc gia, hay là bảo vệ tình cảm hai anh em nó, để ngừa hai anh em căm hận giết nhau, ông phải ngăn cản con và Tư Hạo kết hôn.”
(*) Môn phong: Nề nếp gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.