Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 605: Long thiếu, bắt đầu nhìn thấu (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong lòng như thể đột nhiên bị đánh mạnh, Lê Hiểu Mạn chợt mở to mắt, lại ngạc nhiên nhìn anh lần nữa, chẳng phải anh vẫn không nghĩ đến hướng Nghiên Nghiên là con anh sao? Tại sao đột nhiên lại…
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên anh lại hỏi vậy? Có phải anh nhớ chuyện xảy ra tối hôm đó rồi không?
Từng vẻ mặt dù chỉ là rất nhỏ đều rơi hết vào mắt Long Tư Hạo, anh sắc bén nhìn cô, hỏi lại lần nữa: “Con gái của anh à?”
Trong lòng Lê Hiểu Mạn như lộp bộp một tiếng, giương mắt nhìn vào đôi mắt nhạy cảm của Long Tư Hạo rồi lại rũ xuống, mím môi: “Sao anh lại cho là như thế?”
Long Tư Hạo nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, nói: “Em chỉ cần trả lời anh thôi, đúng hay không?”
Lê Hiểu Mạn hơi cong môi, nhướn mày cừoi cười, đôi môi hồng phấn nhả ra một chữ: “Đúng…”
Trong lòng Long Tư Hạo run lên vì câu trả lời của cô, đôi mắt hẹp nhìn cô chằm chằm, còn chưa kịp mừng thì cô đã nói một câu khiến anh chỉ hận không thể bóp chết cô…
Cô nheo mắt nhìn anh, cười một tiếng nói tiếp câu trước: “… làm sao lại như thế được?”
Bị cô trêu đùa, ánh mắt thâm trầm của Long Tư Hạo nhìn cô: “Hiểu Hiểu, trêu đùa tôi thú vị như vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời anh, chỉ nhìn anh hỏi: “Nếu tôi nói đúng thì anh sẽ tin ư?”
Dứt lời, cô nhìn anh chằm chằm như thể sợ nét bối rối trên mặt anh.
Long Tư Hạo híp chặt mắt, đôi mắt sâu kín nhìn cô chăm chú hiện vẻ không dám tin, trầm giọng hỏi: “Em thật sự lấy tinh trùng của tôi?”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn lại kinh ngạc, nheo mắt nhìn anh: “Tôi lấy tinh trùng của anh làm gì…”
Nói đến đây, cô chợt hiểu ra, đổ mặt xấu hổ vô cùng nhìn anh ta: “Long Tư Hạo, trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy, không phải anh nghĩ Nghiên Nghiên là kết quả của việc thụ thai nhân tạo đó chứ? Anh… Tôi nói cho anh biết, tôi có thể lấy tinh… tinh… Long Tư Hạo, đồ khốn kiếp nhà anh…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hiểu Mạn nóng lên, đỏ rực như lửa, bằng vào tính cách của cô, sao cô có thể làm ra việc không biết xấu hổ như thế được chứ.
Tên khốn Long Tư Hạo này, đúng là không chịu nổi, anh ta lại… lại nghĩ ra chuyện đó, anh ta muốn con gái đến phát điên rồi à?
Long Tư Hạo thấy mặt cô đỏ bừng, đồng tử màu đen hơi co lại, ánh mắt nhìn cô lại nóng rực them mấy phần, lúc này anh lại không kìm được mà nhớ đến hình ảnh cô xấu hổ không thôi vào năm năm trước.
Thì ra cô vẫn chưa thay đổi, cho dù vẻ ngoài của cô có vẻ như đã thay đổi rất nhiều nhưng bản chất thì không, cô vẫn hay xấu hổ như trước, vẫn là Lê Hiểu Mạn mạnh mẽ lại ương bướng không chịu nhận thua trước đây.
Đôi mắt của Long Tư Hạo sáng như đuốc, hệt như đốm lửa rơi lên mặt Lê Hiểu Mạn khiến cô cảm thấy như bị một quả cầu lửa bọc lấy, khuôn mặt nóng rực, cả người cũng không được tự nhiên.
Cô rũ mắt xuống, đôi mi khẽ chớp như cánh bướm rung động, tạo nên vẻ phong tình quyến rũ.
Khuôn mặt đỏ hồng phơn phớt, đôi môi ướt át xinh đẹp đỏ mọng, tất cả đều hấp dẫn ánh mắt của Long Tư Hạo.
Ánh mắt của anh nóng đến nỗi có thể phun ra lửa, Lê Hiểu Mạn bị anh nhìn lại càng không tự nhiên, cô đưa mắt vốn định lườm anh, lại trông thấy ánh mắt nóng rực tựa như có thể hòa tan cả cô kia thì đáy lòng run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt của anh như vậy có ý gì, trong lòng cô hiểu rất rõ.
Từ hôm qua đến sáng nay, không biết cô đã bị anh “giày vò” bao nhiêu lần rồi, cô thật sự mệt lắm rồi đó, nhất là anh còn đổi cách “giày vò cô”, bây giờ eo cô đau nhức, lưng cũng đau, hai chân lại càng nhũn ra kiệt sức, đi đứng cũng run rẩy.
Cô chẳng còn bao nhiêu sức để bị anh tiêu hao nữa đâu.
“Tôi đói.” Nói xong những lời này, Lê Hiểu Mạn liền chuẩn bị leo ra khỏi bồn tắm đi thay quần áo.
Long Tư Hạo biết thủ đoạn nhỏ này của cô, đôi mắt sáng quắc nhìn cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Anh cũng đói.”
Sau khi quay mặt không nhìn đôi mắt khiến cô run sợ kia, Lê Hiểu Mạn lạnh mặt, môi hơi cong lên: “Long Tư Hạo, chẳng phải anh nói rằng anh không phải loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Tôi thấy đúng mà, ngoài chuyện đó ra thì trong đầu anh chẳng chứa được chuyện gì nữa cả.”
Long Tư Hạo nghiêng người tới gần cô, đôi môi mỏng khẽ cắn vành tai trắng như ngọc của cô, hơi thở nóng rực, giọng nói trầm khàn: “Là do em quá quyến rũ, quân tử đứng trước em đều biến thành nước, trước mặt em, anh chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi…”
Không đợi anh nói xong, khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đã đỏ bừng, không biết do xấu hổ hay tức giận, nheo mắt quát: “Long Tư Hạo, đồ bỉ ổi.”
Trông thấy cô vừa tức giận vừa xấu hổ, Long Tư Hạo cảm thấy như bọn họ trở về năm năm trước.
Trong lòng như thể đột nhiên bị đánh mạnh, Lê Hiểu Mạn chợt mở to mắt, lại ngạc nhiên nhìn anh lần nữa, chẳng phải anh vẫn không nghĩ đến hướng Nghiên Nghiên là con anh sao? Tại sao đột nhiên lại…
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên anh lại hỏi vậy? Có phải anh nhớ chuyện xảy ra tối hôm đó rồi không?
Từng vẻ mặt dù chỉ là rất nhỏ đều rơi hết vào mắt Long Tư Hạo, anh sắc bén nhìn cô, hỏi lại lần nữa: “Con gái của anh à?”
Trong lòng Lê Hiểu Mạn như lộp bộp một tiếng, giương mắt nhìn vào đôi mắt nhạy cảm của Long Tư Hạo rồi lại rũ xuống, mím môi: “Sao anh lại cho là như thế?”
Long Tư Hạo nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, nói: “Em chỉ cần trả lời anh thôi, đúng hay không?”
Lê Hiểu Mạn hơi cong môi, nhướn mày cừoi cười, đôi môi hồng phấn nhả ra một chữ: “Đúng…”
Trong lòng Long Tư Hạo run lên vì câu trả lời của cô, đôi mắt hẹp nhìn cô chằm chằm, còn chưa kịp mừng thì cô đã nói một câu khiến anh chỉ hận không thể bóp chết cô…
Cô nheo mắt nhìn anh, cười một tiếng nói tiếp câu trước: “… làm sao lại như thế được?”
Bị cô trêu đùa, ánh mắt thâm trầm của Long Tư Hạo nhìn cô: “Hiểu Hiểu, trêu đùa tôi thú vị như vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời anh, chỉ nhìn anh hỏi: “Nếu tôi nói đúng thì anh sẽ tin ư?”
Dứt lời, cô nhìn anh chằm chằm như thể sợ nét bối rối trên mặt anh.
Long Tư Hạo híp chặt mắt, đôi mắt sâu kín nhìn cô chăm chú hiện vẻ không dám tin, trầm giọng hỏi: “Em thật sự lấy tinh trùng của tôi?”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn lại kinh ngạc, nheo mắt nhìn anh: “Tôi lấy tinh trùng của anh làm gì…”
Nói đến đây, cô chợt hiểu ra, đổ mặt xấu hổ vô cùng nhìn anh ta: “Long Tư Hạo, trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy, không phải anh nghĩ Nghiên Nghiên là kết quả của việc thụ thai nhân tạo đó chứ? Anh… Tôi nói cho anh biết, tôi có thể lấy tinh… tinh… Long Tư Hạo, đồ khốn kiếp nhà anh…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hiểu Mạn nóng lên, đỏ rực như lửa, bằng vào tính cách của cô, sao cô có thể làm ra việc không biết xấu hổ như thế được chứ.
Tên khốn Long Tư Hạo này, đúng là không chịu nổi, anh ta lại… lại nghĩ ra chuyện đó, anh ta muốn con gái đến phát điên rồi à?
Long Tư Hạo thấy mặt cô đỏ bừng, đồng tử màu đen hơi co lại, ánh mắt nhìn cô lại nóng rực them mấy phần, lúc này anh lại không kìm được mà nhớ đến hình ảnh cô xấu hổ không thôi vào năm năm trước.
Thì ra cô vẫn chưa thay đổi, cho dù vẻ ngoài của cô có vẻ như đã thay đổi rất nhiều nhưng bản chất thì không, cô vẫn hay xấu hổ như trước, vẫn là Lê Hiểu Mạn mạnh mẽ lại ương bướng không chịu nhận thua trước đây.
Đôi mắt của Long Tư Hạo sáng như đuốc, hệt như đốm lửa rơi lên mặt Lê Hiểu Mạn khiến cô cảm thấy như bị một quả cầu lửa bọc lấy, khuôn mặt nóng rực, cả người cũng không được tự nhiên.
Cô rũ mắt xuống, đôi mi khẽ chớp như cánh bướm rung động, tạo nên vẻ phong tình quyến rũ.
Khuôn mặt đỏ hồng phơn phớt, đôi môi ướt át xinh đẹp đỏ mọng, tất cả đều hấp dẫn ánh mắt của Long Tư Hạo.
Ánh mắt của anh nóng đến nỗi có thể phun ra lửa, Lê Hiểu Mạn bị anh nhìn lại càng không tự nhiên, cô đưa mắt vốn định lườm anh, lại trông thấy ánh mắt nóng rực tựa như có thể hòa tan cả cô kia thì đáy lòng run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt của anh như vậy có ý gì, trong lòng cô hiểu rất rõ.
Từ hôm qua đến sáng nay, không biết cô đã bị anh “giày vò” bao nhiêu lần rồi, cô thật sự mệt lắm rồi đó, nhất là anh còn đổi cách “giày vò cô”, bây giờ eo cô đau nhức, lưng cũng đau, hai chân lại càng nhũn ra kiệt sức, đi đứng cũng run rẩy.
Cô chẳng còn bao nhiêu sức để bị anh tiêu hao nữa đâu.
“Tôi đói.” Nói xong những lời này, Lê Hiểu Mạn liền chuẩn bị leo ra khỏi bồn tắm đi thay quần áo.
Long Tư Hạo biết thủ đoạn nhỏ này của cô, đôi mắt sáng quắc nhìn cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Anh cũng đói.”
Sau khi quay mặt không nhìn đôi mắt khiến cô run sợ kia, Lê Hiểu Mạn lạnh mặt, môi hơi cong lên: “Long Tư Hạo, chẳng phải anh nói rằng anh không phải loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Tôi thấy đúng mà, ngoài chuyện đó ra thì trong đầu anh chẳng chứa được chuyện gì nữa cả.”
Long Tư Hạo nghiêng người tới gần cô, đôi môi mỏng khẽ cắn vành tai trắng như ngọc của cô, hơi thở nóng rực, giọng nói trầm khàn: “Là do em quá quyến rũ, quân tử đứng trước em đều biến thành nước, trước mặt em, anh chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi…”
Không đợi anh nói xong, khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đã đỏ bừng, không biết do xấu hổ hay tức giận, nheo mắt quát: “Long Tư Hạo, đồ bỉ ổi.”
Trông thấy cô vừa tức giận vừa xấu hổ, Long Tư Hạo cảm thấy như bọn họ trở về năm năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.