Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 318: Ngọt ngào, anh đang ghen (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn bởi vì lời anh nói sợ run lên, ngước mắt nhìn anh, cô vừa nói như vậy không phải làm trái lời sao, anh không phải sẽ tức giận sao?
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu lòng bao dung, luôn một lần rồi hai lần bao dung cô?
Vô luận anh có tức giận, đối với cô cũng không từng động chạm khi tức giận.
Một lần duy nhất tức giận thật, do cô buông bỏ ý chí sống.
Cô xúc động vòng tay ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào ngực anh, thấp giọng nói: “Tư Hạo, em nhớ anh.”
Mặc dù cô nói rất nhỏ, nhưng lỗ tay Long Tư Hạo vẫn nghe được, đôi mắt anh hẹp dài nở một nụ cười, hai cánh tay thu lại, ôm chặt cô, môi mỏng kề vào tay cô, thanh âm trầm thấp: “Hiểu Hiểu, anh cũng nhớ em.”
Anh khom người ôm ngang cô, ôm vào trong xe, sau đó mới đi vòng qua chỗ lái.
Thấy anh ngồi vào, chuẩn bị cho xe chạy, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày nói: “Tư Hạo, tối nay ông nội không có ở đây, chỉ có một mình Hoắc Vân Hy, anh ấy cần...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, ngưng khởi động xe, đôi mắt thâm trầm giương mắt chăm chú nhìn cô, đường cong tuấn mỹ trên mặt dần dần lạnh nhạt cứng đờ xuống, môi mỏng mím chặc, thanh âm trầm lạnh mấy phần hỏi: “Hiểu Hiểu, anh cũng cần em, em ở chỗ này chăm sóc cậu ấy, hay cùng anh trở về?”
Đôi mắt anh co lại, đôi đồng tử phát sáng như thanh kiếm sắc bén phóng tới cô, bàn tay nâng cằm cô, khiến cho cô nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lẹm của anh.
“Tư Hạo...” Đôi mày thanh tú Lê Hiểu Mạn hơi chau lại, đôi mắt như nước trong có chút nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm sao vậy? Tại sao lại bắt em lựa chọn như vậy? Hoắc Vân Hy hôn mê bất tỉnh, một mình ở bệnh viện, cần người chăm sóc”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chằm chằm: “Hiểu Hiểu, bây giờ anh chỉ muốn nghe em quyết định.”
Lê Hiểu Mạn căng chặt mày, hai tròng mắt nhìn anh cí chút khó xử: “Tư Hạo, anh làm sao trở nên tùy hứng như vậy? Hoắc Vân Hy là em trai ruột anh, anh ấy một mình ở bệnh viện, em làm sao có thể...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, buông tay nắm cằm cô ra, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt trầm lãnh nhìn cô, trong mắt lướt qua một tia đau đớn đậm, môi mỏng nhẹ nâng: “Anh tùy hứng? “
Lòng anh bỗng nhiên đau, đôi mắt hẹp dài ánh mắt thâm trầm nhìn cô, mày như họa cau chặt: “Hiểu Hiểu, em lại nói anh tùy hứng?”
Lê Hiểu Mạn nheo tròng mắt, môi hồng nhạt nhẹ mân: “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh biết rõ anh ấy hôn mê bất tỉnh, biết rõ anh ấy chỉ có một mình trong bệnh viện, anh còn muốn em phải cùng anh trở về, cứ coi như tình cảm anh em hai người không đậm, nhưng anh ấy dù sao cũng là em trai anh...”
“Đủ rồi...” Đôi mắt Long Tư Hạo co rút, gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Ở trong mắt anh, cậu ta là chồng trước của em, là người đã nghìn lần thương tổn em, em còn nhớ mãi không quên người đàn ông đó, nếu em phải trông coi cậu ta, vậy em đi chăm sóc ngay...”
Dừng lại, anh lạnh giọng lạnh nhạt nói: “Xuống xe”
Thấy vẻ mặt cùng giọng điệu của anh hết sức lạnh lùng Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh, giống như trong lúc nhất thời không nhận ra anh vậy, vẫn nhìn chằm chằm anh.
Ở trong ấn tượng của cô, Long Tư Hạo không phải như vậy, tối nay rốt cuộc anh bị làm sao?
Cô không nghe lời xuống xe, chỉ là không hiểu liếc nhìn anh, nhớ lại lời anh nói, cô mới phản ứng được liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh cảm thấy em đối với Hoắc Vân Hy là nhớ mãi không quên? “
Chẳng lẽ anh đang ghen?
Bởi vì cô chăm sóc Hoắc Vân Hy, cho nên anh ghen?
Trong lòng cô bởi vì ý thức được một điểm này, mà cảm thấy ngọt ngào, vừa mới không vui giờ đã trở thành hư không.
Cô hơi nhíu mày, cố ý chọc tức anh nói: “Đúng! Em đối với anh ấy chính là nhớ mãi không quên, để cho anh đoán đúng.”
Nghe vậy ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, bàn tay trắng nõn xiết chặt tay lái, môi mỏng mím chặc, thanh âm lạnh rét: “Nếu đã như vậy, còn không xuống xe đi chăm sóc cậu ta?”
Lê Hiểu Mạn nheo tròng mắt lại, trong mắt nhìn xuống để che giấu ý cười, anh đùa bỡn cô nhiều lần như vậy, rốt cuộc cũng đến phiên cô.
Cô lạnh giọng lạnh nhạt nói: “Anh ấy bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, một mình em đi chăm sóc, không có ai nói chuyện với em, em rất nhàm chán, cho nên...”
Cô nghiêng người lên trước, nhíu mày nhìn anh, nhẹ nhàng câu môi: “Anh đi theo giúp em, anh bồi em, em bồi anh ấy, như vậy rất tốt, anh không thể nói ' NO ', bởi vì lúc đầu là anh trêu chọc em, cho nên đến thời điểm em cần anh, anh phải làm việc cần làm, làm phiền anh tạm thời làm vỏ xe hờ được không? Chờ Vân Hy tỉnh, anh có thể hoàn thành công việc của mình, thời điểm cần anh em sẽ tìm anh.”
Đôi mắt Long Tư Hạo co lại, ánh mắt căng chặt yếu ớt nhìn cô: “Vỏ xe phòng hờ? Anh bồi em, em bồi cậu ta?”
Lê Hiểu Mạn bởi vì lời anh nói sợ run lên, ngước mắt nhìn anh, cô vừa nói như vậy không phải làm trái lời sao, anh không phải sẽ tức giận sao?
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu lòng bao dung, luôn một lần rồi hai lần bao dung cô?
Vô luận anh có tức giận, đối với cô cũng không từng động chạm khi tức giận.
Một lần duy nhất tức giận thật, do cô buông bỏ ý chí sống.
Cô xúc động vòng tay ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào ngực anh, thấp giọng nói: “Tư Hạo, em nhớ anh.”
Mặc dù cô nói rất nhỏ, nhưng lỗ tay Long Tư Hạo vẫn nghe được, đôi mắt anh hẹp dài nở một nụ cười, hai cánh tay thu lại, ôm chặt cô, môi mỏng kề vào tay cô, thanh âm trầm thấp: “Hiểu Hiểu, anh cũng nhớ em.”
Anh khom người ôm ngang cô, ôm vào trong xe, sau đó mới đi vòng qua chỗ lái.
Thấy anh ngồi vào, chuẩn bị cho xe chạy, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày nói: “Tư Hạo, tối nay ông nội không có ở đây, chỉ có một mình Hoắc Vân Hy, anh ấy cần...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, ngưng khởi động xe, đôi mắt thâm trầm giương mắt chăm chú nhìn cô, đường cong tuấn mỹ trên mặt dần dần lạnh nhạt cứng đờ xuống, môi mỏng mím chặc, thanh âm trầm lạnh mấy phần hỏi: “Hiểu Hiểu, anh cũng cần em, em ở chỗ này chăm sóc cậu ấy, hay cùng anh trở về?”
Đôi mắt anh co lại, đôi đồng tử phát sáng như thanh kiếm sắc bén phóng tới cô, bàn tay nâng cằm cô, khiến cho cô nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lẹm của anh.
“Tư Hạo...” Đôi mày thanh tú Lê Hiểu Mạn hơi chau lại, đôi mắt như nước trong có chút nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm sao vậy? Tại sao lại bắt em lựa chọn như vậy? Hoắc Vân Hy hôn mê bất tỉnh, một mình ở bệnh viện, cần người chăm sóc”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chằm chằm: “Hiểu Hiểu, bây giờ anh chỉ muốn nghe em quyết định.”
Lê Hiểu Mạn căng chặt mày, hai tròng mắt nhìn anh cí chút khó xử: “Tư Hạo, anh làm sao trở nên tùy hứng như vậy? Hoắc Vân Hy là em trai ruột anh, anh ấy một mình ở bệnh viện, em làm sao có thể...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, buông tay nắm cằm cô ra, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt trầm lãnh nhìn cô, trong mắt lướt qua một tia đau đớn đậm, môi mỏng nhẹ nâng: “Anh tùy hứng? “
Lòng anh bỗng nhiên đau, đôi mắt hẹp dài ánh mắt thâm trầm nhìn cô, mày như họa cau chặt: “Hiểu Hiểu, em lại nói anh tùy hứng?”
Lê Hiểu Mạn nheo tròng mắt, môi hồng nhạt nhẹ mân: “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh biết rõ anh ấy hôn mê bất tỉnh, biết rõ anh ấy chỉ có một mình trong bệnh viện, anh còn muốn em phải cùng anh trở về, cứ coi như tình cảm anh em hai người không đậm, nhưng anh ấy dù sao cũng là em trai anh...”
“Đủ rồi...” Đôi mắt Long Tư Hạo co rút, gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Ở trong mắt anh, cậu ta là chồng trước của em, là người đã nghìn lần thương tổn em, em còn nhớ mãi không quên người đàn ông đó, nếu em phải trông coi cậu ta, vậy em đi chăm sóc ngay...”
Dừng lại, anh lạnh giọng lạnh nhạt nói: “Xuống xe”
Thấy vẻ mặt cùng giọng điệu của anh hết sức lạnh lùng Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh, giống như trong lúc nhất thời không nhận ra anh vậy, vẫn nhìn chằm chằm anh.
Ở trong ấn tượng của cô, Long Tư Hạo không phải như vậy, tối nay rốt cuộc anh bị làm sao?
Cô không nghe lời xuống xe, chỉ là không hiểu liếc nhìn anh, nhớ lại lời anh nói, cô mới phản ứng được liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh cảm thấy em đối với Hoắc Vân Hy là nhớ mãi không quên? “
Chẳng lẽ anh đang ghen?
Bởi vì cô chăm sóc Hoắc Vân Hy, cho nên anh ghen?
Trong lòng cô bởi vì ý thức được một điểm này, mà cảm thấy ngọt ngào, vừa mới không vui giờ đã trở thành hư không.
Cô hơi nhíu mày, cố ý chọc tức anh nói: “Đúng! Em đối với anh ấy chính là nhớ mãi không quên, để cho anh đoán đúng.”
Nghe vậy ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, bàn tay trắng nõn xiết chặt tay lái, môi mỏng mím chặc, thanh âm lạnh rét: “Nếu đã như vậy, còn không xuống xe đi chăm sóc cậu ta?”
Lê Hiểu Mạn nheo tròng mắt lại, trong mắt nhìn xuống để che giấu ý cười, anh đùa bỡn cô nhiều lần như vậy, rốt cuộc cũng đến phiên cô.
Cô lạnh giọng lạnh nhạt nói: “Anh ấy bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, một mình em đi chăm sóc, không có ai nói chuyện với em, em rất nhàm chán, cho nên...”
Cô nghiêng người lên trước, nhíu mày nhìn anh, nhẹ nhàng câu môi: “Anh đi theo giúp em, anh bồi em, em bồi anh ấy, như vậy rất tốt, anh không thể nói ' NO ', bởi vì lúc đầu là anh trêu chọc em, cho nên đến thời điểm em cần anh, anh phải làm việc cần làm, làm phiền anh tạm thời làm vỏ xe hờ được không? Chờ Vân Hy tỉnh, anh có thể hoàn thành công việc của mình, thời điểm cần anh em sẽ tìm anh.”
Đôi mắt Long Tư Hạo co lại, ánh mắt căng chặt yếu ớt nhìn cô: “Vỏ xe phòng hờ? Anh bồi em, em bồi cậu ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.