Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 1026: Sẽ nhanh chóng có người đến bắt ông
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bọn họ không nghĩ tới Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ nhốt Lê Chấn Hoa vào nhà kho công xưởng bỏ hoang.
Lạc Thụy híp mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, quơ quơ hợp đồng chuyển nhượng trong tay, cười nói: “Hoắc lão gia, khó tránh ông lật lọng, hợp đồng này tôi trước hết không cho ông, tôi chờ ở đây, chờ Tổng giám đốc thuận lợi cứu cậu Lê ra, tôi lại đưa hợp đồng cho ông.”
Dứt lời, anh ta nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn: “Tổng giám đốc, anh và Tổng giám đốc phu nhân mau đi đi, tôi ở đây đợi tin tốt của hai người.”
Vì phòng ngừa Hoắc Nghiệp Hoằng lật lọng, Lạc Thụy quyết định ở lại canh chừng ông.
Long Tư Hạo rảo bước đi tới bên người Lê Hiểu Mạn, ôm eo cô: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi.”
Anh xưng hô với cô là Hiểu Hiểu, nhưng Lê Hiểu Mạn đang lo cho cậu, cũng không chú ý tới.
Lạc Thụy đứng cạnh bọn họ chú ý.
Hoắc Vân Hy thấy bọn họ muốn đi, liền nói: “Mạn Mạn, anh đi cùng hai người.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, lúc này, eo cô bỗng đau, là Long Tư Hạo nhéo cô.
Cô cau mày, đối diện với anh, đang muốn lên tiếng, Long Tư Hạo đã ôm lấy cô đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ đi chưa được mấy bước, nhìn thấy một người khiến bọn họ vô cùng bất ngờ bước vào.
Hai người đều giật mình: “Long Quân Triệt.”
Người tiến vào chính là Long Quân Triệt, ông ta thấy Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy xuất hiện ở Hoắc trạch, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ông ta nhìn Long Tư Hạo, biểu tình không nhìn ra vui giận: “Quả nhiên cậu còn sống, Mạn Mạn có thể yên tâm.”
Sau đó ông ta nhìn Lê Hiểu Mạn, đáy mắt lướt qua áy náy: “Mạn Mạn…”
Ông ta có rất nhiều lời muốn nói với Lê Hiểu Mạn, muốn nói xin lỗi cô, muốn chuộc tội, bù đắp cho cô, muốn cô tha thứ ông ta – người không xứng làm cha này, nhưng bây giờ ông ta còn vài chuyện khác phải làm, chỉ tạm thời ép lời muốn nói vào trong lòng.
Lê Hiểu Mạn vẫn không tiếp nhận Long Quân Triệt là cha, cũng không muốn nói chuyện với ông ta, cô dời tầm mắt, không nhìn ông ta.
Long Quân Triệt thấy thái độ Lê Hiểu Mạn đối với ông ta vẫn giống như ở núi Sher, không muốn để ý ông ta, trong lòng ông ta tràn đầy bi thương và mất mát.
Bị con gái ruột chán ghét như thế, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta đè nén khó chịu trong lòng, ánh mắt đầy tình thương của cha nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, chờ ba giải quyết xong một vài chuyện, ba sẽ chuộc tội và bù đắp cho con.”
Ánh mắt Lạc Thụy rơi vào trên người Long Quân Triệt, thấy ông ta tới Hoắc trạch, biểu tình rất kinh ngạc: “Long Quân Triệt đại nhân, sao ông đến đây?”
Lăng Hàn Dạ cũng rất kinh ngạc, anh híp mắt, trực giác nói cho anh biết Long Quân Triệt đến Hoắc trạch nhất định là có mục đích gì.
Hoắc Vân Hy biết ông ta luôn muốn tìm ông nội anh ta trả thù, thấy ông ta đến Hoắc trạch, trong lòng anh có chút lo lắng.
Mặc dù ông nội của anh ta đáng hận, nhưng anh ta cũng không hy vọng ông chết.
Long Tư Hạo nhìn Long Quân Triệt, nheo mắt, tay ôm eo Lê Hiểu Mạn chợt siết chặt, ánh mắt thâm trầm lộ ra tia lạnh lẽo.
Sau khi Long Quân Triệt vào phòng khách, Hoắc Nghiệp Hoằng liền đứng lên, trong mắt đầy kinh ngạc.
Long Quân Triệt thay đổi không nhiều, ông nhìn ông ta một lát, nhanh chóng nhận ra.
“Long Quân Triệt, là cậu, cậu trở về thành phố K lúc nào?” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Quân Triệt, nhớ lại chuyện hơn 20 năm trước.
Sau khi Long Nhã Tâm gả cho Hoắc Thần Phong, Long Quân Triệt và cha nuôi ông ta – Long Đằng Thiên xích mích.
Trong tức giận, ông ta rời khỏi Long gia.
Sau đó vì Long Nhã Tâm chết, ông ta sinh lòng hận ý với ông, cho người nhắn cho ông, nói ông ta nhất định sẽ trở lại trả thù cho Long Nhã Tâm.
Cho nên sau khi Long Quân Triệt mất tích, ông luôn cho người điều tra tung tích của ông ta, vì ông sợ có một ngày ông ta trở lại giúp Long Đằng Thiên đoạt lại Long thị, cũng sợ ông ta tìm ông trả thù cho Long Nhã Tâm.
Long Quân Triệt cũng là một người năng lực trác tuyệt, khi ông ta quản lý Long thị đã biểu lộ ra năng lực của ông ta.
Vì vậy, ông phải trừ đi ông ta, ông đã từng cho người ám sát ông ta, nhưng không thể thành công.
Ông điều tra Long Quân Triệt, lúc tra ra sau lưng ông ta có một thế lực rất lớn, một tổ chức lớn làm chỗ dựa cho ông ta, nên ông có mấy phần kiêng kỵ Long Quân Triệt.
Long Quân Triệt thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nhận ra ông ta, câu môi cười lạnh như băng: “Không nghĩ tới tôi và bác Hoắc nhiều năm không gặp, ông vừa nhìn liền nhận ra tôi.”
Khóe mắt Hoắc Nghiệp Hoằng co giật, hung hãn híp mắt: “Cậu không thay đổi gì, sao tôi có thể không nhận ra, cậu tới làm gì?”
Ánh mắt Long Quân Triệt lạnh đi, cười khiến lòng người ta nguội lạnh: “Bác Hoắc đã quên tôi từng nhắn cho ông, tôi nói có một ngày tôi sẽ trở lại trả thù cho Nhã Tâm.”
Thấy ông ta nhắc tới Long Nhã Tâm và Long Đằng Thiên, Hoắc Nghiệp Hoằng liếc nhìn Long Tư Hạo, lạnh nhạt nói: “Long Nhã Tâm chết căn bản không liên quan tới tôi, đó là một bất ngờ, cho dù muốn báo thù, cũng là Tư Hạo tìm tôi báo thù, cậu có tư cách gì?”
Long Quân Triệt híp mắt: “Nhã Tâm là con gái duy nhất của cha nuôi tôi, tôi đương nhiên có tư cách tìm ông báo thù, ông hại chết Nhã Tâm, làm hại cha nuôi tôi mất tích, cướp đi Long thị, còn từng muốn giết tôi, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày của ông.”
Lê Hiểu Mạn nghe Long Quân Triệt nói Hoắc Nghiệp Hoằng từng muốn giết ông ta, cô kinh ngạc, nhìn ông ta.
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe ông ta nói ngày của ông cuối cùng cũng đến, ông hừ lạnh: “Hừ, Long Quân Triệt, ngày của tôi cuối cùng cũng đến gì? Cậu cho là nói vậy có thể hù được tôi?”
Ánh mắt Long Quân Triệt lạnh nhạt liếc ông: “Lát nữa sẽ có người tới bắt ông, tôi có hù được ông hay không, ông sẽ mau biết được.”
Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoằng âm u dọa người: “Hoắc Nghiệp Hoằng tôi không làm gì trái pháp luật, ai dám tới bắt tôi?”
Lạc Thụy nghe ông nói, tốt bụng nhắc nhở: “Hoắc lão gia, chuyện ông làm trái pháp luật đúng là không ít, để tôi nói cho ông, ông nhốt ông ngoại Tổng giám đốc chúng tôi hơn 20 năm, cái này vi phạm pháp luật, nếu Long lão gia chúng tôi đi tố cáo ông, ông phải đi ngồi tù, còn nữa, ông còn bắt cóc cậu, anh họ Tổng giám đốc phu nhân chúng tôi và vị tiểu thư Y Y khải ái xinh đẹp kia, ông trái pháp luật, Hoắc lão gia, chúng tôi tâm địa hiền lành, không đi tố cáo ông, nếu không, ông ngồi tù cả đời cũng không đủ.”
Dứt lời, Lạc Thụy nhìn Long Quân Triệt, cười hỏi: “Long Quân Triệt đại nhân, ông nói có người muốn tới bắt Hoắc lão gia, là ai? Tại sao có người đến bắt ông ta?”
“Đương nhiên là người của đồn cảnh sát.” Nói câu này không phải Long Quân Triệt, mà là Lý Tuyết Hà luôn ở ngoài phòng khách.
Bà nở nụ cười châm chọc, quét mắt đoàn người trong phòng khách, ánh mắt khinh thường rơi vào trên người Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ba, con thấy ba nên lập tức viết di chúc đi, đỡ cho lát nữa ba bị bắt đi, luật sư còn phải đi vào ngục tìm ba làm di chúc, phiền toái.”
Bọn họ không nghĩ tới Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ nhốt Lê Chấn Hoa vào nhà kho công xưởng bỏ hoang.
Lạc Thụy híp mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, quơ quơ hợp đồng chuyển nhượng trong tay, cười nói: “Hoắc lão gia, khó tránh ông lật lọng, hợp đồng này tôi trước hết không cho ông, tôi chờ ở đây, chờ Tổng giám đốc thuận lợi cứu cậu Lê ra, tôi lại đưa hợp đồng cho ông.”
Dứt lời, anh ta nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn: “Tổng giám đốc, anh và Tổng giám đốc phu nhân mau đi đi, tôi ở đây đợi tin tốt của hai người.”
Vì phòng ngừa Hoắc Nghiệp Hoằng lật lọng, Lạc Thụy quyết định ở lại canh chừng ông.
Long Tư Hạo rảo bước đi tới bên người Lê Hiểu Mạn, ôm eo cô: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi.”
Anh xưng hô với cô là Hiểu Hiểu, nhưng Lê Hiểu Mạn đang lo cho cậu, cũng không chú ý tới.
Lạc Thụy đứng cạnh bọn họ chú ý.
Hoắc Vân Hy thấy bọn họ muốn đi, liền nói: “Mạn Mạn, anh đi cùng hai người.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, lúc này, eo cô bỗng đau, là Long Tư Hạo nhéo cô.
Cô cau mày, đối diện với anh, đang muốn lên tiếng, Long Tư Hạo đã ôm lấy cô đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ đi chưa được mấy bước, nhìn thấy một người khiến bọn họ vô cùng bất ngờ bước vào.
Hai người đều giật mình: “Long Quân Triệt.”
Người tiến vào chính là Long Quân Triệt, ông ta thấy Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy xuất hiện ở Hoắc trạch, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ông ta nhìn Long Tư Hạo, biểu tình không nhìn ra vui giận: “Quả nhiên cậu còn sống, Mạn Mạn có thể yên tâm.”
Sau đó ông ta nhìn Lê Hiểu Mạn, đáy mắt lướt qua áy náy: “Mạn Mạn…”
Ông ta có rất nhiều lời muốn nói với Lê Hiểu Mạn, muốn nói xin lỗi cô, muốn chuộc tội, bù đắp cho cô, muốn cô tha thứ ông ta – người không xứng làm cha này, nhưng bây giờ ông ta còn vài chuyện khác phải làm, chỉ tạm thời ép lời muốn nói vào trong lòng.
Lê Hiểu Mạn vẫn không tiếp nhận Long Quân Triệt là cha, cũng không muốn nói chuyện với ông ta, cô dời tầm mắt, không nhìn ông ta.
Long Quân Triệt thấy thái độ Lê Hiểu Mạn đối với ông ta vẫn giống như ở núi Sher, không muốn để ý ông ta, trong lòng ông ta tràn đầy bi thương và mất mát.
Bị con gái ruột chán ghét như thế, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta đè nén khó chịu trong lòng, ánh mắt đầy tình thương của cha nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, chờ ba giải quyết xong một vài chuyện, ba sẽ chuộc tội và bù đắp cho con.”
Ánh mắt Lạc Thụy rơi vào trên người Long Quân Triệt, thấy ông ta tới Hoắc trạch, biểu tình rất kinh ngạc: “Long Quân Triệt đại nhân, sao ông đến đây?”
Lăng Hàn Dạ cũng rất kinh ngạc, anh híp mắt, trực giác nói cho anh biết Long Quân Triệt đến Hoắc trạch nhất định là có mục đích gì.
Hoắc Vân Hy biết ông ta luôn muốn tìm ông nội anh ta trả thù, thấy ông ta đến Hoắc trạch, trong lòng anh có chút lo lắng.
Mặc dù ông nội của anh ta đáng hận, nhưng anh ta cũng không hy vọng ông chết.
Long Tư Hạo nhìn Long Quân Triệt, nheo mắt, tay ôm eo Lê Hiểu Mạn chợt siết chặt, ánh mắt thâm trầm lộ ra tia lạnh lẽo.
Sau khi Long Quân Triệt vào phòng khách, Hoắc Nghiệp Hoằng liền đứng lên, trong mắt đầy kinh ngạc.
Long Quân Triệt thay đổi không nhiều, ông nhìn ông ta một lát, nhanh chóng nhận ra.
“Long Quân Triệt, là cậu, cậu trở về thành phố K lúc nào?” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Quân Triệt, nhớ lại chuyện hơn 20 năm trước.
Sau khi Long Nhã Tâm gả cho Hoắc Thần Phong, Long Quân Triệt và cha nuôi ông ta – Long Đằng Thiên xích mích.
Trong tức giận, ông ta rời khỏi Long gia.
Sau đó vì Long Nhã Tâm chết, ông ta sinh lòng hận ý với ông, cho người nhắn cho ông, nói ông ta nhất định sẽ trở lại trả thù cho Long Nhã Tâm.
Cho nên sau khi Long Quân Triệt mất tích, ông luôn cho người điều tra tung tích của ông ta, vì ông sợ có một ngày ông ta trở lại giúp Long Đằng Thiên đoạt lại Long thị, cũng sợ ông ta tìm ông trả thù cho Long Nhã Tâm.
Long Quân Triệt cũng là một người năng lực trác tuyệt, khi ông ta quản lý Long thị đã biểu lộ ra năng lực của ông ta.
Vì vậy, ông phải trừ đi ông ta, ông đã từng cho người ám sát ông ta, nhưng không thể thành công.
Ông điều tra Long Quân Triệt, lúc tra ra sau lưng ông ta có một thế lực rất lớn, một tổ chức lớn làm chỗ dựa cho ông ta, nên ông có mấy phần kiêng kỵ Long Quân Triệt.
Long Quân Triệt thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nhận ra ông ta, câu môi cười lạnh như băng: “Không nghĩ tới tôi và bác Hoắc nhiều năm không gặp, ông vừa nhìn liền nhận ra tôi.”
Khóe mắt Hoắc Nghiệp Hoằng co giật, hung hãn híp mắt: “Cậu không thay đổi gì, sao tôi có thể không nhận ra, cậu tới làm gì?”
Ánh mắt Long Quân Triệt lạnh đi, cười khiến lòng người ta nguội lạnh: “Bác Hoắc đã quên tôi từng nhắn cho ông, tôi nói có một ngày tôi sẽ trở lại trả thù cho Nhã Tâm.”
Thấy ông ta nhắc tới Long Nhã Tâm và Long Đằng Thiên, Hoắc Nghiệp Hoằng liếc nhìn Long Tư Hạo, lạnh nhạt nói: “Long Nhã Tâm chết căn bản không liên quan tới tôi, đó là một bất ngờ, cho dù muốn báo thù, cũng là Tư Hạo tìm tôi báo thù, cậu có tư cách gì?”
Long Quân Triệt híp mắt: “Nhã Tâm là con gái duy nhất của cha nuôi tôi, tôi đương nhiên có tư cách tìm ông báo thù, ông hại chết Nhã Tâm, làm hại cha nuôi tôi mất tích, cướp đi Long thị, còn từng muốn giết tôi, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày của ông.”
Lê Hiểu Mạn nghe Long Quân Triệt nói Hoắc Nghiệp Hoằng từng muốn giết ông ta, cô kinh ngạc, nhìn ông ta.
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe ông ta nói ngày của ông cuối cùng cũng đến, ông hừ lạnh: “Hừ, Long Quân Triệt, ngày của tôi cuối cùng cũng đến gì? Cậu cho là nói vậy có thể hù được tôi?”
Ánh mắt Long Quân Triệt lạnh nhạt liếc ông: “Lát nữa sẽ có người tới bắt ông, tôi có hù được ông hay không, ông sẽ mau biết được.”
Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoằng âm u dọa người: “Hoắc Nghiệp Hoằng tôi không làm gì trái pháp luật, ai dám tới bắt tôi?”
Lạc Thụy nghe ông nói, tốt bụng nhắc nhở: “Hoắc lão gia, chuyện ông làm trái pháp luật đúng là không ít, để tôi nói cho ông, ông nhốt ông ngoại Tổng giám đốc chúng tôi hơn 20 năm, cái này vi phạm pháp luật, nếu Long lão gia chúng tôi đi tố cáo ông, ông phải đi ngồi tù, còn nữa, ông còn bắt cóc cậu, anh họ Tổng giám đốc phu nhân chúng tôi và vị tiểu thư Y Y khải ái xinh đẹp kia, ông trái pháp luật, Hoắc lão gia, chúng tôi tâm địa hiền lành, không đi tố cáo ông, nếu không, ông ngồi tù cả đời cũng không đủ.”
Dứt lời, Lạc Thụy nhìn Long Quân Triệt, cười hỏi: “Long Quân Triệt đại nhân, ông nói có người muốn tới bắt Hoắc lão gia, là ai? Tại sao có người đến bắt ông ta?”
“Đương nhiên là người của đồn cảnh sát.” Nói câu này không phải Long Quân Triệt, mà là Lý Tuyết Hà luôn ở ngoài phòng khách.
Bà nở nụ cười châm chọc, quét mắt đoàn người trong phòng khách, ánh mắt khinh thường rơi vào trên người Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ba, con thấy ba nên lập tức viết di chúc đi, đỡ cho lát nữa ba bị bắt đi, luật sư còn phải đi vào ngục tìm ba làm di chúc, phiền toái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.