Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 904: Từ cửa sổ bắt cóc (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô mang theo tiểu Nghiên Nghiên và Long Dập đến nhà hàng thì Thẩm Thị Vi cũng đã tới.
“Bà ngoại.”
“Bà ngoại.”
Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập thấy bà đến liền thân thiết gọi bà ngoại.
Thẩm Thị Vi đứng lên nhìn hai nhóc đang chạy về phía mình, trong mắt đầy ý cười: “Nghiên Nghiên, Allen, chậm một chút.”
Bà tiến lên, đợi hai đứa bé dừng lại mới cười hỏi: “Có nhớ bà ngoại hay không?”
Cái miệng tiểu Nghiên Nghiên thật là ngọt, bé híp mắt cười thành một đường: “Nhớ ạ, đương nhiên là nhớ, mỗi ngày đều nhớ, bà ngoại còn đau hay không?”
“Bà ngoại không đau, cám ơn Nghiên Nghiên quan tâm.” Nhìn tiểu Nghiên Nghiên, Thẩm Thị Vi cảm thấy như nhìn thấy Lê Hiểu Mạn lúc còn bé.
Lê Hiểu Mạn đừng phía sau hai đứa bé, nhìn Thẩm Thị Vi cười gọi: “Mẹ.”
Nghe thấy cô gọi một tiếng mẹ, Thẩm Thị Vi nhìn Lê Hiểu Mạn, gương mặt tươi cười: “Hiểu Hiểu, gần đây thế nào? Tư Hạo không bắt nát con đấy chứ?”
“Con rất tốt, mẹ yên tâm đi, Tư Hạo đối với con tốt lắm.”
“Vậy là tốt rồi, đến ngồi đi đừng đứng.”
Thẩm Thị Vi nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong kéo cô ngồi xuống, sau đó lại nói tiểu Nghiên Nghiên và Long Dập ngồi xuống.
Hai đứa bé phụ trách gọi món, Lê Hiểu Mạn thân thiết nhìn Thẩm Thị Vi: “Mẹ, thân thể mẹ khôi phục thế nào rồi?”
Thẩm Thị Vi tháy Lê Hiểu Mạn liền vô cùng vui vẻ, cầm tay cô gật đầu: “Hiểu Hiểu yên tâm, thân thể mẹ đã khôi phục như ban đầur ồi.”
“Vâng.” Lê Hiểu Mạn nhìn Thẩm Thị Vi gật đầu, lúc này cô nghĩ đến chuyện ở hôn lễ bà vì cô và Long Dập chắn súng, trong lòng rung động không thôi.
Nhớ tới chuyện đó cô lại nhớ tới Sophie vô cùng đáng giận, nếu không phải nể mặt cô ta là em gái cùng mẹ khác cha hơn nữa gần không gây chuyện ác, nếu không cô sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.
Chỉ cần Sophie không làm chuyện gì tổn thương cô, tổn thương Nghiên Nghiên và Long Dập thì cô có thể tha cho cô ta một lần.
Cô ta bị mười mấy người đàn ông cường bạo xem như đã nhận trừng phạt rồi.
Cho dù ba cô ta có tẩy trắng cô ta trên báo nhưng chuyện cô ta bị cường bạo vẫn là thật.
Khoan dung được thì khoan dung, chỉ cần cô ta không làm ra chuyện gì ác độc thì cô sẽ không đi đối phó với cô ta.
Chờ người phục vụ mang đồ ăn lên, tiểu Nghiên Nghiên ăn xong liền đi toilet, Lê Hiểu Mạn muốn đi cùng bé, bé liền nói tự mình đi, cuối cùng là Long Dập đi cùng bé.
Bởi vì Long Dập là bé trai cho nên không tiện vào toilet nữ, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Tiểu Nghiên Nghiên đi vào, mỗi cánh cửa bên trong đều bị đóng, bé tiến lên gõ cửa nhưng không ai đáp.
Không biết bên trong có người hay không nên bé không đẩy, sau khi bé quay lại bồn rửa mặt thì sau lưng có hai người da đen đẩy cửa đi ra.
Tiểu Nghiên Nghiên từ trong gương nhìn thấy hai người da đen , bé chưa kịp hô cứu mạng thì miệng đã bị người da đen bịt lại, một người khác thì bế bé lên.
“Ưm ưm...” Tiểu Nghiên nghiên bị bịt miệng nên chỉ phát ra âm thanh bé như muỗi kêu.
Long Dập đứng ở bên ngoài toilet chờ thấy em gái vào một lúc mà chưa ra, bé nghĩ gì đó không thích hợp liền đi tìm mẹ.
Lê Hiểu Mạn thấy bé một mình trở lại mà không thấy tiểu Nghiên Nghiên thì hỏi: “Allen, Nghiên Nghiên đâu.”
Long Dập nhíu mày: “Em gái đi vào đã lâu mà chưa ra.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy liền đi vào phòng rửa tay.
Thẩm Thị Vi tiến lên chuẩn bị đi vào toilet thì một người phục vụ bưng ly café đi tới đột nhiên đụng vào Thẩm Thị Vi không nói còn hắt lên người bà ấy.
“Bà ngoại.” Long Dập thấy thế, rút ra khăn tay đang muốn thay Thẩm Thi Vi lau thì người phục vụ kia nhìn Thẩm Thị Vi liên tục nói xin lỗi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi, tôi giúp bà lau sạch sẽ.”
Người phục vụ nói xong liền rút khăn tay vội vàng lau café dính trên người Thẩm Thị Vi.
“Không cần, tự tôi làm.” Thẩm Thị Vi đang muốn đi theo Lê Hiểu Mạn nên tự mình lau mà không cần người phục vụ giúp đỡ.
Mà lúc này Lê Hiểu Mạn chạy tới ngoài cửa toilet, cô lo lắng Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì cho nên không nghĩ ngợi nhiều liền đẩy cửa ra.
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi dưới đất, đầu dựa vào tường cạnh bồn rửa mặt, đôi mắt nhắm lại như ngất đi.
“Nghiên Nghiên.”
Lê Hiểu Mạn đi vào nhìn thấy cảnh này cô sợ sắc mặt tái mét, nhanh chóng tiến lên.
Cô ngồi xuống ôm lấy Nghiên Nghiên, đột nhiên đằng sau xông ra hai người da đen.
Nhân thấy cô muốn xoay người, hai người da đen nhanh như chớp tiến lại gần cô…
Thẩm Thị Vi đẩy người phục vụ đang quấn lấy mình muốn lau quần áo cho mình vội vàng chạy tới toilet mà Long Dập thì đi theo sau.
Giống như Lê Hiểu Mạn, bà vừa vào thì thấy tiểu Nghiên Nghiên ngất đi.
“Nghiên nghiên.”
Bà hoảng hốt, tiến lên ôm lấy Nghiên Nghiên.
Bà vỗ vỗ má Nghiên Nghiên, trong mắt đầy lo lắng: “Nghiên Nghiên tỉnh lại đi, cháu đừng dọa bà, tỉnh lại đi.”
Sau đó Long Dập tiến vào thấy bà ngoại ôm lấy Nghiên Nghiên nhưng không thấy mẹ đau, bé nhận ra có gì đó không đúng.
Bé lo lắng hỏi: “Bà ngoại, em gái làm sao vậy? Mẹ đi đâu rồi ạ?”
Thẩm Thị Vi vì lo lắng cho tiểu Nghiên Nghiên cho nên không chú ý Lê Hiểu Mạn có ở đây không.
Cô mang theo tiểu Nghiên Nghiên và Long Dập đến nhà hàng thì Thẩm Thị Vi cũng đã tới.
“Bà ngoại.”
“Bà ngoại.”
Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập thấy bà đến liền thân thiết gọi bà ngoại.
Thẩm Thị Vi đứng lên nhìn hai nhóc đang chạy về phía mình, trong mắt đầy ý cười: “Nghiên Nghiên, Allen, chậm một chút.”
Bà tiến lên, đợi hai đứa bé dừng lại mới cười hỏi: “Có nhớ bà ngoại hay không?”
Cái miệng tiểu Nghiên Nghiên thật là ngọt, bé híp mắt cười thành một đường: “Nhớ ạ, đương nhiên là nhớ, mỗi ngày đều nhớ, bà ngoại còn đau hay không?”
“Bà ngoại không đau, cám ơn Nghiên Nghiên quan tâm.” Nhìn tiểu Nghiên Nghiên, Thẩm Thị Vi cảm thấy như nhìn thấy Lê Hiểu Mạn lúc còn bé.
Lê Hiểu Mạn đừng phía sau hai đứa bé, nhìn Thẩm Thị Vi cười gọi: “Mẹ.”
Nghe thấy cô gọi một tiếng mẹ, Thẩm Thị Vi nhìn Lê Hiểu Mạn, gương mặt tươi cười: “Hiểu Hiểu, gần đây thế nào? Tư Hạo không bắt nát con đấy chứ?”
“Con rất tốt, mẹ yên tâm đi, Tư Hạo đối với con tốt lắm.”
“Vậy là tốt rồi, đến ngồi đi đừng đứng.”
Thẩm Thị Vi nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong kéo cô ngồi xuống, sau đó lại nói tiểu Nghiên Nghiên và Long Dập ngồi xuống.
Hai đứa bé phụ trách gọi món, Lê Hiểu Mạn thân thiết nhìn Thẩm Thị Vi: “Mẹ, thân thể mẹ khôi phục thế nào rồi?”
Thẩm Thị Vi tháy Lê Hiểu Mạn liền vô cùng vui vẻ, cầm tay cô gật đầu: “Hiểu Hiểu yên tâm, thân thể mẹ đã khôi phục như ban đầur ồi.”
“Vâng.” Lê Hiểu Mạn nhìn Thẩm Thị Vi gật đầu, lúc này cô nghĩ đến chuyện ở hôn lễ bà vì cô và Long Dập chắn súng, trong lòng rung động không thôi.
Nhớ tới chuyện đó cô lại nhớ tới Sophie vô cùng đáng giận, nếu không phải nể mặt cô ta là em gái cùng mẹ khác cha hơn nữa gần không gây chuyện ác, nếu không cô sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.
Chỉ cần Sophie không làm chuyện gì tổn thương cô, tổn thương Nghiên Nghiên và Long Dập thì cô có thể tha cho cô ta một lần.
Cô ta bị mười mấy người đàn ông cường bạo xem như đã nhận trừng phạt rồi.
Cho dù ba cô ta có tẩy trắng cô ta trên báo nhưng chuyện cô ta bị cường bạo vẫn là thật.
Khoan dung được thì khoan dung, chỉ cần cô ta không làm ra chuyện gì ác độc thì cô sẽ không đi đối phó với cô ta.
Chờ người phục vụ mang đồ ăn lên, tiểu Nghiên Nghiên ăn xong liền đi toilet, Lê Hiểu Mạn muốn đi cùng bé, bé liền nói tự mình đi, cuối cùng là Long Dập đi cùng bé.
Bởi vì Long Dập là bé trai cho nên không tiện vào toilet nữ, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Tiểu Nghiên Nghiên đi vào, mỗi cánh cửa bên trong đều bị đóng, bé tiến lên gõ cửa nhưng không ai đáp.
Không biết bên trong có người hay không nên bé không đẩy, sau khi bé quay lại bồn rửa mặt thì sau lưng có hai người da đen đẩy cửa đi ra.
Tiểu Nghiên Nghiên từ trong gương nhìn thấy hai người da đen , bé chưa kịp hô cứu mạng thì miệng đã bị người da đen bịt lại, một người khác thì bế bé lên.
“Ưm ưm...” Tiểu Nghiên nghiên bị bịt miệng nên chỉ phát ra âm thanh bé như muỗi kêu.
Long Dập đứng ở bên ngoài toilet chờ thấy em gái vào một lúc mà chưa ra, bé nghĩ gì đó không thích hợp liền đi tìm mẹ.
Lê Hiểu Mạn thấy bé một mình trở lại mà không thấy tiểu Nghiên Nghiên thì hỏi: “Allen, Nghiên Nghiên đâu.”
Long Dập nhíu mày: “Em gái đi vào đã lâu mà chưa ra.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy liền đi vào phòng rửa tay.
Thẩm Thị Vi tiến lên chuẩn bị đi vào toilet thì một người phục vụ bưng ly café đi tới đột nhiên đụng vào Thẩm Thị Vi không nói còn hắt lên người bà ấy.
“Bà ngoại.” Long Dập thấy thế, rút ra khăn tay đang muốn thay Thẩm Thi Vi lau thì người phục vụ kia nhìn Thẩm Thị Vi liên tục nói xin lỗi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi, tôi giúp bà lau sạch sẽ.”
Người phục vụ nói xong liền rút khăn tay vội vàng lau café dính trên người Thẩm Thị Vi.
“Không cần, tự tôi làm.” Thẩm Thị Vi đang muốn đi theo Lê Hiểu Mạn nên tự mình lau mà không cần người phục vụ giúp đỡ.
Mà lúc này Lê Hiểu Mạn chạy tới ngoài cửa toilet, cô lo lắng Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì cho nên không nghĩ ngợi nhiều liền đẩy cửa ra.
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi dưới đất, đầu dựa vào tường cạnh bồn rửa mặt, đôi mắt nhắm lại như ngất đi.
“Nghiên Nghiên.”
Lê Hiểu Mạn đi vào nhìn thấy cảnh này cô sợ sắc mặt tái mét, nhanh chóng tiến lên.
Cô ngồi xuống ôm lấy Nghiên Nghiên, đột nhiên đằng sau xông ra hai người da đen.
Nhân thấy cô muốn xoay người, hai người da đen nhanh như chớp tiến lại gần cô…
Thẩm Thị Vi đẩy người phục vụ đang quấn lấy mình muốn lau quần áo cho mình vội vàng chạy tới toilet mà Long Dập thì đi theo sau.
Giống như Lê Hiểu Mạn, bà vừa vào thì thấy tiểu Nghiên Nghiên ngất đi.
“Nghiên nghiên.”
Bà hoảng hốt, tiến lên ôm lấy Nghiên Nghiên.
Bà vỗ vỗ má Nghiên Nghiên, trong mắt đầy lo lắng: “Nghiên Nghiên tỉnh lại đi, cháu đừng dọa bà, tỉnh lại đi.”
Sau đó Long Dập tiến vào thấy bà ngoại ôm lấy Nghiên Nghiên nhưng không thấy mẹ đau, bé nhận ra có gì đó không đúng.
Bé lo lắng hỏi: “Bà ngoại, em gái làm sao vậy? Mẹ đi đâu rồi ạ?”
Thẩm Thị Vi vì lo lắng cho tiểu Nghiên Nghiên cho nên không chú ý Lê Hiểu Mạn có ở đây không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.