Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 568: Nghĩa trang, gặp Tư Hạo (3)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mạn Mạn...” Hạ Thanh Vinh thấy vậy, vẻ mặt của ông ta tràn đầy bi thương, ông ta đang muốn đuổi theo, Lê Chấn Hoa đã gọi ông ta lại.
“Hạ tổng, ông đừng đuổi theo nữa, ngăn cách giữa ông và Mạn Mạn không phải một ngày hai ngày là có thể bỏ được, trong lòng con bé có oán có hận với ông, con bé không muốn gặp lại ông, thì ông đuổi theo cũng vô ích.”
Nghe thấy những lời này của Lê Chấn Hoa, Hạ Thanh Vinh ngừng lại, ông ta xoay người buồn bã mà lại áy náy nhìn ông: “Chấn Hoa, đừng gọi tôi là Hạ tổng nữa, gọi tôi là Thanh Vinh đi! Nghiên Nghiên thật sự là con gái của Mạn Mạn à?”
Lê Chấn Hoa nhíu mày lại, ông khẽ gật đầu với Hạ Thanh Vinh: “Nghiên Nghiên là con gái của Mạn Mạn.”
Vẻ mặt buồn bã của Hạ Thanh Vinh dần nổi lên vui mừng: “Mạn Mạn thật sự đã trưởng thành rồi, đều đã có con gái, chắc Nghiên Nghiên là con gái của Mạn Mạn và Long Tư Hạo đi.”
Nghe vậy, Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác đều cùng cau mày lại, bởi vì cho tới bây giờ Lê Hiểu Mạn vẫn chưa nói cho bọn họ biết cha của Nghiên Nghiên là ai.
Hạ Thanh Vinh thấy Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác đều không nói gì cả, vẻ mặt của ông ta hơi chăm chú, hỏi: “Chẳng lẽ không phải là…?”
Lê Chấn Hoa không trực tiếp đáp lại Hạ Thanh Vinh, ông mỉm cười nhìn ông ta rồi khách khí nói: “Thanh Vinh, chúng tôi còn cần phải trở về, ông có thời gian rảnh rỗi thì tới nhà ngồi chơi.”
Thấy Lê Chấn Hoa không nói, Hạ Thanh Vinh cũng không hỏi thêm gì nữa, ông ta nhìn ông nói: “Được, tôi nhất định sẽ đi.”
Lúc này, Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên rời đi trước đang đứng ở bãi đậu xe ngoài nghĩa trang chờ Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác.
Tiểu Nghiên Nghiên có rất nhiều nghi vấn trong lòng, bé nhịn một hồi lâu, nhưng bé thật sự không nhịn nổi nữa rồi, bé nâng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, chớp chớp mắt hỏi mẹ: “Mommy, mẹ nói gạt người là không đúng, nhưng tại sao mẹ phải lừa gạt con là ông ngoại đã lên thiên đường chứ? có phải là ông ngoại đã chọc cho mẹ tức giận hay không? Tại sao mẹ không muốn nhìn thấy ông ngoại vậy?”
Lúc trước, Lê Hiểu Mạn cũng không cố ý muốn gạt tiểu Nghiên Nghiên, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Dĩ nhiên cô cũng biết nói láo gạt người là không đúng, trong phương pháp giáo dục tiểu Nghiên Nghiên, cô luôn rất cẩn thận, rất sợ sẽ dạy bé không tốt.
Bây giờ, đúng là cô không đúng, là cô nói láo lừa tiểu Nghiên Nghiên, lúc cô đang muốn nói xin lỗi với tiểu Nghiên Nghiên, nói cô không nên nói láo, thì dư quang liếc thấy một chiếc Rolls Royce Phantom chạy tới.
Biển số xe cũng càng nhìn càng thấy quen, chờ đến lúc nhớ tới chủ nhân của chiếc xe kia là ai, chiếc Rolls Royce Phantom kia đã ngừng lại ở bãi đậu xe.
Mắt thấy cửa xe được đẩy ra, có người chuẩn bị đi xuống, Lê Hiểu Mạn bỗng kéo tiểu Nghiên Nghiên quay trở lại.
Mà trái tim của cô giống như là mới biết yêu vậy, nhảy loạn đập thình thịch thình thịch, cực kỳ khẩn trương.
Nếu như cô nhớ không lầm, chiếc xe kia là của Long Tư Hạo.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình lại kéo mình quay trở lại, bé chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Mommy, chúng ta trở lại làm gì? Không phải chúng ta chờ ông cậu ngoại và cậu ở bãi đậu xe sao?”
Lê Hiểu Mạn kéo tiểu Nghiên Nghiên bước nhanh về phía trước, cô che giấu khẩn trương trong lòng xuống, vừa đi cô vừa nói: “Mẹ nhớ tới còn có mấy câu quên chưa nói với bà ngoại của con.”
“À!” tiểu Nghiên Nghiên như tin như không đáp lại, bé đang muốn quay đầu lại nhìn phía sau, Lê Hiểu Mạn đã trợn mắt nhìn bé.
“Không được phép quay đầu.”
Lê Hiểu Mạn càng nói không được quay đầu, tiểu Nghiên Nghiên càng muốn quay đầu lạinhìn, nhưng vì ngại mẹ của bé tức giận rất là đáng sợ, nên bé tạm thời nhịn không quay đầu lại nhìn.
Bé nhíu mày nhỏ lại, bước đi theo mẹ, sải bước đi về trước.
Nhưng bé còn nhỏ chân ngắn, tự nhiên là không theo kịp nhịp bước của Lê Hiểu Mạn.
Bé nhíu mày nhỏ chặc hơn: “Mommy, mẹ đi chậm lại đi, con không theo kịp mẹ.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, cô thoáng thả chậm bước chân.
Mà cách đó không xa, ở sau lưng các cô, là đoàn người mà Lê Hiểu Mạn đang không muốn thấy và cũng sợ nhìn thấy.
Đi đầu chính là Long Tư Hạo, ngoài anh ta, còn có Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, các vệ sỹ đi theo, và một người phụ nữ với vóc dáng nhỏ nhắn cao gầy, mặc chiếc váy bó sát người màu vàng nhạt, tóc dài xõa vai, khí chất thanh nhã.
Người phụ nữ kia đi bên cạnh Long Tư Hạo, khuôn mặt trái soan xinh đẹp không trang điểm, trong vẻ thanh thuần lộ ra một phần mềm mại, nhìn người phụ nữ đó khoảng chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi.
Lạc Thụy cũng đi theo bên cạnh Long Tư Hạo, anh ta vẫn luôn nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng một lớn một nhỏ quen thuộc trước mặt.
“Tổng giám đốc, nhìn hai người trước mặt kia rất quen, có vẻ như chúng ta đã gặp họ đó ở sân bay.”
Long Tư Hạo nghe vậy, anh hơi cau mày lại, ngước mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên đang nhanh chóng bước đi ở trước mặt.
Người phụ nữ thanh thuần đi theo bên cạnh anh tên là Quý Vũ Tình, cô ta thấy Long Tư Hạo nhìn về phía trước mặt, thì cũng đưa mắt nhìn về phía trước mặt theo anh.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào đôi mẹ con phía trước, cô ta thoáng tò mò và kinh ngạc, ở trong ấn tượng của cô ta, Long tiên sinh không bao giờ nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ vượt quá một phút như vậy.
Lạc Thụy giơ tay lên quơ quơ giữa không trung, vẻ mặt tươi cười gọi Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên đang đi ở phía trước.
“Hey! Tiểu nha đầu, sao cháu đi nhanh như vậy làm gì? Bị ma đuổi à?”
Nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến, tiểu Nghiên Nghiên dừng bước lại, bé không nhịn được quay người sang.
Thấy Lạc Thụy ở phía sau, đầu tiên là bé hơi ngẩn ra, sau khi nhận ra anh ta là chú mà bé đã gặp ở ngoài sân bay, bé nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng non nớt nói: “Chú, thì ra là chú à! Thật là trùng hợp à nha! Sao chúng ta lại gặp mặt rồi? Chú nói đúng đấy, có ma đuổi phía sau chúng cháu, không phải là chú đang đuổi theo cháu giống như ma đuổi còn gì?”
! !
“Mạn Mạn...” Hạ Thanh Vinh thấy vậy, vẻ mặt của ông ta tràn đầy bi thương, ông ta đang muốn đuổi theo, Lê Chấn Hoa đã gọi ông ta lại.
“Hạ tổng, ông đừng đuổi theo nữa, ngăn cách giữa ông và Mạn Mạn không phải một ngày hai ngày là có thể bỏ được, trong lòng con bé có oán có hận với ông, con bé không muốn gặp lại ông, thì ông đuổi theo cũng vô ích.”
Nghe thấy những lời này của Lê Chấn Hoa, Hạ Thanh Vinh ngừng lại, ông ta xoay người buồn bã mà lại áy náy nhìn ông: “Chấn Hoa, đừng gọi tôi là Hạ tổng nữa, gọi tôi là Thanh Vinh đi! Nghiên Nghiên thật sự là con gái của Mạn Mạn à?”
Lê Chấn Hoa nhíu mày lại, ông khẽ gật đầu với Hạ Thanh Vinh: “Nghiên Nghiên là con gái của Mạn Mạn.”
Vẻ mặt buồn bã của Hạ Thanh Vinh dần nổi lên vui mừng: “Mạn Mạn thật sự đã trưởng thành rồi, đều đã có con gái, chắc Nghiên Nghiên là con gái của Mạn Mạn và Long Tư Hạo đi.”
Nghe vậy, Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác đều cùng cau mày lại, bởi vì cho tới bây giờ Lê Hiểu Mạn vẫn chưa nói cho bọn họ biết cha của Nghiên Nghiên là ai.
Hạ Thanh Vinh thấy Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác đều không nói gì cả, vẻ mặt của ông ta hơi chăm chú, hỏi: “Chẳng lẽ không phải là…?”
Lê Chấn Hoa không trực tiếp đáp lại Hạ Thanh Vinh, ông mỉm cười nhìn ông ta rồi khách khí nói: “Thanh Vinh, chúng tôi còn cần phải trở về, ông có thời gian rảnh rỗi thì tới nhà ngồi chơi.”
Thấy Lê Chấn Hoa không nói, Hạ Thanh Vinh cũng không hỏi thêm gì nữa, ông ta nhìn ông nói: “Được, tôi nhất định sẽ đi.”
Lúc này, Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên rời đi trước đang đứng ở bãi đậu xe ngoài nghĩa trang chờ Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác.
Tiểu Nghiên Nghiên có rất nhiều nghi vấn trong lòng, bé nhịn một hồi lâu, nhưng bé thật sự không nhịn nổi nữa rồi, bé nâng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, chớp chớp mắt hỏi mẹ: “Mommy, mẹ nói gạt người là không đúng, nhưng tại sao mẹ phải lừa gạt con là ông ngoại đã lên thiên đường chứ? có phải là ông ngoại đã chọc cho mẹ tức giận hay không? Tại sao mẹ không muốn nhìn thấy ông ngoại vậy?”
Lúc trước, Lê Hiểu Mạn cũng không cố ý muốn gạt tiểu Nghiên Nghiên, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Dĩ nhiên cô cũng biết nói láo gạt người là không đúng, trong phương pháp giáo dục tiểu Nghiên Nghiên, cô luôn rất cẩn thận, rất sợ sẽ dạy bé không tốt.
Bây giờ, đúng là cô không đúng, là cô nói láo lừa tiểu Nghiên Nghiên, lúc cô đang muốn nói xin lỗi với tiểu Nghiên Nghiên, nói cô không nên nói láo, thì dư quang liếc thấy một chiếc Rolls Royce Phantom chạy tới.
Biển số xe cũng càng nhìn càng thấy quen, chờ đến lúc nhớ tới chủ nhân của chiếc xe kia là ai, chiếc Rolls Royce Phantom kia đã ngừng lại ở bãi đậu xe.
Mắt thấy cửa xe được đẩy ra, có người chuẩn bị đi xuống, Lê Hiểu Mạn bỗng kéo tiểu Nghiên Nghiên quay trở lại.
Mà trái tim của cô giống như là mới biết yêu vậy, nhảy loạn đập thình thịch thình thịch, cực kỳ khẩn trương.
Nếu như cô nhớ không lầm, chiếc xe kia là của Long Tư Hạo.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình lại kéo mình quay trở lại, bé chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Mommy, chúng ta trở lại làm gì? Không phải chúng ta chờ ông cậu ngoại và cậu ở bãi đậu xe sao?”
Lê Hiểu Mạn kéo tiểu Nghiên Nghiên bước nhanh về phía trước, cô che giấu khẩn trương trong lòng xuống, vừa đi cô vừa nói: “Mẹ nhớ tới còn có mấy câu quên chưa nói với bà ngoại của con.”
“À!” tiểu Nghiên Nghiên như tin như không đáp lại, bé đang muốn quay đầu lại nhìn phía sau, Lê Hiểu Mạn đã trợn mắt nhìn bé.
“Không được phép quay đầu.”
Lê Hiểu Mạn càng nói không được quay đầu, tiểu Nghiên Nghiên càng muốn quay đầu lạinhìn, nhưng vì ngại mẹ của bé tức giận rất là đáng sợ, nên bé tạm thời nhịn không quay đầu lại nhìn.
Bé nhíu mày nhỏ lại, bước đi theo mẹ, sải bước đi về trước.
Nhưng bé còn nhỏ chân ngắn, tự nhiên là không theo kịp nhịp bước của Lê Hiểu Mạn.
Bé nhíu mày nhỏ chặc hơn: “Mommy, mẹ đi chậm lại đi, con không theo kịp mẹ.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, cô thoáng thả chậm bước chân.
Mà cách đó không xa, ở sau lưng các cô, là đoàn người mà Lê Hiểu Mạn đang không muốn thấy và cũng sợ nhìn thấy.
Đi đầu chính là Long Tư Hạo, ngoài anh ta, còn có Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, các vệ sỹ đi theo, và một người phụ nữ với vóc dáng nhỏ nhắn cao gầy, mặc chiếc váy bó sát người màu vàng nhạt, tóc dài xõa vai, khí chất thanh nhã.
Người phụ nữ kia đi bên cạnh Long Tư Hạo, khuôn mặt trái soan xinh đẹp không trang điểm, trong vẻ thanh thuần lộ ra một phần mềm mại, nhìn người phụ nữ đó khoảng chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi.
Lạc Thụy cũng đi theo bên cạnh Long Tư Hạo, anh ta vẫn luôn nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng một lớn một nhỏ quen thuộc trước mặt.
“Tổng giám đốc, nhìn hai người trước mặt kia rất quen, có vẻ như chúng ta đã gặp họ đó ở sân bay.”
Long Tư Hạo nghe vậy, anh hơi cau mày lại, ngước mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên đang nhanh chóng bước đi ở trước mặt.
Người phụ nữ thanh thuần đi theo bên cạnh anh tên là Quý Vũ Tình, cô ta thấy Long Tư Hạo nhìn về phía trước mặt, thì cũng đưa mắt nhìn về phía trước mặt theo anh.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào đôi mẹ con phía trước, cô ta thoáng tò mò và kinh ngạc, ở trong ấn tượng của cô ta, Long tiên sinh không bao giờ nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ vượt quá một phút như vậy.
Lạc Thụy giơ tay lên quơ quơ giữa không trung, vẻ mặt tươi cười gọi Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên đang đi ở phía trước.
“Hey! Tiểu nha đầu, sao cháu đi nhanh như vậy làm gì? Bị ma đuổi à?”
Nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến, tiểu Nghiên Nghiên dừng bước lại, bé không nhịn được quay người sang.
Thấy Lạc Thụy ở phía sau, đầu tiên là bé hơi ngẩn ra, sau khi nhận ra anh ta là chú mà bé đã gặp ở ngoài sân bay, bé nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng non nớt nói: “Chú, thì ra là chú à! Thật là trùng hợp à nha! Sao chúng ta lại gặp mặt rồi? Chú nói đúng đấy, có ma đuổi phía sau chúng cháu, không phải là chú đang đuổi theo cháu giống như ma đuổi còn gì?”
! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.