Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 267: Rất muốn ôm hôn anh (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nói đến đây, Long Tư Hạo cưng chiều nhìn cô, đáy mắt đầy ý cười, âm thanh trầm thấp dịu dàng: “Cho nên sau khi cô ấy ly hôn, tôi sẽ cầu hôn với cô ấy, hy vọng có thể chiếu cố cô ấy một đời một kiếp, hy vọng có thể bổ khuyết trái tim tan vỡ của cô ấy, tôi tạm thời không nói cho mọi người cô ấy là ai, cô ấy còn chưa chuẩn bị tinh thần nói cho mọi người đồng ý làm vợ tôi, tôi yêu cô ấy, một đời một kiếp,kiếp này không phải cô không cưới, hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi, tôi cũng hy vọng mọi người không cần bàn tán cô ấy có từng ly hôn hay không,chúng tôi có hợp nhau hay không, ở trước mặt tình yêu, chuyện đó không quan trọng, tình yêu hai người là ngang hàng, nếu không đó không phải là tình yêu, cô ấy có thể không phải là cô gái xinh đẹp nhất nhưng cô ấy là người phụ nữ đời này tôi muốn, là tôi muốn dồn hết tất cả, dùng cả thế giới này để đổi lại cô ấy, ở trong lòng tôi, cô ấy là người không ai có thể thay đổi, tôi yêu tất cả của cô ấy, đời này chỉ có cô ấy đáng giá để tôi trả giá tất cả.”
Long Tư Hạo nói những lời này là từ đáy lòng anh, chân thành như thế, hoàn toàn là lời thổ lộ, mặt mày sáng láng rung động lòng người, là tình yêu anh dành cho Lê Hiểu Mạn.
Nhiều người ở đây vì lời thâm tình của anh mà rung động,mà cảm động, thậm chí không ít người sắp khóc rồi.
Những người đỏ hốc mắt đương nhiên là các cô gái trẻ tuổi, không có cô gái nào không thích được người đàn ông ưu tú như vậy yêu,hơn nữa còn tuyên bố với cả thế giới, các cô ấy là hâm mộ, ghen tỵ, hận không thể là người đàn bà may mắn ở trong lòng anh.
Lâm Mạch Mạch đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn cũng khóc nức nở vừa lau nước mắt vừa nói: “Mạn Mạn à, cậu hạnh phúc muốn chết rồi, mình ghen tỵ chết cậu rồi, trên thế giới này được người đàn ông tốt lại bị cậu đoạt đi mất, nhanh gả cho người ta đi. Không hổ là nam thần trong lòng mình, quả nhiên đủ lãng mạn, đủ chung tình, không giống người thường.”
Nghe Lâm Mạch Mạch nói, Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi, đôi mắt đã sớm đong đầy nước mắt giống như thủy triều dâng lên, khuôn mặt thanh lệ đầy nước mắt hạnh phúc.
Cô không nghĩ tới anh sẽ tuyên bố với cả thế giới anh yêu cô, kiếp này chỉ cưới mình cô, lúc này anh vẫn bảo vệ cô, tôn trọng cô, nghĩ cho cô…
Nếu cô còn cho rằng anh giả vờ thì cô đúng là đầu heo rồi.
Không càng không xứng với tình yêu của anh.
Anh làm cho cô hạnh phúc, cảm động, hận không thể nhào vào lòng anh ôm anh hôn anh.
Anh đúng là tên xấu xa, hỗn đản, từ đầu đã biết làm cô thương tâm, hiện tại lại khiến cô cảm động, hạnh phúc muốn chết.
Người đàn ông hư hỏng này quả nhiên là ác ma, biết cách giày vò người ta như thế, khiến cho cô như rơi vào vực sâu lại nâng lên tận trời, để cho cô thương tâm mà khóc, lại khiến cô cảm động mà khóc.
Một lúc thì chọc giận cô, một lúc thì đùa cô, đúng là hư hỏng mà, hỏng đến tận xương.
Không ngừng bị cô hành hà, chỉ có có Sophie kia mới chịu được ác ma như anh, khi thì để cô ta thăng hoa khi thì để cô ta hung hăng rơi vào địa ngục.
Sophie đừng bên cạnh anh nghe lời anh nói mà sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy nước mắt nhưng mà không phải khóc vì cảm động mà là vì đau lòng.
Cô ta xiết chặt nắm tay, trong lòng như bị lưỡi dao sắc bén khoét một lỗ, đau không chịu nổi.
Long Tư Hạo đã nói như vậy rồi, người anh yêu là người đàn bà đã từng trải qua một lần hôn nhân, mà cô ta là em gái của anh, bây giờ cô ta còn có thể nói gì? Nói người anh yêu là cô ta sao?
Nhưng vậy thì không phải cô ta đứng trước mặt truyền thông cho mình một cái tát sao?
Cô đau đớn nhìn Long Tư Hạo, vì sao anh đến thành phố K liền thay đổi?
Vì sao anh không giống như trước kia cưng chiều cô ta?
Cô ta cho rằng mình đặc biệt ở trong lòng anh, vẫn cho rằng cô ta có thể thay thế người đàn bà chôn dấu trong lòng anh, nhưng mà thì ra cô ta không thể nào bước vào tim anh.
Chẳng lẽ mười năm qua anh đối tốt với cô ta cũng chỉ vì xem cô ta là cái bóng thôi sao?
Cô ta biết trong lòng anh yêu người đàn bà khác nhưng cô ta không tin anh thật lòng yêu Lê Hiểu Mạn.
Anh nhất định cũng xem Lê Hiểu Mạn là bóng của người đàn bà kia.
Cô ta không cam lòng, nếu Lê Hiểu Mạn có thể thay thế bóng dáng kia trong lòng anh thì sao Sophie cô ta không thể?
Dù là gia thế hay địa vị, dáng người hay diện mạo,cô ta đều hơn Lê Hiểu Mạn rất nhiều.
Trên đời này chỉ có Sophie cô ta mới có thể xứng với Long Tư Hạo anh.
Bởi vì bọn họ đã từng trải qua sinh tử.
Cô ta không nói gì mà lẳng lặng rời khỏi đám người, đôi mắt không cam lòng hóa thành thanh kiếm sắc bén bắn về phái Lê Hiểu Mạn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng quỷ di, cô ta sẽ không buông tay như thế, dù dùng cách gì cũng phải chia rẽ bọn họ.
Long Tư Hạo là của cô ta, mà người vợ đời này anh chọn chi có thể là cô ta.
Phóng viên ở đây đều bị Long Tư Hạo làm cho cảm động, không ai hỏi anh vị hôn thê của anh là ai nữa.
Phần phòng vấn này hoàn mỹ kết thúc.
Nói đến đây, Long Tư Hạo cưng chiều nhìn cô, đáy mắt đầy ý cười, âm thanh trầm thấp dịu dàng: “Cho nên sau khi cô ấy ly hôn, tôi sẽ cầu hôn với cô ấy, hy vọng có thể chiếu cố cô ấy một đời một kiếp, hy vọng có thể bổ khuyết trái tim tan vỡ của cô ấy, tôi tạm thời không nói cho mọi người cô ấy là ai, cô ấy còn chưa chuẩn bị tinh thần nói cho mọi người đồng ý làm vợ tôi, tôi yêu cô ấy, một đời một kiếp,kiếp này không phải cô không cưới, hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi, tôi cũng hy vọng mọi người không cần bàn tán cô ấy có từng ly hôn hay không,chúng tôi có hợp nhau hay không, ở trước mặt tình yêu, chuyện đó không quan trọng, tình yêu hai người là ngang hàng, nếu không đó không phải là tình yêu, cô ấy có thể không phải là cô gái xinh đẹp nhất nhưng cô ấy là người phụ nữ đời này tôi muốn, là tôi muốn dồn hết tất cả, dùng cả thế giới này để đổi lại cô ấy, ở trong lòng tôi, cô ấy là người không ai có thể thay đổi, tôi yêu tất cả của cô ấy, đời này chỉ có cô ấy đáng giá để tôi trả giá tất cả.”
Long Tư Hạo nói những lời này là từ đáy lòng anh, chân thành như thế, hoàn toàn là lời thổ lộ, mặt mày sáng láng rung động lòng người, là tình yêu anh dành cho Lê Hiểu Mạn.
Nhiều người ở đây vì lời thâm tình của anh mà rung động,mà cảm động, thậm chí không ít người sắp khóc rồi.
Những người đỏ hốc mắt đương nhiên là các cô gái trẻ tuổi, không có cô gái nào không thích được người đàn ông ưu tú như vậy yêu,hơn nữa còn tuyên bố với cả thế giới, các cô ấy là hâm mộ, ghen tỵ, hận không thể là người đàn bà may mắn ở trong lòng anh.
Lâm Mạch Mạch đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn cũng khóc nức nở vừa lau nước mắt vừa nói: “Mạn Mạn à, cậu hạnh phúc muốn chết rồi, mình ghen tỵ chết cậu rồi, trên thế giới này được người đàn ông tốt lại bị cậu đoạt đi mất, nhanh gả cho người ta đi. Không hổ là nam thần trong lòng mình, quả nhiên đủ lãng mạn, đủ chung tình, không giống người thường.”
Nghe Lâm Mạch Mạch nói, Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi, đôi mắt đã sớm đong đầy nước mắt giống như thủy triều dâng lên, khuôn mặt thanh lệ đầy nước mắt hạnh phúc.
Cô không nghĩ tới anh sẽ tuyên bố với cả thế giới anh yêu cô, kiếp này chỉ cưới mình cô, lúc này anh vẫn bảo vệ cô, tôn trọng cô, nghĩ cho cô…
Nếu cô còn cho rằng anh giả vờ thì cô đúng là đầu heo rồi.
Không càng không xứng với tình yêu của anh.
Anh làm cho cô hạnh phúc, cảm động, hận không thể nhào vào lòng anh ôm anh hôn anh.
Anh đúng là tên xấu xa, hỗn đản, từ đầu đã biết làm cô thương tâm, hiện tại lại khiến cô cảm động, hạnh phúc muốn chết.
Người đàn ông hư hỏng này quả nhiên là ác ma, biết cách giày vò người ta như thế, khiến cho cô như rơi vào vực sâu lại nâng lên tận trời, để cho cô thương tâm mà khóc, lại khiến cô cảm động mà khóc.
Một lúc thì chọc giận cô, một lúc thì đùa cô, đúng là hư hỏng mà, hỏng đến tận xương.
Không ngừng bị cô hành hà, chỉ có có Sophie kia mới chịu được ác ma như anh, khi thì để cô ta thăng hoa khi thì để cô ta hung hăng rơi vào địa ngục.
Sophie đừng bên cạnh anh nghe lời anh nói mà sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy nước mắt nhưng mà không phải khóc vì cảm động mà là vì đau lòng.
Cô ta xiết chặt nắm tay, trong lòng như bị lưỡi dao sắc bén khoét một lỗ, đau không chịu nổi.
Long Tư Hạo đã nói như vậy rồi, người anh yêu là người đàn bà đã từng trải qua một lần hôn nhân, mà cô ta là em gái của anh, bây giờ cô ta còn có thể nói gì? Nói người anh yêu là cô ta sao?
Nhưng vậy thì không phải cô ta đứng trước mặt truyền thông cho mình một cái tát sao?
Cô đau đớn nhìn Long Tư Hạo, vì sao anh đến thành phố K liền thay đổi?
Vì sao anh không giống như trước kia cưng chiều cô ta?
Cô ta cho rằng mình đặc biệt ở trong lòng anh, vẫn cho rằng cô ta có thể thay thế người đàn bà chôn dấu trong lòng anh, nhưng mà thì ra cô ta không thể nào bước vào tim anh.
Chẳng lẽ mười năm qua anh đối tốt với cô ta cũng chỉ vì xem cô ta là cái bóng thôi sao?
Cô ta biết trong lòng anh yêu người đàn bà khác nhưng cô ta không tin anh thật lòng yêu Lê Hiểu Mạn.
Anh nhất định cũng xem Lê Hiểu Mạn là bóng của người đàn bà kia.
Cô ta không cam lòng, nếu Lê Hiểu Mạn có thể thay thế bóng dáng kia trong lòng anh thì sao Sophie cô ta không thể?
Dù là gia thế hay địa vị, dáng người hay diện mạo,cô ta đều hơn Lê Hiểu Mạn rất nhiều.
Trên đời này chỉ có Sophie cô ta mới có thể xứng với Long Tư Hạo anh.
Bởi vì bọn họ đã từng trải qua sinh tử.
Cô ta không nói gì mà lẳng lặng rời khỏi đám người, đôi mắt không cam lòng hóa thành thanh kiếm sắc bén bắn về phái Lê Hiểu Mạn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng quỷ di, cô ta sẽ không buông tay như thế, dù dùng cách gì cũng phải chia rẽ bọn họ.
Long Tư Hạo là của cô ta, mà người vợ đời này anh chọn chi có thể là cô ta.
Phóng viên ở đây đều bị Long Tư Hạo làm cho cảm động, không ai hỏi anh vị hôn thê của anh là ai nữa.
Phần phòng vấn này hoàn mỹ kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.