Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 502: Tư Hạo, đầu em bị lừa đá… (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dừng lại, lát sau ông tiếp tục nói: “Người thần bí kia ngược lại có chút đầu óc, giết mẹ Lê Hiểu Mạn rồi giá họa cho Long Tư Hạo, tôi không thể không nói chiêu này của hắn rất cao minh, sao tôi không nghĩ tới, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên (vô tận), người giỏi có người giỏi hơn.”
Hoắc Vân Hy nghe ông nói, hai mắt đỏ ngầu kinh ngạc nhìn ông: “Ông căn bản không tin là Long Tư Hạo giết mẹ Mạn Mạn?”
Long Tư Hạo nheo mắt nói: “Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, chúng ta ngược lại phải cảm ơn người thần bí kia, không có hắn giá họa, cậu muốn chia rẽ Mạn Mạn của cậu và Long Tư Hạo không dễ dàng như vậy.”
Hoắc Vân Hy câu môi cười lạnh một tiếng: “Nếu có người cho tôi cơ hội này, tôi đương nhiên sẽ nắm thật chặt.”
…
Hôm sau, lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại đã ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Cô mở mắt ra, đập vào mắt là phòng ngủ sang trọng quen thuộc, giường tròn lớn.
Cô chống hai tay xuống giường, chuẩn bị ngồi dậy, Long Tư Hạo vừa đi ra ngoài tiếp điện thoại vừa vặn tiến vào phòng ngủ, thấy cô tỉnh lại, trong lòng anh vui mừng, lập tức rảo bước tiến lên.
“Hiểu Hiểu…” Đến mép giường, anh đưa tay đỡ cô dậy, đặt gối sau lưng cô, để cô dựa vào, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nổi lên lo âu và đau lòng, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô: “Hiểu Hiểu, còn khó chịu chỗ nào không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh tiều tụy không ít, hốc mắt đỏ lên, trong lòng đau xót không thôi nhìn anh, đưa tay vuốt mặt tiều tụy của anh, giọng nức nở: “Tư Hạo, thật xin lỗi, là em khiến anh lo lắng, anh nhìn anh tiều tụy thành bộ dáng gì rồi? Có phải không ngủ thật tốt không?”
Giờ phút này lòng Lê Hiểu Mạn rất đau, cô cảm thấy cô thật có lỗi với anh, cô luôn khiến anh lo lắng, khiến anh thương tâm, anh vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cô không làm gì cho anh.
Long Tư Hạo thấy cô đỏ mắt, ánh mắt trong suốt ánh hơi nước, anh nhíu mày, đau lòng nhìn cô, tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt cô: “Hiểu Hiểu, em không có mẹ, em còn có anh, đừng thương tâm được không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh lắc đầu, đưa tay đặt lên bàn tay anh: “Em không phải thương tâm vì mẹ, mà em đau lòng anh.”
“Hiểu Hiểu…” Long Tư Hạo vì lời cô mà kinh ngạc, lộ vẻ xúc động.
Anh cho là cô sẽ vì cái chết của mẹ cô, trong lòng có ngăn cách với anh, cho là cô sẽ rời khỏi anh, anh thật sự không chẳng những không rời khỏi anh, mà còn đau lòng anh, khóc vì anh, thời khắc này anh vô cùng bất ngờ và mừng rỡ.
Anh nhìn cô, ánh mắt xúc động: “Hiểu Hiểu, anh có nghe lầm không? Không phải bây giờ en nên hận không thể lột da, bẻ xương, rút gân, uống máu anh sao? Em lại đau lòng anh, vậy mẹ em chết, em không trách anh? Em không cho rằng anh là hung thủ giết mẹ em sao? Ở chung một chỗ với hung thủ giết người này, em không sợ, không cảm thấy bất hiếu sao?”
Nghe ý vị đùa giỡn trong giọng anh, nước mắt trong hốc mắt Lê Hiểu Mạn nhất thời trào ra, lại cảm thấy thẹn với anh.
Anh có thể dễ dàng nói ra những lời này, tại sao có thể lại hung thủ sát hại mẹ cô?
Tại sao lúc xem video, cô có thể nhận định anh là hung thủ sát hại mẹ cô?
Đầu cô nhất định bị lừa đá mới có thể ngu ngốc như vậy.
Một người đàn ông dùng cả tánh mạng để yêu cô, sao có thể làm ra chuyện tổn thương cô, tổn thương người thân của cô?
Anh chỉ biết yêu ai yêu tất cả, chỉ biết làm chút chuyện lôi kéo cô, sao có thể làm ra chuyện chặt đứt quan hệ của bọn họ?
Tâm tư anh kín đáo, cơ trí như vậy, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc?
Nếu anh thật sự muốn giết mẹ cô, nhất định là thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối sẽ không lựa chọn thời điểm và thời cơ không thích hợp nhất, dễ bại lộ anh là hung thủ nhất.
Cho dù nhìn từ bề ngoài, anh là người tình nghi sát hại mẹ cô nhất, nhưng chính vì anh là người tình nghi lớn nhất mới không thể nào là hung thủ sát hại mẹ cô.
Anh nhất định là bị hãm hại, hung thủ sát hại mẹ cô nhất định là người khác.
Mà video chứng minh anh là hung thủ kia thật ra cũng là chứng cứ chứng minh anh không phải hung thủ sát hại mẹ cô.
Nếu anh thật sự là hung thủ, anh không thể nào thản nhiên đi cùng cô vào phòng giám sát camera xem video.
Nếu anh là hung thủ, anh sẽ hủy toàn bộ video kia trước khi anh dẫn cô đi, chứ không phải cố ý giữ lại video anh bóp cổ mẹ cô.
Video rõ ràng cho thấy bị động tay chân, mục đích chính là muốn giá họa cho anh.
Hung thủ muốn che đậy!
Sơ hở lớn như vậy, cô lại không phát hiện, còn tưởng rằng anh là hung thủ sát hại mẹ cô.
Xem ra đầu cô không chỉ bị lừa đá, còn bị voi đạp, ngu ngốc cực điểm.
Dừng lại, lát sau ông tiếp tục nói: “Người thần bí kia ngược lại có chút đầu óc, giết mẹ Lê Hiểu Mạn rồi giá họa cho Long Tư Hạo, tôi không thể không nói chiêu này của hắn rất cao minh, sao tôi không nghĩ tới, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên (vô tận), người giỏi có người giỏi hơn.”
Hoắc Vân Hy nghe ông nói, hai mắt đỏ ngầu kinh ngạc nhìn ông: “Ông căn bản không tin là Long Tư Hạo giết mẹ Mạn Mạn?”
Long Tư Hạo nheo mắt nói: “Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, chúng ta ngược lại phải cảm ơn người thần bí kia, không có hắn giá họa, cậu muốn chia rẽ Mạn Mạn của cậu và Long Tư Hạo không dễ dàng như vậy.”
Hoắc Vân Hy câu môi cười lạnh một tiếng: “Nếu có người cho tôi cơ hội này, tôi đương nhiên sẽ nắm thật chặt.”
…
Hôm sau, lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại đã ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Cô mở mắt ra, đập vào mắt là phòng ngủ sang trọng quen thuộc, giường tròn lớn.
Cô chống hai tay xuống giường, chuẩn bị ngồi dậy, Long Tư Hạo vừa đi ra ngoài tiếp điện thoại vừa vặn tiến vào phòng ngủ, thấy cô tỉnh lại, trong lòng anh vui mừng, lập tức rảo bước tiến lên.
“Hiểu Hiểu…” Đến mép giường, anh đưa tay đỡ cô dậy, đặt gối sau lưng cô, để cô dựa vào, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nổi lên lo âu và đau lòng, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô: “Hiểu Hiểu, còn khó chịu chỗ nào không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh tiều tụy không ít, hốc mắt đỏ lên, trong lòng đau xót không thôi nhìn anh, đưa tay vuốt mặt tiều tụy của anh, giọng nức nở: “Tư Hạo, thật xin lỗi, là em khiến anh lo lắng, anh nhìn anh tiều tụy thành bộ dáng gì rồi? Có phải không ngủ thật tốt không?”
Giờ phút này lòng Lê Hiểu Mạn rất đau, cô cảm thấy cô thật có lỗi với anh, cô luôn khiến anh lo lắng, khiến anh thương tâm, anh vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cô không làm gì cho anh.
Long Tư Hạo thấy cô đỏ mắt, ánh mắt trong suốt ánh hơi nước, anh nhíu mày, đau lòng nhìn cô, tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt cô: “Hiểu Hiểu, em không có mẹ, em còn có anh, đừng thương tâm được không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh lắc đầu, đưa tay đặt lên bàn tay anh: “Em không phải thương tâm vì mẹ, mà em đau lòng anh.”
“Hiểu Hiểu…” Long Tư Hạo vì lời cô mà kinh ngạc, lộ vẻ xúc động.
Anh cho là cô sẽ vì cái chết của mẹ cô, trong lòng có ngăn cách với anh, cho là cô sẽ rời khỏi anh, anh thật sự không chẳng những không rời khỏi anh, mà còn đau lòng anh, khóc vì anh, thời khắc này anh vô cùng bất ngờ và mừng rỡ.
Anh nhìn cô, ánh mắt xúc động: “Hiểu Hiểu, anh có nghe lầm không? Không phải bây giờ en nên hận không thể lột da, bẻ xương, rút gân, uống máu anh sao? Em lại đau lòng anh, vậy mẹ em chết, em không trách anh? Em không cho rằng anh là hung thủ giết mẹ em sao? Ở chung một chỗ với hung thủ giết người này, em không sợ, không cảm thấy bất hiếu sao?”
Nghe ý vị đùa giỡn trong giọng anh, nước mắt trong hốc mắt Lê Hiểu Mạn nhất thời trào ra, lại cảm thấy thẹn với anh.
Anh có thể dễ dàng nói ra những lời này, tại sao có thể lại hung thủ sát hại mẹ cô?
Tại sao lúc xem video, cô có thể nhận định anh là hung thủ sát hại mẹ cô?
Đầu cô nhất định bị lừa đá mới có thể ngu ngốc như vậy.
Một người đàn ông dùng cả tánh mạng để yêu cô, sao có thể làm ra chuyện tổn thương cô, tổn thương người thân của cô?
Anh chỉ biết yêu ai yêu tất cả, chỉ biết làm chút chuyện lôi kéo cô, sao có thể làm ra chuyện chặt đứt quan hệ của bọn họ?
Tâm tư anh kín đáo, cơ trí như vậy, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc?
Nếu anh thật sự muốn giết mẹ cô, nhất định là thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối sẽ không lựa chọn thời điểm và thời cơ không thích hợp nhất, dễ bại lộ anh là hung thủ nhất.
Cho dù nhìn từ bề ngoài, anh là người tình nghi sát hại mẹ cô nhất, nhưng chính vì anh là người tình nghi lớn nhất mới không thể nào là hung thủ sát hại mẹ cô.
Anh nhất định là bị hãm hại, hung thủ sát hại mẹ cô nhất định là người khác.
Mà video chứng minh anh là hung thủ kia thật ra cũng là chứng cứ chứng minh anh không phải hung thủ sát hại mẹ cô.
Nếu anh thật sự là hung thủ, anh không thể nào thản nhiên đi cùng cô vào phòng giám sát camera xem video.
Nếu anh là hung thủ, anh sẽ hủy toàn bộ video kia trước khi anh dẫn cô đi, chứ không phải cố ý giữ lại video anh bóp cổ mẹ cô.
Video rõ ràng cho thấy bị động tay chân, mục đích chính là muốn giá họa cho anh.
Hung thủ muốn che đậy!
Sơ hở lớn như vậy, cô lại không phát hiện, còn tưởng rằng anh là hung thủ sát hại mẹ cô.
Xem ra đầu cô không chỉ bị lừa đá, còn bị voi đạp, ngu ngốc cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.