Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 493: Phần clip mãi mãi bị cắt bỏ (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc bọn họ tới thì nhân viên liền nói cho anh hệ thống theo dõi đã khôi phục bình thường, nhưng hình ảnh không rõ ràng, hơn nữa hình ảnh ghi lại còn đứt quãng không hoàn chỉnh.
Lúc nhân viên theo dõi đang mở đến clip trong phòng bệnh và hành lang trước khi Lê Tố Phương gặp chuyện không may thì Lê Hiểu Mạn nắm chặt bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đổ mồ hôi, trong lòng bối rối, cô sợ mình sẽ nhìn thấy chuyện gì đó không muốn thấy.
Đứng bên cạnh cô, Long Tư Hạo nhận ra cô đang căng thẳng lại hết sức khẩn trương nhìn nhìn cô, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Hiểu Hiểu…”
Nghe thấy giọng anh, Lê Hiểu Mạn nhìn nhân viên kỹ thuật lại nhìn anh và Lạc Thụy: “Tư Hạo, có Lotter ở đây hỗ trợ, các anh có thể ra ngoài trước được không? Em muốn nhìn trước rồi các anh hãy nhìn.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo càng nhăn mày sâu hơn, đôi mắt đầy mất mác, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, im lặng một hồi mới đáp: “Lạc Thụy, chúng ta đi trước đi.”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn, không nói gì mà đi theo Long Tư Hạo rời khỏi phòng giám sát.
Lê Hiểu Mạn chờ bọn họ đi mới cẩn thận hỏi nhân viên kỹ thuật trước khi mẹ cô gặp chuyện không may thì mục lục các clip được cất giữ ở đâu, tên là gì, làm sao để mãi mãi cắt bỏ.
Lúc cô nói những thứ này thì nhân viên kỹ thuật cũng không có gì nghi ngờ.
Cô hỏi như vậy là có mục đích, là vì cô sợ sẽ thấy được điều gì đó bất lời cho anh.
Hiểu rõ tình huống, Lê Hiểu Mạn nói muốn một mình xem, nhân viên kỹ thuật biết quan hệ của cô và Long Tư Hạo cũng không cưỡng ép ở lại nhìn cô mà đi về phía máy pha café tránh một hồi nhưng vẫn không rời khỏi phòng quan sát.
Lê Hiểu Mạn nhân lúc anh ta tránh ra liền truyền đi clip.
Theo lời nhân viên kỹ thuạt thì hình ảnh không rõ, mơ hồ, tất cả đều trắng xóa, clip ngoài hành lang căn bản không thể nhìn rõ.
Cô không nghĩ nhiều mà mở clip trong căn phòng mẹ cô gặp chuyện ra.
Không rõ thì thấy được mẹ và Long Tư Hạo đang nói gì đó, có phải bởi vì hệ thống theo dõi của bệnh viện không có thiết bị nghe lén hay không mà cô không nghe được âm thanh cho nên cũng không biết Long Tư Hạo và mẹ đang nó igì.
Hình ảnh đứt quãng truyềnr a, cô nhìn thấy Long Tư Hạo đang ngồi trên sofa đột nhiên đến trước giường bệnh của mẹ cô.
Biểu tình của Long Tư Hạo cực kì lạnh lùng mà mẹ cô lại như tức giận còn cực kì kích động.
Nhìn chằm chằm hình ảnh, Lê Hiểu Mạn chưa bao giờ khẩn trương và sợ hãi đến thế, trái tim đập bùm bùm không ngừng, ngay cả bàn tay đang nắm chặt cũng vì khẩn trương mà ra mồ hôi.
Đột nhiên hình ảnh theo dõi bị cắt.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn sửng sốt, đang muốn kiểm tra thì thấy màn hình lại chạy, nhưng chỉ được vài giây lại ngừng, đúng lúc dừng ở chỗ Long Tư Hạo đang bóp cổ mẹ cô.
Lê Hiểu Mạn như bị sét đánh ngẩn người ngồi đó.
Nhìn bàn tay đã bóp cổ mẹ cô, sắc mặt Lê Hiểu Mạn tái nhợt, đôi mắt mở to, chấn kinh và không dám tin, đau đớn và thất vọng, nước mắt trào ra giống như sông Hoàng Hà vỡ đê tràn lên không cách nào dừng được.
Nước mắt cô rơi xuống không ngừng lắc đầu, không… không... thể nào là Tư Hạo, vì sao chứ? Vì sao lại là anh Em… em nên làm gì bây giờ? Em nên làm gì bây giờ? Em phải kiện anh ra tòa sao?
Nuốt đau đớn và nước mắt vào bụng, cô run rẩy lật hình ảnh, đều là cảnh Long Tư Hạo bóp cổ mẹ cô.
Không biết xem bao nhiêu lần, cô không còn dũng khí nhìn nữa, trong mắt đều là nước mắt và sự bi thương đủ làm mờ tầm mắt của cô.
Tư Hạo, sao anh có thể xuống tay với mẹ em chứ? Sao anh có thể chứ?
Anh bảo em phải đối mặt với anh như thế nào đây? Sao có thể ở chung một chỗ với anh đây?
Anh không biết mẹ chết đi khiến em thương tâm nhiều thế nào sao? Anh không biết mẹ chết trong tay anh em sẽ đau thế nào sao?
Anh có biết lúc anh bóp cổ mẹ em thì anh đã tự tay chặt đứt quan hệ giữa chúng ta không?
Sao anh có thể nhẫn tâm chặt đứt quan hệ của chúng ta? Sao anh lại nhẫn tâm như thế?
Tư Hạo, đó là mẹ em, sao anh xuống tay nặng như thế chứ?
Trái tim cô đau như muốn nát ra, ngay cả hô hấp cũng khó, hít thở không thông.
Sợ mình khóc thành tiếng, cô vươn tay che miệng mình.
Lúc nhìn thấy nhân viên kỹ thuật bưng café quay lại, trong lòng cô hoảng hốt đưa tay lau nước mắt, che giấu sự hoảng sợ trong lòng xuống, dựa theo lời của người nhân viên kia cuống quýt cắt bỏ vĩnh viễn đoạn clip gây bất lợi cho anh.
Lúc bọn họ tới thì nhân viên liền nói cho anh hệ thống theo dõi đã khôi phục bình thường, nhưng hình ảnh không rõ ràng, hơn nữa hình ảnh ghi lại còn đứt quãng không hoàn chỉnh.
Lúc nhân viên theo dõi đang mở đến clip trong phòng bệnh và hành lang trước khi Lê Tố Phương gặp chuyện không may thì Lê Hiểu Mạn nắm chặt bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đổ mồ hôi, trong lòng bối rối, cô sợ mình sẽ nhìn thấy chuyện gì đó không muốn thấy.
Đứng bên cạnh cô, Long Tư Hạo nhận ra cô đang căng thẳng lại hết sức khẩn trương nhìn nhìn cô, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Hiểu Hiểu…”
Nghe thấy giọng anh, Lê Hiểu Mạn nhìn nhân viên kỹ thuật lại nhìn anh và Lạc Thụy: “Tư Hạo, có Lotter ở đây hỗ trợ, các anh có thể ra ngoài trước được không? Em muốn nhìn trước rồi các anh hãy nhìn.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo càng nhăn mày sâu hơn, đôi mắt đầy mất mác, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, im lặng một hồi mới đáp: “Lạc Thụy, chúng ta đi trước đi.”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn, không nói gì mà đi theo Long Tư Hạo rời khỏi phòng giám sát.
Lê Hiểu Mạn chờ bọn họ đi mới cẩn thận hỏi nhân viên kỹ thuật trước khi mẹ cô gặp chuyện không may thì mục lục các clip được cất giữ ở đâu, tên là gì, làm sao để mãi mãi cắt bỏ.
Lúc cô nói những thứ này thì nhân viên kỹ thuật cũng không có gì nghi ngờ.
Cô hỏi như vậy là có mục đích, là vì cô sợ sẽ thấy được điều gì đó bất lời cho anh.
Hiểu rõ tình huống, Lê Hiểu Mạn nói muốn một mình xem, nhân viên kỹ thuật biết quan hệ của cô và Long Tư Hạo cũng không cưỡng ép ở lại nhìn cô mà đi về phía máy pha café tránh một hồi nhưng vẫn không rời khỏi phòng quan sát.
Lê Hiểu Mạn nhân lúc anh ta tránh ra liền truyền đi clip.
Theo lời nhân viên kỹ thuạt thì hình ảnh không rõ, mơ hồ, tất cả đều trắng xóa, clip ngoài hành lang căn bản không thể nhìn rõ.
Cô không nghĩ nhiều mà mở clip trong căn phòng mẹ cô gặp chuyện ra.
Không rõ thì thấy được mẹ và Long Tư Hạo đang nói gì đó, có phải bởi vì hệ thống theo dõi của bệnh viện không có thiết bị nghe lén hay không mà cô không nghe được âm thanh cho nên cũng không biết Long Tư Hạo và mẹ đang nó igì.
Hình ảnh đứt quãng truyềnr a, cô nhìn thấy Long Tư Hạo đang ngồi trên sofa đột nhiên đến trước giường bệnh của mẹ cô.
Biểu tình của Long Tư Hạo cực kì lạnh lùng mà mẹ cô lại như tức giận còn cực kì kích động.
Nhìn chằm chằm hình ảnh, Lê Hiểu Mạn chưa bao giờ khẩn trương và sợ hãi đến thế, trái tim đập bùm bùm không ngừng, ngay cả bàn tay đang nắm chặt cũng vì khẩn trương mà ra mồ hôi.
Đột nhiên hình ảnh theo dõi bị cắt.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn sửng sốt, đang muốn kiểm tra thì thấy màn hình lại chạy, nhưng chỉ được vài giây lại ngừng, đúng lúc dừng ở chỗ Long Tư Hạo đang bóp cổ mẹ cô.
Lê Hiểu Mạn như bị sét đánh ngẩn người ngồi đó.
Nhìn bàn tay đã bóp cổ mẹ cô, sắc mặt Lê Hiểu Mạn tái nhợt, đôi mắt mở to, chấn kinh và không dám tin, đau đớn và thất vọng, nước mắt trào ra giống như sông Hoàng Hà vỡ đê tràn lên không cách nào dừng được.
Nước mắt cô rơi xuống không ngừng lắc đầu, không… không... thể nào là Tư Hạo, vì sao chứ? Vì sao lại là anh Em… em nên làm gì bây giờ? Em nên làm gì bây giờ? Em phải kiện anh ra tòa sao?
Nuốt đau đớn và nước mắt vào bụng, cô run rẩy lật hình ảnh, đều là cảnh Long Tư Hạo bóp cổ mẹ cô.
Không biết xem bao nhiêu lần, cô không còn dũng khí nhìn nữa, trong mắt đều là nước mắt và sự bi thương đủ làm mờ tầm mắt của cô.
Tư Hạo, sao anh có thể xuống tay với mẹ em chứ? Sao anh có thể chứ?
Anh bảo em phải đối mặt với anh như thế nào đây? Sao có thể ở chung một chỗ với anh đây?
Anh không biết mẹ chết đi khiến em thương tâm nhiều thế nào sao? Anh không biết mẹ chết trong tay anh em sẽ đau thế nào sao?
Anh có biết lúc anh bóp cổ mẹ em thì anh đã tự tay chặt đứt quan hệ giữa chúng ta không?
Sao anh có thể nhẫn tâm chặt đứt quan hệ của chúng ta? Sao anh lại nhẫn tâm như thế?
Tư Hạo, đó là mẹ em, sao anh xuống tay nặng như thế chứ?
Trái tim cô đau như muốn nát ra, ngay cả hô hấp cũng khó, hít thở không thông.
Sợ mình khóc thành tiếng, cô vươn tay che miệng mình.
Lúc nhìn thấy nhân viên kỹ thuật bưng café quay lại, trong lòng cô hoảng hốt đưa tay lau nước mắt, che giấu sự hoảng sợ trong lòng xuống, dựa theo lời của người nhân viên kia cuống quýt cắt bỏ vĩnh viễn đoạn clip gây bất lợi cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.