Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 243: Say, chúng ta nhanh chóng… (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dứt lời, cô muốn đi qua anh ta, nhưng Hoắc Vân Hy chưa từ bỏ ý định kéo cô lần nữa, hai mắt nhìn cô chằm chằm như cũ: “Mạn Mạn, em không muốn cãi nhau thì nói cho anh, có phải em yêu Long Tư Hạo rồi không?”
Lê Hiểu Mạn giùng giằng bị anh ta nắm cổ tay, ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta, cong môi cười một tiếng: “Hoắc tiên sinh, cái này không nằm trong phạm vi anh quan tâm, xin anh đừng kéo tôi nữa, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì.”
Hoắc Vân Hy nhìn cô hồi lâu, sau đó buông cô ra, nhưng vẫn chắn trước người cô, lạnh giọng nói: “Mạn Mạn, có chuyện anh phải nói cho em, Long Tư Hạo tiếp cận em chẳng qua là đang lợi dụng em, em thật sự cho là anh ta thật lòng với em sao? Em nói cho anh, có phải anh ta muốn em chuyển nhượng 15% cổ phần ông nội tặng em cho anh ta không?”
Nghe lời anh ta, Lê Hiểu Mạn ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao anh biết?”
“Ha ha… Tại sao anh không biết?” Hoắc Vân Hy cười lạnh, nhìn cô tiếp tục nói: “Em biết tại sao anh bị bắt không? Tất cả đều là anh ta trù tính, anh ta hiểu tính cách của anh, biết nếu như anh biết em ở chung với anh ta, nhất định sẽ mất lý trí, cho nên anh ta lợi dụng điểm này, cố ý để anh theo dõi hai người, cố ý cho anh biết em ở Hồng Hoa Uyển, tên bảo vệ bị anh đả thương, em có biết tại sao anh đánh hắn mà hắn không đánh trả không? Vì Long Tư Hạo ra lệnh cho hắn, cố ý kích thích anh, chờ anh đả thương hắn, hãm hại anh, Long Tư Hạo vì mục đích của anh ta, có thể không chừa thủ đoạn nào, thậm chí không để ý tới tính mạng người khác, ngay cả ông nội, anh ta cũng uy hiếp.”
Lê Hiểu Mạn nghe anh ta nói, suy nghĩ rối bời, ánh mắt phức tạp nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, rốt cuộc anh muốn nói gì? Tôi dựa vào cái gì mà tin lời anh nói? Tư Hạo có mục đích gì?”
Hoắc Vân Hy thấy cô còn chưa tin, ánh mắt đau lòng nhìn cô: “Mạn Mạn, em thật sự quá đơn thuần, em nghĩ Long Tư Hạo quá đơn giản, chẳng lẽ cho tới bây giờ em chưa từng nghi ngờ mục đích anh ta tiếp cận em sao? Anh ta vẫn luôn lợi dụng em, vì em có thể đả kích anh, Tập đoàn Hoắc thị có nguy cơ hôm nay, tất cả đều là một tay anh ta tạo thành, hiện tại anh ta đã là cổ đông lớn nhất Tập đoàn Hoắc thị, anh ta tiếp cận em vì em có cổ phần trong tay, ông nội bị bệnh cũng là vì anh ta.”
Lê Hiểu Mạn nghe Hoắc Vân Hy nói xong, đáy lòng phức tạp, hai tay mảnh khảnh nhéo lại, cô thà tin tưởng Hoắc Vân Hy vì ly dị với cô, nói những lời này khích bác cô và Long Tư Hạo, cũng không tin Long Tư Hạo tiếp cận cô có mục đích.
Thời điểm cô thống khổ nhất, là anh làm lòng cô ấm áp một lần nữa.
Nếu như không phải anh xuất hiện, cô bây giờ còn trong thống khổ sau khi bị Hoắc Vân Hy tổn thương, là ôn nhu và yêu thương của anh giải cứu cô.
Cô không có cách nào tiếp nhận anh làm tất cả đều là lợi dụng cô, mặc dụ có lúc anh sẽ giận cô, đùa giỡn cô, nhưng cô không phủ nhận, thời gian ở cùng anh, cô thật ra rất vui vẻ, anh luôn để cho cô cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có.
Anh khiến cô có cảm giác cô là vật bảo trong lòng bàn tay anh.
Loại cảm giác này làm cho cô tràn đầy tự tin, khiến cô cảm thấy cô có tư cách tự do phóng khoáng trước mặt anh.
Không có người phụ nữ nào không thích cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Cho nên cô lựa chọn tin tưởng Long Tư Hạo.
Cô ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, tức giận nhìn anh ta, giọng lạnh như băng: “Hoắc Vân Hy, anh đừng ở đây khích bác, tôi sẽ không tin lời anh nói.”
Hoắc Vân Hy thấy cô không tin, ánh mắt bi thống nhìn cô, cười lạnh: “Ha ha… Khích bác, Mạn Mạn, anh ta rốt cuộc cho em uống thuốc mê gì mà em u mê không tỉnh như vậy? Em biết anh ta trăm phương ngàn kế, có mục đích cuối cùng là gì không? Là phá hủy tâm huyết của ông nội, phá hủy Tập đoàn Hoắc thị, em…”
Hoắc Vân Hy còn muốn nói gì nữa, điện thoại anh ta đột nhiên vang lên, hình như có tin nhắn tới, sau khi anh ta xem xong, trong mắt thoáng qua tia bất đắc dĩ và đấu tranh.
Là tin nhắn Hạ Lâm gửi, hỏi anh ta và Lê Hiểu Mạn làm thủ tục ly dị xong chưa, còn nói anh ta lập tức đến Hạ gia một chuyến, ba mẹ cô ta muốn gặp anh ta, sẵn tiện thương lượng chuyện anh ta và Hạ Lâm đính hôn.
Anh ta lại ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, mệt mỏi chán chường: “Mạn Mạn, anh sẽ không bỏ rơi em, chờ anh xử lý xong tất cả mọi chuyện, anh sẽ theo đuổi em lần nữa, còn nữa, đừng quá tin tưởng Long Tư Hạo, anh ta cũng không đơn giản, em và anh ta không thích hợp ở bên nhau, anh ta quá phức tạp, cho dù hôm nay anh ta không tổn thương em, khó tránh khỏi có một ngày anh ta sẽ tổn thương em sâu hơn.”
Dứt lời, anh ta thống khổ bất đắc dĩ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới lưu luyến dời mắt, rời đi.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta ngồi vào xe, rời đi, bình phục tâm trạng bị Hoắc Vân Hy khuấy đảo, mới đi về phía xe Long Tư Hạo.
Vì xe Long Tư Hạo đậu cách xa Cục dân chính, nên Hoắc Vân Hy không phát hiện Long Tư Hạo.
Ngồi chờ trong xe hồi lâu, Long Tư Hạo có chút lo lắng, thấy Lê Hiểu Mạn đi tới anh, anh lập tức xuống xe, bước chân vội vàng đi về phía cô.
Dừng lại trước mặt cô, nhìn cô chăm chú, thanh âm trầm thấp: “Đều xong rồi?”
Lê Hiểu Mạn hít sâu một hơi, cố gắng mặc kệ những lời Hoắc Vân Hy nói, nhìn anh gật đầu: “Xong rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo chứa đầy nụ cười, môi mỏng cong lên: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, anh dắt tay cô vào Cục dân chính.
Dứt lời, cô muốn đi qua anh ta, nhưng Hoắc Vân Hy chưa từ bỏ ý định kéo cô lần nữa, hai mắt nhìn cô chằm chằm như cũ: “Mạn Mạn, em không muốn cãi nhau thì nói cho anh, có phải em yêu Long Tư Hạo rồi không?”
Lê Hiểu Mạn giùng giằng bị anh ta nắm cổ tay, ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta, cong môi cười một tiếng: “Hoắc tiên sinh, cái này không nằm trong phạm vi anh quan tâm, xin anh đừng kéo tôi nữa, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì.”
Hoắc Vân Hy nhìn cô hồi lâu, sau đó buông cô ra, nhưng vẫn chắn trước người cô, lạnh giọng nói: “Mạn Mạn, có chuyện anh phải nói cho em, Long Tư Hạo tiếp cận em chẳng qua là đang lợi dụng em, em thật sự cho là anh ta thật lòng với em sao? Em nói cho anh, có phải anh ta muốn em chuyển nhượng 15% cổ phần ông nội tặng em cho anh ta không?”
Nghe lời anh ta, Lê Hiểu Mạn ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao anh biết?”
“Ha ha… Tại sao anh không biết?” Hoắc Vân Hy cười lạnh, nhìn cô tiếp tục nói: “Em biết tại sao anh bị bắt không? Tất cả đều là anh ta trù tính, anh ta hiểu tính cách của anh, biết nếu như anh biết em ở chung với anh ta, nhất định sẽ mất lý trí, cho nên anh ta lợi dụng điểm này, cố ý để anh theo dõi hai người, cố ý cho anh biết em ở Hồng Hoa Uyển, tên bảo vệ bị anh đả thương, em có biết tại sao anh đánh hắn mà hắn không đánh trả không? Vì Long Tư Hạo ra lệnh cho hắn, cố ý kích thích anh, chờ anh đả thương hắn, hãm hại anh, Long Tư Hạo vì mục đích của anh ta, có thể không chừa thủ đoạn nào, thậm chí không để ý tới tính mạng người khác, ngay cả ông nội, anh ta cũng uy hiếp.”
Lê Hiểu Mạn nghe anh ta nói, suy nghĩ rối bời, ánh mắt phức tạp nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, rốt cuộc anh muốn nói gì? Tôi dựa vào cái gì mà tin lời anh nói? Tư Hạo có mục đích gì?”
Hoắc Vân Hy thấy cô còn chưa tin, ánh mắt đau lòng nhìn cô: “Mạn Mạn, em thật sự quá đơn thuần, em nghĩ Long Tư Hạo quá đơn giản, chẳng lẽ cho tới bây giờ em chưa từng nghi ngờ mục đích anh ta tiếp cận em sao? Anh ta vẫn luôn lợi dụng em, vì em có thể đả kích anh, Tập đoàn Hoắc thị có nguy cơ hôm nay, tất cả đều là một tay anh ta tạo thành, hiện tại anh ta đã là cổ đông lớn nhất Tập đoàn Hoắc thị, anh ta tiếp cận em vì em có cổ phần trong tay, ông nội bị bệnh cũng là vì anh ta.”
Lê Hiểu Mạn nghe Hoắc Vân Hy nói xong, đáy lòng phức tạp, hai tay mảnh khảnh nhéo lại, cô thà tin tưởng Hoắc Vân Hy vì ly dị với cô, nói những lời này khích bác cô và Long Tư Hạo, cũng không tin Long Tư Hạo tiếp cận cô có mục đích.
Thời điểm cô thống khổ nhất, là anh làm lòng cô ấm áp một lần nữa.
Nếu như không phải anh xuất hiện, cô bây giờ còn trong thống khổ sau khi bị Hoắc Vân Hy tổn thương, là ôn nhu và yêu thương của anh giải cứu cô.
Cô không có cách nào tiếp nhận anh làm tất cả đều là lợi dụng cô, mặc dụ có lúc anh sẽ giận cô, đùa giỡn cô, nhưng cô không phủ nhận, thời gian ở cùng anh, cô thật ra rất vui vẻ, anh luôn để cho cô cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có.
Anh khiến cô có cảm giác cô là vật bảo trong lòng bàn tay anh.
Loại cảm giác này làm cho cô tràn đầy tự tin, khiến cô cảm thấy cô có tư cách tự do phóng khoáng trước mặt anh.
Không có người phụ nữ nào không thích cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Cho nên cô lựa chọn tin tưởng Long Tư Hạo.
Cô ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, tức giận nhìn anh ta, giọng lạnh như băng: “Hoắc Vân Hy, anh đừng ở đây khích bác, tôi sẽ không tin lời anh nói.”
Hoắc Vân Hy thấy cô không tin, ánh mắt bi thống nhìn cô, cười lạnh: “Ha ha… Khích bác, Mạn Mạn, anh ta rốt cuộc cho em uống thuốc mê gì mà em u mê không tỉnh như vậy? Em biết anh ta trăm phương ngàn kế, có mục đích cuối cùng là gì không? Là phá hủy tâm huyết của ông nội, phá hủy Tập đoàn Hoắc thị, em…”
Hoắc Vân Hy còn muốn nói gì nữa, điện thoại anh ta đột nhiên vang lên, hình như có tin nhắn tới, sau khi anh ta xem xong, trong mắt thoáng qua tia bất đắc dĩ và đấu tranh.
Là tin nhắn Hạ Lâm gửi, hỏi anh ta và Lê Hiểu Mạn làm thủ tục ly dị xong chưa, còn nói anh ta lập tức đến Hạ gia một chuyến, ba mẹ cô ta muốn gặp anh ta, sẵn tiện thương lượng chuyện anh ta và Hạ Lâm đính hôn.
Anh ta lại ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, mệt mỏi chán chường: “Mạn Mạn, anh sẽ không bỏ rơi em, chờ anh xử lý xong tất cả mọi chuyện, anh sẽ theo đuổi em lần nữa, còn nữa, đừng quá tin tưởng Long Tư Hạo, anh ta cũng không đơn giản, em và anh ta không thích hợp ở bên nhau, anh ta quá phức tạp, cho dù hôm nay anh ta không tổn thương em, khó tránh khỏi có một ngày anh ta sẽ tổn thương em sâu hơn.”
Dứt lời, anh ta thống khổ bất đắc dĩ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới lưu luyến dời mắt, rời đi.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta ngồi vào xe, rời đi, bình phục tâm trạng bị Hoắc Vân Hy khuấy đảo, mới đi về phía xe Long Tư Hạo.
Vì xe Long Tư Hạo đậu cách xa Cục dân chính, nên Hoắc Vân Hy không phát hiện Long Tư Hạo.
Ngồi chờ trong xe hồi lâu, Long Tư Hạo có chút lo lắng, thấy Lê Hiểu Mạn đi tới anh, anh lập tức xuống xe, bước chân vội vàng đi về phía cô.
Dừng lại trước mặt cô, nhìn cô chăm chú, thanh âm trầm thấp: “Đều xong rồi?”
Lê Hiểu Mạn hít sâu một hơi, cố gắng mặc kệ những lời Hoắc Vân Hy nói, nhìn anh gật đầu: “Xong rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo chứa đầy nụ cười, môi mỏng cong lên: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, anh dắt tay cô vào Cục dân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.