Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 518: Qủy dị, nghe nhầm (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khi bàn tay xoa xoa vùng bụng lộ ra của cô, đột nhiên bụng cô chấn động.
Cảm giác được máy thai làm cho anh sửng sốt, ngừng lại, hiếm khi mà kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt không thôi nhìn cô: “Hiểu Hiểu, cảm giác được không? tiểu Dương Dương của chúng ta, nó động rồi.”
Lúc này từ ánh mắt đến khuôn mặt anh đều là sự vui mừng của người làm ba, giống như phát hiện ra bảo bảo là thứ gì đó thật tốt đẹp và hiếu kỳ cho nên cực kỳ kích động.
Tiểu Dương Dương là nhũ danh Lê Hiểu Mạn đặt cho đứa bé nhà bọn họ, là vì năm dương cho nên gọi là tiểu Dương Dương.
Chờ đứa bé ra đời nam gọi là Dương Dương, nữ gọi là Nghiên Nghiên.
Cô thấy Long Tư Hạo vui như đứa bé vừa sợ vừa hiếu kỳ, trong lòng vui sướng không thôi.
Cô cười nhìn anh: “Hớn 4 tháng nó mới bắt đầu động, nhưng mà hơi ít, hai ngày nay có vẻ ầm ĩ.”
Máy thai sớm nhất là 4 tháng, nhưng mà ban đầu ít và nhẹ nên khó thấy, sau này càng rõ hơn, bụng sẽ rung động.
Bảo bảo sẽ đấm đá trong bụng, có đôi khi có thể thấy bụng lồi ra, thậm chí có thể nhìn thấy bàn tay bé chống vào bụng mẹ.
Long Tư Hạo nghe nói hai ngày này bảo bảo có vẻ ầm ĩ, anh cúi đầu dán mặt lên bụng cô, giọng nói nhẹ nhàng nói vói bảo bảo: “Bảo bối, ba là ba con đây, mẹ con mang thai con rất vất vả, cho nên bảo bối có thể nghịch nhưng không thể nghịch quá nha, nếu con khiến mẹ mệt, sau này ba sẽ không cho con thoải mái đâu.”
Lê Hiểu Mạn thấy bảo bảo còn chưa ra đời mà ba ruột bé đã bắt đầu uy hiếp bé, đôi mắt cô đầy ý cười: “Tư Hạo, anh giúp em như vậy, bảo bảo của chúng ta sẽ ghen.”
Long Tư Hạo đứng lên, đôi mắt đầy ý cười cưng chiều nhìn cô: “Sẽ không đâ, sau này sẽ không chỉ có anh yêu em mà còn có bảo bảo của chúng ta yêu em.”
Hai tay cô ôm cổ anh, giọng nói mềm mại vang lên: “Tư Hạo, cảm ơn anh, có anh, có bảo bảo, em cực kì hạnh phúc.”
Cúi đầu xuống, cô nói một câu không hay chút nào: “Tư Hạo, em… em muốn đi toilet.”
Sau khi cô mang thai vẫn thường tiểu nhiều liên tục đến giờ, nhất là buổi sáng, cô nhìn anh sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.
Long Tư Hạo thấy cô đi vào phòng tắm, anh muốn đứng lên đi xuống giường thì cảm giác mơ hồ đánh úp tới, chống nửa người đứng lên lại không có sức lực nằm trở lại.
Cảm giác lỗ mũi có dòng nước ấm, anh cảm thấy có gì đó không tốt.
Anh dùng tay lau qua, đúng như anh dự đoán, anh lại chảy máu mũi.
Tình huống này bắt đầu thường xuyên rồi, điều này làm cho anh cảm thấ mình kinh hoảng và sợ hãi chưa bao giờ có.
Anh sợ khí độc còn lưu lại trong người anh, anh sợ đột nhiên mình ngã bệnh không có năng lực để yêu cô, không có khả năng bảo vệ cô, không có khả năng chăm sóc cô.
Càng sợ anh không chờ được đến ngày bảo bảo của bọn họ ra đời.
Chưa bao giờ anh buồn lo vô cớ như vậy.
Khi chưa ở cùng một chỗ với Lê Hiểu Mạn, anh chưa bao giờ lo lắng cho sống chết của mình nhưng giờ thì khác rồi.
Hiện tại anh có người anh yêu còn sắp làm ba nữa…
Anh nhớ ngày hôm qua nhắc tới sinh tử với cô, trong lòng càng sợ hãi cô biết anh không khỏe.
Anh chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ, không muốn cô vì anh mà lo lắng hao tổn tinh thần, càng không muốn cô vì anh làm chuyện ngốc nghếch, như vậy anh sẽ không yên tâm.
Anh còn nói hôm nay muốn ở cùng cô nhưng thân thể anh lúc nào cũng có thể ngã xuống, anh còn có thể tiếp tục cùng cô sao?
Hạnh phúc quá nhanh đến nỗi anh quên mình không khỏe mạnh rồi.
Thấy Lê Hiểu Mạn vào phòng tắm còn chưa ra ngoài, anh không muốn cô biết chuyện thân thể mình nên hai tay chống giường ngồi dậy.
Trùng hợp là anh vừa xuống giường thì Lê Hiểu Mạn cũng từ trong phòng tắm ra ngoài.
Đôi mắt anh hoảng sợ, sau đó đứng thẳng lưng cố gắng để âm thanh của mình nghe thật bình thường: “Hiểu Hiểu, hiện tại đột nhiên công ty có việc, hôm nay anh không thể ở nhà cùng em được.”
Dứt lời anh cố gắng chống đỡ bước nhanh ra cửa.
Nghe anh đột nhiên nói đi công ty, cô nhăn mày đôi mắt đầy mất mác.
Ánh mắt cô nhìn vào di động của anh vẫn đang ở trên giường, cô tiến lên cầm lấy sau đó xoay người chạy theo anh đang ra cửa: “Tư Hạo, cầm lấy, anh quên cầm điện thoại.”
Long Tư Hạo chống cửa hơi nghiêng người cũng không quay lại cầm điện thoại.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy cầm di động đến bên cạnh anh sau đó đưa cho anh.
Long Tư Hạo đưa tay ra cầm lấy nhưng vẫn không quay đầu nhìn cô, âm thanh trầm thấp: “Hiểu Hiểu, đêm nay có lẽ anh không về, em ngủ sớm đi, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Dứt lời anh không quay đầu lại liền đi để cho Lê Hiểu Mạn cảm nhận được sự lạnh lùng của anh nhưng thật ra anh không dám quay đầu, anh sợ cô nhìn thấy khuôn mặt không chút máu của anh còn máu mũi dính trên mặt nữa.
Anh sợ cô sẽ lo lắng.
Lê Hiểu Mạn đứng tại ngưỡng cửa, mãi đến khi bóng lưng Long Tư Hạo hoàn toàn biến mất trước mặt cô, cô vẫn không nhúc nhích.
Vừa nói không đi công ty muốn ở lại cùng cô đột nhiên lại tới công ty, thật khiến cô khó hiểu, trong mắt đầy sự mất mác.
Tư Hạo…
Tuy anh nói là đi công ty nhưng mà trong lòng cô có cảm giác đột nhiên anh rời đi không đơn giản như vậy.
Lúc cô đang xoay người muốn về phòng thì sau lưng nghe được âm thanh của nữ giúp việc.
“Thiếu phu nhân, bữa sáng chuẩn bị tốt rồi.”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn xoay người qua, thấy người sau lưng cô là Lý Tuyết.
Nghĩ đến ngày hôm qua Lý Tuyết vì cô không cẩn thận mà bị bỏng tay, cô cảm thấy áy náy, đôi mắt nhìn qua mu bàn tay cô ta: “Tay cô sao rồi?”
“Cảm ơn thiếu phu nhân quan tâm, bác sĩ nói đã tốt hơn nhiều rồi.”
Lý Tuyết cười nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, tiện thể tới đỡ nàng: “Thiếu phu nhân, tôi đỡ cô đi xuống ăn bữa sáng đi!”
Nhìn Lý Tuyết, tuy Lê Hiểu Mạn áy náy với cô ta nhưng trước kia cô ta và Trần Lan nói một vài lời hãm hại cô, thái độ lạnh nhạt với cô.
“Không cần, một hồi nữa tôi tự mình xuống.”
Dứt lời, cô quay về phòng ngủ, thay quần áo xong mới xuống lầu.
Vì Bảo Bảo khỏe mạnh lớn dần, ngoại trừ hôm qua cô cố ý tuyệt thực ra thì mỗi ngày cô đều đúng hạn ăn cơm.
Khi bàn tay xoa xoa vùng bụng lộ ra của cô, đột nhiên bụng cô chấn động.
Cảm giác được máy thai làm cho anh sửng sốt, ngừng lại, hiếm khi mà kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt không thôi nhìn cô: “Hiểu Hiểu, cảm giác được không? tiểu Dương Dương của chúng ta, nó động rồi.”
Lúc này từ ánh mắt đến khuôn mặt anh đều là sự vui mừng của người làm ba, giống như phát hiện ra bảo bảo là thứ gì đó thật tốt đẹp và hiếu kỳ cho nên cực kỳ kích động.
Tiểu Dương Dương là nhũ danh Lê Hiểu Mạn đặt cho đứa bé nhà bọn họ, là vì năm dương cho nên gọi là tiểu Dương Dương.
Chờ đứa bé ra đời nam gọi là Dương Dương, nữ gọi là Nghiên Nghiên.
Cô thấy Long Tư Hạo vui như đứa bé vừa sợ vừa hiếu kỳ, trong lòng vui sướng không thôi.
Cô cười nhìn anh: “Hớn 4 tháng nó mới bắt đầu động, nhưng mà hơi ít, hai ngày nay có vẻ ầm ĩ.”
Máy thai sớm nhất là 4 tháng, nhưng mà ban đầu ít và nhẹ nên khó thấy, sau này càng rõ hơn, bụng sẽ rung động.
Bảo bảo sẽ đấm đá trong bụng, có đôi khi có thể thấy bụng lồi ra, thậm chí có thể nhìn thấy bàn tay bé chống vào bụng mẹ.
Long Tư Hạo nghe nói hai ngày này bảo bảo có vẻ ầm ĩ, anh cúi đầu dán mặt lên bụng cô, giọng nói nhẹ nhàng nói vói bảo bảo: “Bảo bối, ba là ba con đây, mẹ con mang thai con rất vất vả, cho nên bảo bối có thể nghịch nhưng không thể nghịch quá nha, nếu con khiến mẹ mệt, sau này ba sẽ không cho con thoải mái đâu.”
Lê Hiểu Mạn thấy bảo bảo còn chưa ra đời mà ba ruột bé đã bắt đầu uy hiếp bé, đôi mắt cô đầy ý cười: “Tư Hạo, anh giúp em như vậy, bảo bảo của chúng ta sẽ ghen.”
Long Tư Hạo đứng lên, đôi mắt đầy ý cười cưng chiều nhìn cô: “Sẽ không đâ, sau này sẽ không chỉ có anh yêu em mà còn có bảo bảo của chúng ta yêu em.”
Hai tay cô ôm cổ anh, giọng nói mềm mại vang lên: “Tư Hạo, cảm ơn anh, có anh, có bảo bảo, em cực kì hạnh phúc.”
Cúi đầu xuống, cô nói một câu không hay chút nào: “Tư Hạo, em… em muốn đi toilet.”
Sau khi cô mang thai vẫn thường tiểu nhiều liên tục đến giờ, nhất là buổi sáng, cô nhìn anh sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.
Long Tư Hạo thấy cô đi vào phòng tắm, anh muốn đứng lên đi xuống giường thì cảm giác mơ hồ đánh úp tới, chống nửa người đứng lên lại không có sức lực nằm trở lại.
Cảm giác lỗ mũi có dòng nước ấm, anh cảm thấy có gì đó không tốt.
Anh dùng tay lau qua, đúng như anh dự đoán, anh lại chảy máu mũi.
Tình huống này bắt đầu thường xuyên rồi, điều này làm cho anh cảm thấ mình kinh hoảng và sợ hãi chưa bao giờ có.
Anh sợ khí độc còn lưu lại trong người anh, anh sợ đột nhiên mình ngã bệnh không có năng lực để yêu cô, không có khả năng bảo vệ cô, không có khả năng chăm sóc cô.
Càng sợ anh không chờ được đến ngày bảo bảo của bọn họ ra đời.
Chưa bao giờ anh buồn lo vô cớ như vậy.
Khi chưa ở cùng một chỗ với Lê Hiểu Mạn, anh chưa bao giờ lo lắng cho sống chết của mình nhưng giờ thì khác rồi.
Hiện tại anh có người anh yêu còn sắp làm ba nữa…
Anh nhớ ngày hôm qua nhắc tới sinh tử với cô, trong lòng càng sợ hãi cô biết anh không khỏe.
Anh chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ, không muốn cô vì anh mà lo lắng hao tổn tinh thần, càng không muốn cô vì anh làm chuyện ngốc nghếch, như vậy anh sẽ không yên tâm.
Anh còn nói hôm nay muốn ở cùng cô nhưng thân thể anh lúc nào cũng có thể ngã xuống, anh còn có thể tiếp tục cùng cô sao?
Hạnh phúc quá nhanh đến nỗi anh quên mình không khỏe mạnh rồi.
Thấy Lê Hiểu Mạn vào phòng tắm còn chưa ra ngoài, anh không muốn cô biết chuyện thân thể mình nên hai tay chống giường ngồi dậy.
Trùng hợp là anh vừa xuống giường thì Lê Hiểu Mạn cũng từ trong phòng tắm ra ngoài.
Đôi mắt anh hoảng sợ, sau đó đứng thẳng lưng cố gắng để âm thanh của mình nghe thật bình thường: “Hiểu Hiểu, hiện tại đột nhiên công ty có việc, hôm nay anh không thể ở nhà cùng em được.”
Dứt lời anh cố gắng chống đỡ bước nhanh ra cửa.
Nghe anh đột nhiên nói đi công ty, cô nhăn mày đôi mắt đầy mất mác.
Ánh mắt cô nhìn vào di động của anh vẫn đang ở trên giường, cô tiến lên cầm lấy sau đó xoay người chạy theo anh đang ra cửa: “Tư Hạo, cầm lấy, anh quên cầm điện thoại.”
Long Tư Hạo chống cửa hơi nghiêng người cũng không quay lại cầm điện thoại.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy cầm di động đến bên cạnh anh sau đó đưa cho anh.
Long Tư Hạo đưa tay ra cầm lấy nhưng vẫn không quay đầu nhìn cô, âm thanh trầm thấp: “Hiểu Hiểu, đêm nay có lẽ anh không về, em ngủ sớm đi, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Dứt lời anh không quay đầu lại liền đi để cho Lê Hiểu Mạn cảm nhận được sự lạnh lùng của anh nhưng thật ra anh không dám quay đầu, anh sợ cô nhìn thấy khuôn mặt không chút máu của anh còn máu mũi dính trên mặt nữa.
Anh sợ cô sẽ lo lắng.
Lê Hiểu Mạn đứng tại ngưỡng cửa, mãi đến khi bóng lưng Long Tư Hạo hoàn toàn biến mất trước mặt cô, cô vẫn không nhúc nhích.
Vừa nói không đi công ty muốn ở lại cùng cô đột nhiên lại tới công ty, thật khiến cô khó hiểu, trong mắt đầy sự mất mác.
Tư Hạo…
Tuy anh nói là đi công ty nhưng mà trong lòng cô có cảm giác đột nhiên anh rời đi không đơn giản như vậy.
Lúc cô đang xoay người muốn về phòng thì sau lưng nghe được âm thanh của nữ giúp việc.
“Thiếu phu nhân, bữa sáng chuẩn bị tốt rồi.”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn xoay người qua, thấy người sau lưng cô là Lý Tuyết.
Nghĩ đến ngày hôm qua Lý Tuyết vì cô không cẩn thận mà bị bỏng tay, cô cảm thấy áy náy, đôi mắt nhìn qua mu bàn tay cô ta: “Tay cô sao rồi?”
“Cảm ơn thiếu phu nhân quan tâm, bác sĩ nói đã tốt hơn nhiều rồi.”
Lý Tuyết cười nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, tiện thể tới đỡ nàng: “Thiếu phu nhân, tôi đỡ cô đi xuống ăn bữa sáng đi!”
Nhìn Lý Tuyết, tuy Lê Hiểu Mạn áy náy với cô ta nhưng trước kia cô ta và Trần Lan nói một vài lời hãm hại cô, thái độ lạnh nhạt với cô.
“Không cần, một hồi nữa tôi tự mình xuống.”
Dứt lời, cô quay về phòng ngủ, thay quần áo xong mới xuống lầu.
Vì Bảo Bảo khỏe mạnh lớn dần, ngoại trừ hôm qua cô cố ý tuyệt thực ra thì mỗi ngày cô đều đúng hạn ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.