Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 917: Một người lầu trên, một người...

Thiển Hiểu Huyên

24/06/2020

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Glen, vẫn là câu nói kia, cậu không đồng ý cưới Sophie vậy thì cũng đừng muốn đưa Lê tiểu thư đi.”

Ánh mắt Long Tư Hạo rét lạnh: “Vậy thì chính là ngài đang muốn tôi trở thành kẻ thù của ngài.”

Thái độ của Knox có vẻ hòa hoãn: “Glen, tôi đã nói, cho dù có kết hôn với Sophie thì cậu là Lê tiểu thư cũng có thể ở bên nhau, tôi chỉ cần cậu lãnh chứng vói Sophie và đứng trước gia tộc cử hành hôn lễ.”

Sắc mặt Long Tư Hạo tối sầm: “Vợ tôi chỉ có thể là Hiểu Hiểu, có chết cũng sẽ không thay đổi.”

Knox không còn giận dữ và ép buộc nữa: “Glen, tôi sẽ cho cậu thêm ba ngày, sau khi cậu đã suy nghĩ thật kĩ, nếu như ba ngày sau vẫn là cậu không cho tôi một câu trả lời thỏa mãn, thì tôi sẽ đưa vị Lê tiểu thư kia đến một nơi không bao giờ có thể tìm thấy.”

Lăng Hàn Dạ đứng một bên nghe Knox nói như vậy liền không kiềm nổi mấy phần tức giận: “Tiên sinh Knox, ngài uy hiếp Long thiếu chúng tôi, ngài sẽ hối hận.”

Anh biết sở dĩ hiện tại Long Tư Hạo chưa muốn xung đột với Knox chính là vì Long Tư Hạo vẫn còn nghĩ đến ân tình ông ta đã cứu anh, nhưng nếu Knox còn quá phận như vậy, thì hẳn là sẽ không còn ân tình gì để Long Tư Hạo phải gọi tên nữa rồi.

Knox trầm mặt, ánh mắt sâu xa nhìn Long Tư Hạo: “Glen, tôi chờ câu trả lời của cậu.”

Nói xong, Knox cau mày nhìn về phía đám người Phất Lãng: “Phất Lãng, tiễn khách.”

“Vâng!” Phất Lãng cung kính lên tiếng, đi đến cạnh Long Tư Hạo, đưa tay ra: “Thiếu gia Glen, Lăng thiếu gia, xin mời.”

Sắc mặt Long Tư Hạo u ám, nhếch môi lạnh lùng: “Tốt nhất là chú nên đảm bảo trong ba ngày tới Hiểu Hiểu được an toàn, nếu cô ấy thiếu đi một sợi tóc thì tôi liền không tiếc mà phán tan toàn bộ gia tộc Knox.”



“Glen, cậu yên tâm, tôi đã nói tôi sẽ không giết cô ấy, thì cũng sẽ không cho phép ai làm tổn thương cô ấy, nhưng nếu như cậu Glen muốn dùng khoảng thời gian ba ngày kia mà tìm mọi cách đưa cô ấy đi, thì e rằng tôi sẽ không thể đảm bảo không tổn thương cô ấy nữa, cậu Glen ắt biết, đạn thì không có mắt.”

Nói xong câu nói sau cùng vẻ mặt Knox cũng trở nên thâm trầm, mang theo một tia tàn nhẫn.

Là ông ta đang hứa sẽ đảm bảo an toàn cho Lê Hiểu Mạn, cũng là đang cảnh cáo anh.

“Long thiếu.”

Lăng Hàn Dạ đi đến cạnh Long Tư Hạo, khoát tay mình lên vai anh: “Nếu tiên sinh Knox đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho bảo bối Hiểu Hiểu của cậu và cho chúng ta ba ngày để suy nghĩ thì giờ cũng nên về thôi.”

Knox cho bọn họ thời gian ba ngày để suy nghĩ, chi bằng nói cách khác chính là cho bọn họ thời gian ba ngày để chuẩn bị.

Giấu đi ý lạnh trong đáy mắt, Long Tư Hạo cùng Lăng Hàn Dạ rời khỏi phòng khách.

Lúc đi ngang qua tòa nhà Lê Hiểu Mạn đang ở thì Long Tư Hạo bỗng ngừng lại, đôi mắt dài hẹp nhìn chăm chú lên tầng hai.

‘Hiểu Hiểu, chờ anh, nhất định anh sẽ đưa em ra ngoài an toàn.’

Xung quanh tòa biệt thự đều có ẩn nấp những tay súng bắn tỉa, vì vậy anh không thể động thủ.

Tựa như tâm linh tương thông, Lê Hiểu Mạn vừa vặn đi đến trước cửa sổ, khoảnh khắc nhìn thấy Long Tư Hạo đứng dưới lầu thì cô nhoài người ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn anh.

‘Tư Hạo, em đợi anh.’



Một người lầu trên, một người lầu dưới, cứ như vậy ánh mắt nhìn nhau thâm tình.

Rất lâu sau, Long Tư Hạo mới rời khỏi nơi đó.

Ra khỏi tòa lâu đài, vừa bước lên phi cơ, Lăng Hàn Dạ liền trưng ra vẻ mặt vô cùng thông cảm vỗ vai anh: “Long thiếu, cậu và Hiểu Hiểu nhà cậu cũng thật là sóng dồn gió dập(*) nha! Knox cho cậu thời gian ba ngày suy nghĩ, chẳng bằng cho cậu thời gian ba ngày để chuẩn bị, thật là không biết ông ta nghĩ gì, nhưng mà như vậy cũng tốt.”

(*) Nguyên văn là “一波三折”: nghĩa là ‘Có nhiều biến động, nhiều sóng gió.’

Lúc này Long Tư Hạo đang cực kì đau lòng, anh không cách nào chịu nỗi anh và Hiểu Hiểu phải cách xa, anh đã bắt đầu cảm thấy nhớ cô khôn xiết.

Anh lạnh lùng: “Ông ta cho rằng tôi không có cách nào đưa Hiểu Hiểu ra ngoài an toàn.”

Lăng Hàn Dạ khẽ cười: “Xem ra vị Knox tiên sinh này là một người rất tự phụ.”

Mặc dù Lăng Hàn Dạ là anh em vào sinh ra tử với Long Tư Hạo nhưng anh ta không quá hiểu rõ Knox.

Anh ta nhìn về phía Long Tư Hạo, thấy trán anh nhíu chặt bỗng lần nữa cảm thông nói: “Long thiếu, đừng quá lo lắng, Hiểu bảo bối của cậu sẽ không sao đâu, chúng ta có thể tận dụng ba ngày này nghĩ biện pháp đưa cô ấy ra ngoài.”

Trụ sở liên minh Ir.

Lăng Dinah, tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập lúc này đang cuống đến điên đi qua đi lại trong tòa lâu đài.

Lạc Thụy cứ lẽo đẽo đi sau lưng bọn họ, trông thấy tiểu Nghiên ngừng chân không đi nữa, cánh tay bé nhỏ mũm mĩm nện nện lên đầu gối có vẻ như do đi quá hóa mệt, anh ta bước đến trước người nhóc con, ngồi chồm hổm nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook