Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 284: Người chết, không phải em giết (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm nghe vậy đều kinh ngạc không thôi.
“Không thể nào, Mạn Mạn sao có thể giết người?” Sắc mặt Hoắc Vân Hy đại biến, khuôn mặt không thể tin cuống quýt chạy lên.
“Vân Hy...” Hạ Lâm thấy vậy, trong mắt xoẹt qua tia ghen tị, rồi vẫn chạy theo.
Khách khứa thấy vậy cũng chạy lên tầng.
“Mạn Mạn...”
Hoắc Nghiệp Hoành chống quải trượng đi vào phòng, lại thấy bà Trương đang nằm trong vũng máu, sắc mặt ông đại biến, đưa tay dò hơi thở của bà, không còn chút hô hấp nào nữa.
Ông ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chay mày: “Mạn Mạn, đã có chuyện gì xảy ra? Bà Trương vì sao lại chết?”
Cả người Lê Hiểu Mạn phát run nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, lắc đầu, nước mắt tuôn ra: “Ông nội, cháu không biết, tỉnh lại liền thấy bà Trương ở đây, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, cháu thật sự không biết...”
Hoắc Nghiệp Hoành thấy Lê Hiểu Mạn bị dọa không nhẹ, nhíu chặt mày, vỗ vỗ vai cô, trấn an nói: “Mạn Mạn, đừng sợ, chuyện này ông nội sẽ điều tra rõ ràng, trước cháu đứng lên đã, nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ông đang muốn để cho người giúp việc đỡ mình đỡ Lê Hiểu Mạn dậy, Hoắc Vân Hy, Hạ Lâm và không ít khách khứa như ong vỡ tổ tràn vào.
“A... Thật sự có người chết...” Có vị khác nhát gan thấy bà Trương chết, sợ đến la thất thanh.
Hoắc Vân Hy nhìn bà Trương trong vũng máu, sắc mặt ngưng trọng liền đi tới chỗ Lê Hiểu Mạn, nhìn cô run rẩy: “ Mạn Mạn, đã xảy ra chuyện gì? Bà Trương.. Bà Trương sao lại...”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, nước mắt chảy ròng lắc đầu: “Đừng hỏi em... Em không biết.. Em không biết...”
Thấy cô hoảng sợ cực độ, hai mắt đau đỡn, anh ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô an ủi: “Mạn Mạn, không biết không sao, anh không hỏi nữa... Trước...”
Giờ phút này, Lê Hiểu Mạn như đã mất hết tinh thần, thân thể không chút khí lực, tùy ý để Hoắc Vân Hy ôm cô vào lòng.
Tai cô như mất tri giác, không nghe được bất kỳ lời an ủi nào của Hoắc Vân Hy, chỉ cố nghĩ không biết là ai đã giết bà Trương.
Rõ ràng, có người muốn hãm hại vu cho cô giết người.
Nhưng rốt cuộc đây là ai?
Đang lúc khách khứa bàn tán xôn xao về xác chết của bà trương, Hạ Lâm và Lý Tuyết Hà đã cùng năm vị cảnh sát bước tới
Lê Hiểu Mạn đang được Hoắc Vân Hy ôm lấy nhìn thấy cảnh sát, hai cánh tay mảnh khảnh hơi níu chặt y phục của mình.
Thấy cô như vậy, Hoắc Vân Hy lên tiếng an ủi: “Mạn Mạn, đừng sợ.”
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy vẫn làm trò ôm ấp Lê Hiểu Mạn trước mặt khách khứa, tức giận chỉ vào Lê Hiểu Mạn nói với cảnh sát: “Là cô ta.. Cô ta giết bà Trương...”
Hoắc Vân Hy thấy Hạ Lâm nói Lê Hiểu Mạn là hung thủ giết bà Trương, anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “Lâm Lâm, đừng ăn nói lung tung, Mạn Mạn không thể nào giết người.”
“Ai nói không thể nào?” Lý Tuyết Hà đi lên phía trước, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Lê Hiểu Mạn, nói với cảnh sát: “Nhất định là cô ta giết, trong phòng ngoài cô ta và bà Trương thì đâu còn ai khác, không phải cô ta giết thì có thể là ai được chú?”
Năm cảnh sát nghe thấy lời Lý Tuyết Hà, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, thấy lễ phục màu trắng của cô có vết máu, một trong số đó đi tới trước mặt Hoắc Nghiệp Hoành, muốn lấy căn cứ xác thực.
“Ông Hoắc, tôi là đội trưởng đội điều tra, Hà Nghiêm, án mạng phát sinh tại đây, ai cũng có thể nghi ngờ, chúng tôi giờ muốn lấy khẩu cung, mời về sở cảnh sát, chỉ là ông Hoắc xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không để ai phải oan uổng đâu.”
Đội trưởng Hà nói xong, bảo mấy cảnh sát phía sau đưa Hoắc Nghiệp Hoành, Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn, Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm đến sở cảnh sát.
Những cảnh sát khác ở lại đối chiếu khẩu cung với khách khứa có mặt tại buổi tiệc.
Mà bộ phận pháp y cũng tới Hoắc gia, thu thập hiện trường và chứng cứ.
...
Trong sở cảnh sát, vì Lê Hiểu Mạn là người bị nghi ngờ nhiều nhất nên cô bị mang một mình vào phòng thẩm vẩn.
Ba cảnh sát sắc mặt lạnh lẽo ngồi đối diện với cô, hai nam một nữa, trong đó người nam như vừa mới nói gì với đột trường, cách hai bên là một cái bàn, phía trên chỉ là một chiếc đèn bàn ánh sáng không mạnh.
Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, tình huống như thế này cô đã từng xem trên ti vi, thật không ngờ, hôm nay mọi chuyện tương tự lại xảy đến với cô.
Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm nghe vậy đều kinh ngạc không thôi.
“Không thể nào, Mạn Mạn sao có thể giết người?” Sắc mặt Hoắc Vân Hy đại biến, khuôn mặt không thể tin cuống quýt chạy lên.
“Vân Hy...” Hạ Lâm thấy vậy, trong mắt xoẹt qua tia ghen tị, rồi vẫn chạy theo.
Khách khứa thấy vậy cũng chạy lên tầng.
“Mạn Mạn...”
Hoắc Nghiệp Hoành chống quải trượng đi vào phòng, lại thấy bà Trương đang nằm trong vũng máu, sắc mặt ông đại biến, đưa tay dò hơi thở của bà, không còn chút hô hấp nào nữa.
Ông ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chay mày: “Mạn Mạn, đã có chuyện gì xảy ra? Bà Trương vì sao lại chết?”
Cả người Lê Hiểu Mạn phát run nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, lắc đầu, nước mắt tuôn ra: “Ông nội, cháu không biết, tỉnh lại liền thấy bà Trương ở đây, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, cháu thật sự không biết...”
Hoắc Nghiệp Hoành thấy Lê Hiểu Mạn bị dọa không nhẹ, nhíu chặt mày, vỗ vỗ vai cô, trấn an nói: “Mạn Mạn, đừng sợ, chuyện này ông nội sẽ điều tra rõ ràng, trước cháu đứng lên đã, nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ông đang muốn để cho người giúp việc đỡ mình đỡ Lê Hiểu Mạn dậy, Hoắc Vân Hy, Hạ Lâm và không ít khách khứa như ong vỡ tổ tràn vào.
“A... Thật sự có người chết...” Có vị khác nhát gan thấy bà Trương chết, sợ đến la thất thanh.
Hoắc Vân Hy nhìn bà Trương trong vũng máu, sắc mặt ngưng trọng liền đi tới chỗ Lê Hiểu Mạn, nhìn cô run rẩy: “ Mạn Mạn, đã xảy ra chuyện gì? Bà Trương.. Bà Trương sao lại...”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, nước mắt chảy ròng lắc đầu: “Đừng hỏi em... Em không biết.. Em không biết...”
Thấy cô hoảng sợ cực độ, hai mắt đau đỡn, anh ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô an ủi: “Mạn Mạn, không biết không sao, anh không hỏi nữa... Trước...”
Giờ phút này, Lê Hiểu Mạn như đã mất hết tinh thần, thân thể không chút khí lực, tùy ý để Hoắc Vân Hy ôm cô vào lòng.
Tai cô như mất tri giác, không nghe được bất kỳ lời an ủi nào của Hoắc Vân Hy, chỉ cố nghĩ không biết là ai đã giết bà Trương.
Rõ ràng, có người muốn hãm hại vu cho cô giết người.
Nhưng rốt cuộc đây là ai?
Đang lúc khách khứa bàn tán xôn xao về xác chết của bà trương, Hạ Lâm và Lý Tuyết Hà đã cùng năm vị cảnh sát bước tới
Lê Hiểu Mạn đang được Hoắc Vân Hy ôm lấy nhìn thấy cảnh sát, hai cánh tay mảnh khảnh hơi níu chặt y phục của mình.
Thấy cô như vậy, Hoắc Vân Hy lên tiếng an ủi: “Mạn Mạn, đừng sợ.”
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy vẫn làm trò ôm ấp Lê Hiểu Mạn trước mặt khách khứa, tức giận chỉ vào Lê Hiểu Mạn nói với cảnh sát: “Là cô ta.. Cô ta giết bà Trương...”
Hoắc Vân Hy thấy Hạ Lâm nói Lê Hiểu Mạn là hung thủ giết bà Trương, anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “Lâm Lâm, đừng ăn nói lung tung, Mạn Mạn không thể nào giết người.”
“Ai nói không thể nào?” Lý Tuyết Hà đi lên phía trước, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Lê Hiểu Mạn, nói với cảnh sát: “Nhất định là cô ta giết, trong phòng ngoài cô ta và bà Trương thì đâu còn ai khác, không phải cô ta giết thì có thể là ai được chú?”
Năm cảnh sát nghe thấy lời Lý Tuyết Hà, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, thấy lễ phục màu trắng của cô có vết máu, một trong số đó đi tới trước mặt Hoắc Nghiệp Hoành, muốn lấy căn cứ xác thực.
“Ông Hoắc, tôi là đội trưởng đội điều tra, Hà Nghiêm, án mạng phát sinh tại đây, ai cũng có thể nghi ngờ, chúng tôi giờ muốn lấy khẩu cung, mời về sở cảnh sát, chỉ là ông Hoắc xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không để ai phải oan uổng đâu.”
Đội trưởng Hà nói xong, bảo mấy cảnh sát phía sau đưa Hoắc Nghiệp Hoành, Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn, Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm đến sở cảnh sát.
Những cảnh sát khác ở lại đối chiếu khẩu cung với khách khứa có mặt tại buổi tiệc.
Mà bộ phận pháp y cũng tới Hoắc gia, thu thập hiện trường và chứng cứ.
...
Trong sở cảnh sát, vì Lê Hiểu Mạn là người bị nghi ngờ nhiều nhất nên cô bị mang một mình vào phòng thẩm vẩn.
Ba cảnh sát sắc mặt lạnh lẽo ngồi đối diện với cô, hai nam một nữa, trong đó người nam như vừa mới nói gì với đột trường, cách hai bên là một cái bàn, phía trên chỉ là một chiếc đèn bàn ánh sáng không mạnh.
Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, tình huống như thế này cô đã từng xem trên ti vi, thật không ngờ, hôm nay mọi chuyện tương tự lại xảy đến với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.