Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 191: Phát hiện, cô để lại video (2)

Thiển Hiểu Huyên

24/06/2020

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cầm điện thoại của Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo đến Hoắc gia trước, sau khi xác định cô không ở Hoắc gia, lại đến thẳng nhà cậu Lê Chấn Hoa của Lê Hiểu Mạn.

Lấy được kết quả là cậu Lê Chấn Hoa của cô cũng không có ở nhà.

Ra khỏi Lê gia, Long Tư Hạo ngồi vào trong xe, vừa lái xe vừa gọi cho Lạc Thụy.

Điện thoại tiếp thông, truyền đến giọng khẽ kinh ngạc của Lạc Thụy: “Tổng giám đốc, không phải anh vội vã trở về gặp Hiểu bảo bối của mình sao? Sao còn gọi điện thoại cho tôi? Xem ra trong lòng tổng giám đốc tôi vẫn có chút trọng lượng.”

Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, đáy mắt trầm tĩnh nguy hiểm nheo lại, thấp giọng nói: “Lần sau nếu để tôi nghe thấy cậu nói nhảm nhiều như vậy khi nhận điện thoại, thì tự mình cắt đầu lưỡi đi.”

Lạc Thụy nghe thấy giọng nói băng lãnh của Long Tư Hạo, dù chỉ là trong điện thoại, anh ta cũng cảm thấy từng trận hàn khí, run run, nghiêm túc hỏi: “Tổng giám đốc, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Ánh mắt Long Tư Hạo càng trầm lãnh, đáy mắt hiện lên sự lo lắng đối với Lê Hiểu Mạn, trầm giọng nói: “Lập tức điều tra rõ hành tung hai ngày gần đây của Lê Chấn Hoa cùng Hoắc Vân Hy cho tôi, tôi cho cậu hai tiếng đồng hồ.”

Cúp điện thoại, anh lái xe trở về Hoa Hồng Uyển, cũng tự mình đến phòng quan sát bảo nhân viên mở video về những người ra vào Hoa Hồng Uyển hai ngày nay.

Anh tỉ mỉ xem xong video, căn bản không có phát hiện bóng dáng Lê Hiểu Mạn.

Anh ngồi trong phòng theo dõi, khuôn mặt tuấn mỹ trầm lãnh, quanh thân tản ra hàn khí, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh gắt gao nheo lại, nhạy cảm sắc bén nhìn chằm chằm hình ảnh trong video.

Không có phát hiện ra bóng dáng Lê Hiểu Mạn, anh liền bảo nhân viên tua lại đoạn video hết lần này đến lần khác.

Lúc anh cùng quản lý đến phong theo dõi xem đi xem lại camera N lần, người quản lý khom người, cười rạng rỡ, sợ đắc tội anh, thận trọng nói rằng: “Long tổng, trong video này không có sự xuất hiện của Lê tiểu thư, tôi nghĩ hẳn là Lê tiểu thư không có rời khỏi Hoa Hồng Uyển.”

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo càng phát ra sự nguội lạnh, môi mỏng xinh đẹp mím thật chặt, khí thế khiếp người quanh thân, nhất là ánh mắt lạnh thấu xương như kiếm của anh, giống như muốn nhìn ra một lỗ thủng trên màn hình.



Bởi vì hàn khí tản ra quanh thân anh, khiến nhiệt độ căn phòng cấp tốc giảm xuống.

Ngay lúc quản lý cùng với ba nhân viên trong phòng theo dõi nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng đến kinh người, thở cũng không dám thở mạnh, trên trán họ đều đổ mồ hôi lạnh.

Sau khi xem đoạn video lần thứ N, Long Tư Hạo đứng lên, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh lạnh thấu xương nheo lại, ánh mắt lạnh lùng hung ác nham hiểm liếc nhìn người quản lý, giọng nói lạnh lùng: “Tốt nhất các người cầu cho tôi thuận lợi tìm được Hiểu Hiểu, bằng không, toàn bộ công ty của các người ở thành phố K đều biến hết đi!”

Dứt lời, Long Tư Hạo liền lạnh lùng đi ra khỏi phòng quan sát.

Anh mới vừa rời khỏi, chân của quản lý cùng ba người nhân viên đều mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Một người đưa tay xoa mồ hôi trên trán nói: “Quản lý, nếu Long tổng không tìm được Lê tiểu thư, thì làm sao bây giờ? Chúng ta cũng đều cút ra khỏi thành phố K mất.”

Quản lí cũng lau mồ hôi lạnh trên mặt, trừng mắt nhìn ba người họ: “Còn có thể làm sao? Các người còn không mở video xem kĩ thêm mấy lần cho tôi?”

...

Trở lại căn hộ xa hoa, Long Tư Hạo mở điện thoại Lê Hiểu Mạn ra xem lần nữa, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nhìn chằm chằm điện thoại cô, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, video quan sát anh đã xem qua rất nhiều lần, đều không có phát hiện bóng dáng Lê Hiểu Mạn.

Lẽ nào cô thật sự không có rời khỏi Hoa Hồng Uyển?

Nếu không rời khỏi sao lại vô duyên vô cớ mất tích?

Anh nắm chặt điện thoại di động Lê Hiểu Mạn, ngửa đầu tựa vào ghế sa lon xa hoa, đôi mắt nheo lại thành một đường nhỏ, đáy mắt tràn đầy sự lo lắng cho Lê Hiểu Mạn.

Hiểu Hiểu, rốt cuộc em đã đi đâu?

Dường như đột nhiên anh nhớ ra gì đó, gọi cho Lâm Mạch Mạch, nhưng kết quả cũng giống vậy, Lê Hiểu Mạn không ở nhà cô ấy.

Anh càng lo lắng hơn, lẽ nào Hiểu Hiểu đã xảy ra chuyện gì?



Nghĩ đến cuộc gọi sau cùng của cô là với Lê Chấn Hoa, ánh mắt anh càng thêm rét lạnh, đôi mắt sắc bén lần nữa rơi xuống điện thoại di động của cô.

Sự mất tích của cô nhất định có liên quan đến nội dung cuộc trò chuyện.

Nghĩ đến điểm này, vốn dĩ Long Tư Hạo muốn kiểm tra xem điện thoại Lê Hiểu Mạn có lưu lại cuộc trò chuyện của cô và Lê Chấn Hoa hay không, lại trùng hợp nhìn thấy một đoạn video bên trong.

Đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại, ấn mở đoạn video, hình ảnh đầu tiên hiện ra là trần nhà, nhưng lại truyền ra giọng Lê Hiểu Mạn.

Trong video truyền ra một tiếng “A” của cô, giống như ngã trên mặt đất, Long Tư Hạo cảm thấy lòng nhíu chặt, hàng lông mày như tranh vẽ xẹt qua sự lo lắng nồng đậm.

Bàn tay to trắng nõn của anh siết chặt điện thoại di động, cực kỳ chăm chú nghe mỗi một câu một chữ của Lê Hiểu Mạn.

Từ đó, anh có thể hoàn toàn xác định được Hiểu Hiểu bị hai người đàn ông mặc âu phục, đeo kính mát, thân hình cao lớn đưa đi.

Thì ra cô thực sự đã xảy ra chuyện.

Long Tư Hạo nheo chặt đôi mắt trầm tĩnh lạnh thấu xương, đáy mắt hiện lên sự mất mác, anh tuyệt đối sẽ không tha cho hai gã đàn ông đã đưa cô đi.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại Lê Hiểu Mạn, ánh mắt lo lắng xẹt qua một tia tán thưởng, đoạn video này nhất định là cô cố ý thu lại, mục đích chính là muốn để anh biết vẻ bề ngoài của người đã đưa cô đi.

Thì ra cô lại tin tưởng anh như vậy, biết anh sẽ thấy được video, anh không thể không nói, Hiểu Hiểu mà anh yêu sâu đậm nghĩ được cách này ở lúc nguy cấp, thực sự rất thông minh, nhưng cũng rất mạo hiểm.

Cô nhất định đang chờ anh đến cứu, cho nên anh phải tìm được cô trong thời gian nhanh nhất.

Cất điện thoại di động, Long Tư Hạo vừa đinh đứng lên, liền nhận được điện thoại của Lạc Thụy.

“Tổng giám đốc, tôi đã điều tra rõ ràng hành tung của Lê Chấn Hoa cùng Hoắc Vân Hy, cậu Lê Chấn Hoa của Lê tiểu thư mấy ngày hôm trước nợ người khác ba triệu tiền cờ bạc, mượn của một người tên là Báo ca, mấy ngày nay ông ta vẫn luôn bị người này đòi nợ, kỳ quái là ông ta đã mất tích từ chiều hôm qua....Còn em trai cùng cha khác mẹ Hoắc Vân Hy của anh, hôm qua vẫn luôn ở Hoắc gia, sáng nay lại đến ngân hàng, đã tra ra được hắn đến đó rút ra mười triệu từ tài khoản cá nhân của mình ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook