Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 423: Thế nào? Rất muốn hôn anh?
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy nhắm chặt hai mắt, đứng trước mộ, không có ý tránh né, thanh âm lạnh như băng: “Nếu không tán thành họ Hoắc, cũng không coi mình là người Hoắc gia, anh cần gì phải giả mù sa mưa tới cúng tế?”
Ánh mắt Long Tư Hạo âm trầm sắc bén nhìn anh ta, môi mỏng nhếch lên độ cong tàn bạo lạnh lẽo, quanh thân khí thế khiếp người: “Tránh ra.”
Giọng anh không lớn, nhưng trong giọng nói ẩn chứa hơi lạnh thấu xương.
Hoắc Vân Hy lạnh lùng cong khóe môi: “Anh không phải người Hoắc gia, không có tư cách tới đây, muốn tôi tránh ra, trừ phi tôi chết.”
Lê Hiểu Mạn thấy giữa Hoắc Vân Hy và Long Tư Hạo dường như có lửa chiến đang cháy, cô bình thản nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc Vân Hy, chú Hoắc đã mất, bất kỳ ai đều có thể vái, cho dù là người không quen biết vái cũng không quá đáng, huống chi Tư Hạo không họ Hoắc, nhưng là con trai của chú Hoắc, anh ấy có tư cách xuất hiện ở đây, mà anh không có tư cách ngăn cản.”
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn nói chuyện thay Long Tư Hạo, trong đôi mắt lãnh mị của anh ta thoáng qua vẻ đau buồn, bi thương nhìn cô: “Mạn Mạn… Em… Em…”
Đột nhiên, anh ta câu môi cười lạnh: “Ha ha… Còn chưa gả cho anh ta, em đã bắt đầu bảo vệ anh ta.”
Hạ Lâm đứng một bên thấy Hoắc Vân Hy mặt đầy bi thương nhìn Lê Hiểu Mạn, cô ta âm thầm siết chặt hai tay, căm ghét với Lê Hiểu Mạn lại tăng thêm một phần, nhưng không biểu lộ ra mặt.
Cô ta nhìn Hoắc Vân Hy, cau mày nói: “Vân Hy, hay là anh để cho anh cả anh cúng tế ba anh đi, đừng… đừng chọc chị tức giận.”
Tay trái Hoắc Vân Hy siết lại, vang lên tiếng rắc rắc, gương mặt tuấn tú băng bó, vẫn không né ra.
Lý Tuyết Hà vì vừa bị Hoắc Nghiệp Hoằng khiển trách một trên, nên đứng một bên không nói gì.
Mà lúc này, Hoắc Nghiệp Hoằng ở cách đó không xa được thím Lâm đỡ đi tới, thấy Hoắc Vân Hy đứng cản trước mộ, sắc mặt trầm xuống, nhìn anh ta nói: “Vân Hy, con cản trở làm gì? Mạn Mạn nói đúng, bất kỳ ai đều có thể vái Thần Phong, huống chi Tư Hạo là con ruột Thần Phong, bất kể nó có họ Hoắc hay không, nó vẫn giống con, đều có tư cách này, hai anh em con có thù oán gì thì giải quyết lúc không có ai, đừng tranh cãi nhau ngay trước mặt ba con chọc ba con giận, còn không tránh cho ông.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong, vẻ mặt uy nghiêm rống to.
Hoắc Vân Hy siết chặt tay trái, ánh mắt lạnh như băng nhìn Long Tư Hạo mặt bình thản không nhìn ra vui mừng, chống gậy vô cùng không tình nguyện tránh ra.
“Vân Hy…”
Hạ Lâm thấy vậy, đang muốn đỡ anh ta, lại bị anh ta đẩy ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta, thanh âm lạnh như băng: “Đừng đụng vào tôi, cũng đừng theo tôi.”
Dứt lời, anh ta một mình chống gậy khập khễnh đi ra ngoài.
“Vân Hy…” Lý Tuyết Hà chuẩn bị đuổi theo, bị Hoắc Nghiệp Hoằng ngăn lại.
“Để cho nó một mình yên tĩnh.”
Nghe thế, Lý Tuyết Hà đáp một tiếng, đi về phía Hạ Lâm, nhìn bụng cô ta, mới ngẩng đầu cười nhìn cô ta: “Lâm Lâm, đứng lâu vậy có mệt không? Dì đỡ con đi nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn dì!” Hạ Lâm nhìn Hoắc Vân Hy rời đi, sau đó nhìn Lý Tuyết Hà ôn uyển cười một tiếng.
“Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà.” Lý Tuyết Hà thấy Hạ Lâm vừa biết lễ phép vừa ôn uyển làm người ta hài lòng, trong lòng càng thích, đỡ cô ta qua một bên nghỉ.
Lê Hiểu Mạn cũng nhìn hướng Hoắc Vân Hy rời đi, sau đó cùng Long Tư Hạo đi tới trước mộ Hoắc Thần Phong.
Cô nhìn hình Hoắc Thần Phong trên mộ, lại nhìn Long Tư Hạo, lúc này mới phát hiện anh và ba anh rất giống nhau, nhất là lông mày mắt mũi, đường nét khuôn mặt, cực kỳ giống ba anh.
Mà đôi môi ưu mỹ của anh thì giống mẹ anh Long Nhã Tâm, môi như hoa anh đào, rất có sức dụ dỗ.
Nhìn môi anh đào quyễn rũ của anh, cô không khỏi nghĩ tới lúc hôn môi với anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, không tự chủ đỏ ửng, cô lập tức thu hồi ánh mắt mê luyến, không dám nhìn mộ Hoắc Thần Phong nữa, ở trước mộ ông, cô lại si mê nhìn con trai ông, vậy rất không tôn kính ông, quá mất mặt.
Sắc mặt vốn lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt thâm thúy của Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm môi anh, anh cong môi, nhích lại gần cô thấp giọng hỏi: “Thế nào? Rất muốn hôn anh?”
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, tức giận trợn mắt nhìn anh, khẽ cắn môi dưới không lên tiếng.
Hoắc Nghiệp Hoằng cách đó không xa thấy cử chỉ thân mật của hai người, ông siết chặt gậy, thở dài một hơi, sau đó nhìn hướng Hoắc Vân Hy rời đi.
Hoắc Vân Hy vốn yên tĩnh lại bị một người đột nhiên ngăn cản.
Người này mặc âu phục màu đen, dung mạo tuấn mỹ, chính là Long Quân Triệt.
“Ông là ai? Cản tôi làm gì?” Hoắc Vân Hy nheo mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn người đàn ông đột nhiên ngăn anh ta lại.
Ánh mắt Long Quân Triệt thâm trầm sắc bén đánh giá anh ta chống gậy từ trên xuống dưới, môi mỏng nhếch lên độ cong sâu không lường được: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là tôi tới giúp cậu.”
“Giúp tôi?” Hoắc Vân Hy lạnh lùng câu môi, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn ông: “Giúp tôi cái gì? Tôi và ông không quen biết, ông dựa vào cái gì giúp tôi? Tôi dựa vào cái gì tin ông?”
“Ha ha…” Long Quân Triệt câu môi cười, ánh mắt tà khí nhìn anh ta, thanh âm trầm mạnh: “Chỉ bằng chúng ta có chung người phải đối phó, chỉ bằng tôi có thể giúp cậu lấy được cái cậu muốn, nếu như cậu và tôi hợp tác, tôi đảm ảo cậu sẽ có cái đời này cậu không thể nào có.”
“Ha ha… Lấy được cái tôi muốn?” Hoắc Vân Hy lạnh lùng híp mắt, cong môi hỏi: “Ông biết tôi muốn gì sao?”
Mắt Long Quân Triệt thâm trầm nhìn anh ta, ưu nhã cười một tiếng: “Trở nên mạnh mẽ, danh lợi, địa vị, nhưng tôi biết cậu muốn nhất là một người phụ nữ, một người phụ nữ bị anh cả của cậu cướp đi.”
Hoắc Vân Hy nghe ông nói, hai mắt kinh ngạc nhìn ông: “Ông rốt cuộc là ai? Ông biết gì? Tại sao chọn tôi hợp tác với ông?”
Nhìn Hoắc Vân Hy kinh ngạc, Long Quân Triệt ôn nhã cười: “Tôi đã nói, tôi là ai không quan trọng, nên biết tôi đều biếu, nêu cậu muốn cướp người phụ nữ kia lại, thì nhất định phải đánh bại anh cả cậu, nhưng lấy năng lực hiện tại của cậu, cậu căn bản không có cơ hội thắng anh cả cậu, không nói thế lực sau lưng cậu ta bao lớn, cậu đơn độc đấu với cậu ta, cậu không phải đối thủ của cậu ta, cậu ta trải qua huấn luyện đặc biệt, năng lực phòng ngự và năng lực tác chiến rất mạnh, cho dù cậu cầm súng tự động, cậu ta tay không, cậu cũng không phải đối thủ của cậu ta, cho nên, cậu phải đề cao năng lực tác chiến, mà cái đó, tôi có thể dạy cậu.”
Hoắc Vân Hy nhắm chặt hai mắt, đứng trước mộ, không có ý tránh né, thanh âm lạnh như băng: “Nếu không tán thành họ Hoắc, cũng không coi mình là người Hoắc gia, anh cần gì phải giả mù sa mưa tới cúng tế?”
Ánh mắt Long Tư Hạo âm trầm sắc bén nhìn anh ta, môi mỏng nhếch lên độ cong tàn bạo lạnh lẽo, quanh thân khí thế khiếp người: “Tránh ra.”
Giọng anh không lớn, nhưng trong giọng nói ẩn chứa hơi lạnh thấu xương.
Hoắc Vân Hy lạnh lùng cong khóe môi: “Anh không phải người Hoắc gia, không có tư cách tới đây, muốn tôi tránh ra, trừ phi tôi chết.”
Lê Hiểu Mạn thấy giữa Hoắc Vân Hy và Long Tư Hạo dường như có lửa chiến đang cháy, cô bình thản nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc Vân Hy, chú Hoắc đã mất, bất kỳ ai đều có thể vái, cho dù là người không quen biết vái cũng không quá đáng, huống chi Tư Hạo không họ Hoắc, nhưng là con trai của chú Hoắc, anh ấy có tư cách xuất hiện ở đây, mà anh không có tư cách ngăn cản.”
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn nói chuyện thay Long Tư Hạo, trong đôi mắt lãnh mị của anh ta thoáng qua vẻ đau buồn, bi thương nhìn cô: “Mạn Mạn… Em… Em…”
Đột nhiên, anh ta câu môi cười lạnh: “Ha ha… Còn chưa gả cho anh ta, em đã bắt đầu bảo vệ anh ta.”
Hạ Lâm đứng một bên thấy Hoắc Vân Hy mặt đầy bi thương nhìn Lê Hiểu Mạn, cô ta âm thầm siết chặt hai tay, căm ghét với Lê Hiểu Mạn lại tăng thêm một phần, nhưng không biểu lộ ra mặt.
Cô ta nhìn Hoắc Vân Hy, cau mày nói: “Vân Hy, hay là anh để cho anh cả anh cúng tế ba anh đi, đừng… đừng chọc chị tức giận.”
Tay trái Hoắc Vân Hy siết lại, vang lên tiếng rắc rắc, gương mặt tuấn tú băng bó, vẫn không né ra.
Lý Tuyết Hà vì vừa bị Hoắc Nghiệp Hoằng khiển trách một trên, nên đứng một bên không nói gì.
Mà lúc này, Hoắc Nghiệp Hoằng ở cách đó không xa được thím Lâm đỡ đi tới, thấy Hoắc Vân Hy đứng cản trước mộ, sắc mặt trầm xuống, nhìn anh ta nói: “Vân Hy, con cản trở làm gì? Mạn Mạn nói đúng, bất kỳ ai đều có thể vái Thần Phong, huống chi Tư Hạo là con ruột Thần Phong, bất kể nó có họ Hoắc hay không, nó vẫn giống con, đều có tư cách này, hai anh em con có thù oán gì thì giải quyết lúc không có ai, đừng tranh cãi nhau ngay trước mặt ba con chọc ba con giận, còn không tránh cho ông.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong, vẻ mặt uy nghiêm rống to.
Hoắc Vân Hy siết chặt tay trái, ánh mắt lạnh như băng nhìn Long Tư Hạo mặt bình thản không nhìn ra vui mừng, chống gậy vô cùng không tình nguyện tránh ra.
“Vân Hy…”
Hạ Lâm thấy vậy, đang muốn đỡ anh ta, lại bị anh ta đẩy ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta, thanh âm lạnh như băng: “Đừng đụng vào tôi, cũng đừng theo tôi.”
Dứt lời, anh ta một mình chống gậy khập khễnh đi ra ngoài.
“Vân Hy…” Lý Tuyết Hà chuẩn bị đuổi theo, bị Hoắc Nghiệp Hoằng ngăn lại.
“Để cho nó một mình yên tĩnh.”
Nghe thế, Lý Tuyết Hà đáp một tiếng, đi về phía Hạ Lâm, nhìn bụng cô ta, mới ngẩng đầu cười nhìn cô ta: “Lâm Lâm, đứng lâu vậy có mệt không? Dì đỡ con đi nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn dì!” Hạ Lâm nhìn Hoắc Vân Hy rời đi, sau đó nhìn Lý Tuyết Hà ôn uyển cười một tiếng.
“Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà.” Lý Tuyết Hà thấy Hạ Lâm vừa biết lễ phép vừa ôn uyển làm người ta hài lòng, trong lòng càng thích, đỡ cô ta qua một bên nghỉ.
Lê Hiểu Mạn cũng nhìn hướng Hoắc Vân Hy rời đi, sau đó cùng Long Tư Hạo đi tới trước mộ Hoắc Thần Phong.
Cô nhìn hình Hoắc Thần Phong trên mộ, lại nhìn Long Tư Hạo, lúc này mới phát hiện anh và ba anh rất giống nhau, nhất là lông mày mắt mũi, đường nét khuôn mặt, cực kỳ giống ba anh.
Mà đôi môi ưu mỹ của anh thì giống mẹ anh Long Nhã Tâm, môi như hoa anh đào, rất có sức dụ dỗ.
Nhìn môi anh đào quyễn rũ của anh, cô không khỏi nghĩ tới lúc hôn môi với anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, không tự chủ đỏ ửng, cô lập tức thu hồi ánh mắt mê luyến, không dám nhìn mộ Hoắc Thần Phong nữa, ở trước mộ ông, cô lại si mê nhìn con trai ông, vậy rất không tôn kính ông, quá mất mặt.
Sắc mặt vốn lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt thâm thúy của Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm môi anh, anh cong môi, nhích lại gần cô thấp giọng hỏi: “Thế nào? Rất muốn hôn anh?”
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, tức giận trợn mắt nhìn anh, khẽ cắn môi dưới không lên tiếng.
Hoắc Nghiệp Hoằng cách đó không xa thấy cử chỉ thân mật của hai người, ông siết chặt gậy, thở dài một hơi, sau đó nhìn hướng Hoắc Vân Hy rời đi.
Hoắc Vân Hy vốn yên tĩnh lại bị một người đột nhiên ngăn cản.
Người này mặc âu phục màu đen, dung mạo tuấn mỹ, chính là Long Quân Triệt.
“Ông là ai? Cản tôi làm gì?” Hoắc Vân Hy nheo mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn người đàn ông đột nhiên ngăn anh ta lại.
Ánh mắt Long Quân Triệt thâm trầm sắc bén đánh giá anh ta chống gậy từ trên xuống dưới, môi mỏng nhếch lên độ cong sâu không lường được: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là tôi tới giúp cậu.”
“Giúp tôi?” Hoắc Vân Hy lạnh lùng câu môi, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn ông: “Giúp tôi cái gì? Tôi và ông không quen biết, ông dựa vào cái gì giúp tôi? Tôi dựa vào cái gì tin ông?”
“Ha ha…” Long Quân Triệt câu môi cười, ánh mắt tà khí nhìn anh ta, thanh âm trầm mạnh: “Chỉ bằng chúng ta có chung người phải đối phó, chỉ bằng tôi có thể giúp cậu lấy được cái cậu muốn, nếu như cậu và tôi hợp tác, tôi đảm ảo cậu sẽ có cái đời này cậu không thể nào có.”
“Ha ha… Lấy được cái tôi muốn?” Hoắc Vân Hy lạnh lùng híp mắt, cong môi hỏi: “Ông biết tôi muốn gì sao?”
Mắt Long Quân Triệt thâm trầm nhìn anh ta, ưu nhã cười một tiếng: “Trở nên mạnh mẽ, danh lợi, địa vị, nhưng tôi biết cậu muốn nhất là một người phụ nữ, một người phụ nữ bị anh cả của cậu cướp đi.”
Hoắc Vân Hy nghe ông nói, hai mắt kinh ngạc nhìn ông: “Ông rốt cuộc là ai? Ông biết gì? Tại sao chọn tôi hợp tác với ông?”
Nhìn Hoắc Vân Hy kinh ngạc, Long Quân Triệt ôn nhã cười: “Tôi đã nói, tôi là ai không quan trọng, nên biết tôi đều biếu, nêu cậu muốn cướp người phụ nữ kia lại, thì nhất định phải đánh bại anh cả cậu, nhưng lấy năng lực hiện tại của cậu, cậu căn bản không có cơ hội thắng anh cả cậu, không nói thế lực sau lưng cậu ta bao lớn, cậu đơn độc đấu với cậu ta, cậu không phải đối thủ của cậu ta, cậu ta trải qua huấn luyện đặc biệt, năng lực phòng ngự và năng lực tác chiến rất mạnh, cho dù cậu cầm súng tự động, cậu ta tay không, cậu cũng không phải đối thủ của cậu ta, cho nên, cậu phải đề cao năng lực tác chiến, mà cái đó, tôi có thể dạy cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.